Thế Giới Thứ Chín

Chương 586

Hiển nhiên Lê Đồ tiểu vương không để ý nghị luận về y từ mấy tu sĩ vừa rồi, y quay lại là vì muốn đi vào Đan Dược các.
Nghĩ đến bản thân vừa tới Đạo giới đã đắc tội với mấy cường giả đỉnh cấp, trong lòng Địch Cửu có chút bất đắc dĩ. Trọng U và Khương Đại chưa tính, hai tên này không biết hắn là ai. Hư Bạch Thương lại khác, mặc dù con rùa này từng được hắn cứu nhưng đắc tội vẫn là đắc tội.
Mặc kệ Hư Không sơn có phải nhà của Hư Bạch Thương hay không, nếu Hư Bạch Thương biết đại sơn bị hắn lấy mất, sợ là sẽ chẳng dễ dàng buông tha cho hắn. Hư Bạch Sơn có một giọt tinh huyết trên người Địch Cửu, chỉ cần hắn chưa lấy nó ra, gia hỏa tự cao tự đạo kia chắc chắn không biết hắn đã tới Đạo giới.
Ngược lại, tên Trọng U kia là vương bát đản đến từ Giang Sơn Hồ. Trọng U nhắm vào Nguyệt Khư Phần của Tứ đại tiên lục. Rất nhiều tu sĩ vào đó thí luyện, một khi Trọng U tìm được Nguyệt Khư Phần, phát hiện không thấy tung tích của Thánh âm Châu và Chủng Ngạo, liệu lão có thể sẽ trút lửa giận lên Tứ đại tiên lục hay không?
Dù sao đi nữa, Địch Cửu cũng phải nâng cao tu vi trước rồi nói. Nếu không đột phá được bước hai, hắn không thể đi tìm Trọng U.
Thời điểm Địch Cửu đang muốn xoay người rời đi, một âm thanh chần chờ vang lên:
- Tử Mặc huynh…
Bấy giờ, trong lòng Địch Cửu thầm giật mình, ai lại gọi hắn là Tử Mặc kia chứ? Vừa quay đầu lại, Địch Cửu liền thấy một khuôn mặt quen thuộc, hắn vội vàng ôm quyền chào hỏi:
- Hám huynh, ngươi rời khỏi Trùng Động rồi?
Thanh niên mặt đen không râu trước mắt chính là Hám Nhất Vĩ mà Địch Cửu quen biết khi thủ hộ tại Trùng Động. Lúc ấy hắn chém giết côn trùng quá lợi hại mà khoảng cách của Hám Nhất Vĩ lại gần hắn nhất, vì thế mới chủ động kết giao.
Địch Cửu kinh ngạc không phải vì Hám Nhất Vĩ rời khỏi Trùng Động thế nào, mà là vì sao y rời khỏi Dược Đạo Thần Thành được. Phải biết lúc trước Địch Cửu rời đi được là nhờ nửa đầu đạo mạch kia.
- Thật là ngươi sao Tử Mặc huynh?
Hám Nhất Vĩ càng thêm kinh hỉ.
- Ta biết ngươi không sao mà, không sai a.
Địch Cửu kéo Hám Nhất Vĩ sang một bên:
- Đây không phải nơi chúng ta nên ở lâu, đổi chỗ khác nói chuyện đi.
Một lúc lâu sau, Địch Cửu tìm được tòa động phủ trong một tức lâu ở biên giới quảng trường Đan Hà.
- Hám huynh, sao huynh tới được đây?
Đây là câu hỏi đầu tiên của Địch Cửu, hắn thật hoài nghi làm sao đối phương có thể tùy tiện rời khỏi Dược Đạo Môn Thần Thành.
Xem như hiện tại đi nữa, Địch Cửu vẫn không rõ lắm, tại sao lại dùng Dược Đạo Môn để giữ chân một ít tu sĩ phi thăng. Theo Địch Cửu, tu sĩ cường đại chân chính không sinh trưởng tại Đạo giới mà là những tu sĩ phi thăng như họ. Mỗi một tu sĩ phi thăng đều là vạn người sống một, có ai mà không phải thiên tài hơn người.
Tu sĩ ở Đạo giới dùng thần linh khí và thần tinh tu luyện từ nhỏ, quy tắc thiên địa mạnh hơn Tu chân giới và Tiên giới nhiều, vô cùng thích hợp với việc cảm ngộ đại đạo. Thời điểm không tu luyện tới Tố Đạo, tấn cấp đơn giản như ăn cơm, hít thở vậy. Tu luyện đơn giản vô cùng, thế nhưng trên thực tế, thực lực và tâm tính sẽ không bằng tu sĩ tự thân phi thăng.
Hám Nhất Vĩ thở dài một hơi:
- Vận khí ta không tệ, giết được một con côn trùng bình thường, không nghĩ tới lại thu được một trứng trùng Vô Mục Hư Không…
Nói đến đây, âm thanh Hám Nhất Vĩ trở nên kích động hơn:
- Loại trứng trùng này là vô giới chi bảo, chẳng nhũng giúp ta có cơ hội tiến vào Dược Đạo Môn Thần Thành còn có thể tùy thời rời khỏi nơi đó.
- Chúc mừng Hám huynh.
Địch Cửu không khỏi bội phục vận may của y.
- Tử Mặc huynh, nghe nói ngươi nhờ vào một đầu đạo mạch mà rời khỏi Dược Đạo Môn?
Đối với Địch Cửu, Hám Nhất Vĩ càng thêm bội phục, chuyện về đối phương y biết rõ. Địch Cửu vừa đi liền có người tới điều tra lai lịch của hắn, thậm chí còn lật tung Thí Đạo Hồ lên nữa.
Thí Đạo Hồ kia dù là ai đi vào cũng chỉ có con đường chết, vậy mà hết lần này tới lần khác, Địch Cửu lại chẳng hề hấn gì. Không chỉ vậy, mới tới Trùng Động một năm đã đứng đầu danh sách điểm cống hiến, tiến nhập Dược Đạo Môn.
Người lợi hại nhất cũng bị vây ở Dược Đạo Môn rất lâu, mà Tử Mặc huynh này chưa ở tới một ngày đã lần nữa rời đi.
Cài gì là cường giả? Đây chính là cường giả a.
Y nghe nói Địch Cửu không chỉ đi một mình còn dẫn theo Mục Tiệp và Trác Vô Gia. Lúc ấy y cũng ảo não vì kết giao chậm với Địch Cửu, không tới sớm hơn, bằng không, nói không chừng thời điểm Địch Cửu rời khỏi sẽ dẫn theo y không chừng. Có điều may mà vận khí y không tệ, ngây người mấy năm vẫn rời khỏi Trùng Động được.
Địch Cửu ôm quyền nói:
- Hám huynh, bây giờ ta tên Địch Cửu, là đệ tử ngoại môn của Diễn Nhất Đạo Tông. Ta muốn thỉnh giáo Hám huynh một chút, không biết sau khi ta rời khỏi, là ai đã đến điều tra ta?
Nghe thấy Địch Cửu gia nhập Diễn Nhất Đạo Tông, trong lòng Hám Nhất Vĩ khâm phục vạn phần. Y không tính trợ giúp Ni Tây Nhận và Sa Vô Thương, vì vậy chẳng chút giấu diếm mà nói ra hết.
Giờ phút này, Địch Cửu hiểu rõ mọi chuyện, khó trách hắn cảm thấy Sa Vô Thương và đạo chủng thất giác kia có quan hệ, nguyên lai là sự thật. May mà hắn quyết định rời khỏi Hàn Nguyệt Thánh Đạo Thành thật nhanh, nếu còn chần chờ mà tham gia đấu giá hội, chỉ sợ đã chết trong tay ông ta.
- Đa tạ Hám huynh.
Địch Cửu thật lòng cảm tạ đối phương, chí ít hắn cũng hiểu được tình cảnh hiện giờ của mình.
Xem ra hắn không thể không rời khỏi đây, nơi này là Đan Hà thi đấu, vạn nhất Ni Tây Nhận và Sa Vô Thương tới đây kiếm hắn, chẳng phải gặp nguy rồi sao?
- Địch huynh, ta một mực khâm phục và kính phục huynh, những chuyện ta có thể kể lại chỉ là bình thường mà thôi, căn bản không có gì cả.
Hám Nhất Vĩ vội nói.
Bấy giờ, Địch Cửu trầm ngâm một chút mới lên tiếng:
- Hám huynh, hiện ta là đệ tử ngoại môn, nếu ngươi muốn tới Diễn Nhất Đạo Tông, ta có thể giúp ngươi. Không thể tới nội môn cũng có thể là đệ tử ngoại môn.
- A…
Hám Nhất Vĩ kích động nhìn Địch Cửu, y bị những lời này của đối phương làm cho kinh trụ, bất quá rất nhanh Hám Nhất Vĩ đã lấy lại phản ứng, vội vàng đứng lên, ôm quyền nói:
- Đa tạ Địch huynh, nếu có thể gia nhập Diễn Nhất Đạo Tông, đối với ta thật sự…
Phải biết từ sau khi tới Đạo giới, y chỉ là tán tu mà thôi, muốn trở thành đệ tử tông môn đỉnh cấp phải đợi người ta chiêu thu rồi báo danh khảo thí. Hám Nhất Vĩ có thể phi thăng Đạo giới, tất nhiên tư chất không kém, có điều vũ trụ mênh mông, người có tư chất không kém nhiều vô kể, dù là đệ tử ngoại môn Diễn Nhất Đạo Tông thì cạnh tranh vẫn có chút gian nan. Huống chi, ai biết khi nào Diễn Nhất Đạo Tông mới chiêu thu đệ tử?
Có người tùy tiện tìm một tông môn nho nhỏ rồi gia nhập cũng chẳng khác gì. Tuy nhiên, thực tế không như vậy, sở dĩ ngũ đại tông môn ở Đạo giới có thể đứng sừng sững phía trên những tông môn khác đều vì truyền thừa của họ quá mạnh.
Một khi tiến vào Diễn Nhất Đạo Tông, rất có thể thu hoạch được truyền thừa mạnh hơn so với nơi khác, có tác dụng lớn trong tương lai.
Mà ngoại môn hay nội môn cũng không sao, chỉ cần cố gắng, sớm muộn gì đệ tử ngoại môn cũng trở thành đệ tử nội môn.
….
Nói chuyện phiếm với Địch Cửu một lúc, Hám Nhất Vĩ hài lòng rời đi. Đối với Hám Nhất Vĩ, Địch Cửu không quan tâm lý do y xuất hiện tại đây, Đan Hà thi đấu là chuyện lớn tại Đạo giới, khẳng định Hám Nhất Vĩ muốn mở mang tầm mắt, xem thử có gặp được cơ duyên gì không.
Từ việc Hám Nhất Vĩ có thể lấy được Vô Mục Hư Không Trùng rồi đi thẳng tới Đạo giới, Địch Cửu liền biết đối phương là người có cơ duyên.
Về phần có thể giúp Hám Nhất Vĩ trở thành đệ tử ngoại môn Địch Cửu không lo lắm. Hắn còn rất nhiều Điệp Sách Thảo, đến lúc đó cho Hám Nhất Vĩ một chút. Địch Cửu không dám cho nhiều, để trở thành đệ tử ngoại môn chỉ cần mười thần linh thảo, hẳn không ai thèm điều tra làm chi.
Thoáng một cái hai ngày liền trôi qua, hôm nay, khi ngọc bài dự thi của hắn đem đến một tin tức thì Hám Nhất Vĩ đang đứng ngoài cửa gõ vào cấm chế.
Thấy Địch Cửu mở cấm chế ra, Hám Nhất Vĩ kích động lên tiếng:
- Địch huynh, Đại Canh Đan Hà Bỉ đã bắt đầu, chúng ta cùng đi xem náo nhiệt nào.
Địch Cửu nghe vậy liền cầm ngọc bài dự thi ra, huơ huơ mấy cái:
- Hám huynh, hiện tại ta là Đan sư dự thi, chắc chắn phải tới đó rồi.
- A…
Hám Nhất Vĩ lại bị hành động của Địch Cửu làm cho dại ra.
Chẳng phải Diễn Nhất Đạo Tông là một trong Ngũ đại tông môn của Đạo giới à? Với cấp bậc thi đấu này, sao còn để đệ tử ngoại môn như Địch Cửu tới tham dự? Diễn Nhất Đạo Tông đã rơi xuống trình độ nào rồi?
- Đừng có đoán mò, ta dự thi, ngươi đứng ngoài xem. Xong xuôi chúng ta bàn về chuyện gia nhập tông môn.
Địch Cửu vỗ vỗ bả vai Hám Nhất Vĩ xong liền rời khỏi động phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận