Thế Giới Thứ Chín

Chương 593

- Tuân Thương không phải do ta giết.
Địch Cửu bình tĩnh nói, trong lòng hắn vốn chẳng lo lắng gì nhiều.
Tuân gia khẳng định không thể nghiền ép An Đồ Ngưng, bằng không lúc phi thuyền An Đồ Ngưng đáp xuống thì đối phương đã có thể lập tức vây công, há có thể chờ tới bây giờ mới đối phó hắn?
Trong lúc nói chuyện, Địch Cửu tiện tay tạo dựng pháp tắc trận kỳ. Gia hỏa này nhiều nhất chỉ vừa bước vào Dục Đạo, còn hắn hiện tại là Tố Đạo viên mãn, dù không cần tạo dựng pháp tắc khốn trận, Địch Cửu đoán chừng mình cũng không sợ người này.
- Ha ha...
Nam tử Dục Đạo nọ vừa cười vừa lấy ra một kiện pháp bảo, cùng lúc đó, khí thế lĩnh vực Dục Đạo nghiền ép hướng về phía Địch Cửu:
- Có phải do ngươi giết hay không cũng chẳng sao, cùng đi với ta đến Tuân gia từ đường rồi hãy nói.
Ở xa có mấy đệ tử ngoại môn nhìn thấy động tĩnh bên đây đều dừng lại quan sát, tên tu sĩ Tuân gia lớn tiếng quát:
- Kẻ này giết Tuân Thương, đệ tử Tuân gia, người không liên hệ đừng dính vào, nếu ngộ thương đừng trách ta không nói trước.
Nghe được là người Tuân gia, những tu sĩ đang đứng nhìn liền mau chóng đi về động phủ của mình.
Bản thân bọn họ chỉ là đệ tử ngoại môn, há có thể chọc nổi Tuân gia?
- Tuân gia là cái thá gì mà đòi mời gia gia ngươi đây.
Địch Cửu cười lạnh, hắn đã chuẩn bị giết tên tu sĩ Dục Đạo trước mặt.
Sau khi giết xong, hắn sẽ đến dược viên hái thuốc ba ngày.
Nếu không có An Đồ Ngưng làm hậu thuẫn, vậy hắn chỉ có thể đi ngay lập tức, về phần giết Tuân gia Dục Đạo? Nghĩ cũng đừng nghĩ. Còn hiện giờ, hắn tin tưởng An Đồ Ngưng sẽ điều tra rõ ràng nguyên nhân cụ thể, thậm chí còn có thể phản kích ngược lại.
Tu sĩ Tuân gia Dục Đạo giễu võ dương oai ngay tại cửa ra vào động phủ của hắn, người nhìn thấy không phải chỉ một. An Đồ Ngưng dám giết Tuân Thương, vậy đã nói rõ nàng ta không sợ Tuân gia. Hiện tại hắn còn chiếm cả lý, cộng thêm hắn mới vừa lập đại công cho tông môn, An Đồ Ngưng khẳng định có thể bảo vệ hắn. Nếu chút chuyện này mà làm không được, vậy An Đồ Ngưng quả thật hổ thẹn với vị trí cốc chủ.
Tu sĩ Dục Đạo hiển nhiên không ngờ Địch Cửu có khí phách như thế, gã sửng sốt một lúc rồi mới lạnh lùng bảo:
- Ngươi là đệ tử ngoại môn kiêu ngạo nhất mà ta từng gặp...
Còn chưa kịp dứt lời, Thiên Sa Đao đã bổ tới.
Tên tu sĩ Tuân gia kém chút bị tức đến thổ huyết, không chỉ bởi vì Địch Cửu không để Tuân gia vào mắt, chủ yếu là do một tên đệ tử ngoại môn nho nhỏ mà dám chủ động ra tay với cường giả Dục Đạo, quả thật không biết sống chết.
Một thanh trường kiếm được tế ra, cuốn lên vô tận kiếm mang.
- Oanh!
Kiếm mang va chạm với Thiên Sa Đao, Địch Cửu rên rỉ đau đớn, từng cơn đau nhói từ ngực truyền đến.
Địch Cửu nhẹ nhàng thở phào, hắn chỉ lo lắng mình và Dục Đạo chênh lệch rất xa, hiện tại xem ra cũng chẳng chênh lệch là bao, thậm chí nguyên thần của hắn còn cô đọng hơn đối phương nhiều.
- Ồ!
Trông thấy Địch Cửu bình yên vô sự dưới kiếm mang lĩnh vực của mình, tên tu sĩ Dục Đạo ngạc nhiên thốt lên, trường kiếm lập tức dựng thẳng, từng đạo kiếm sơn liên miên hình thành.
Địch Cửu há có thể để thần thông của đối phương thành hình? Pháp tắc trận kỳ đã tạo thành Giảo Sát Trận hướng về phía đối phương, đồng thời Thiên Sa Đao hóa thành một đạo đao mang nhàn nhạt bổ về phía kiếm sơn.
- Giảo Sát Trận?
Ngay lúc Giảo Sát Trận khởi động, tên tu sĩ Tuân gia liền phát hiện, trong lòng thầm giật mình, gã tới đây đã mấy ngày, từng kiểm tra nhiều lần, tuyệt đối không hề có bất luận trận pháp nào, Giảo Sát Trận này sao có thể đột nhiên xuất hiện?
Rất nhanh gã liền hiểu được, Giảo Sát Trận này vốn không phải là dùng trận kỳ thực sự để bố trí, dường như là lợi dụng một loại thủ đoạn thiên địa quy tắc....
Cái này sao có thể? Trong lòng gã cực kỳ kinh hãi, gã chuẩn bị trong vòng một chiêu sẽ đánh trọng thương Địch Cửu, rồi lập tức mang hắn về Tuân gia.
Nếu để Địch Cửu tiếp tục bố trí loại Giảo Sát Trận ấy, chỉ sợ đợi đến lúc tông môn chấp sự tới, chiến đấu vẫn còn chưa kết thúc. Thời gian càng kéo dài thì lại càng bất lợi cho gã.
Rầm rầm rầm!
Cuồng bạo sát khí từ Giảo Sát Trận đánh vào lĩnh vực Dục Đạo, bộc phát ra từng đợt oanh minh.
Lĩnh vực vỡ vụn thành từng mảnh, Địch Cửu đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, Liệt Tắc Đao đã đánh vào thần thông kiếm sơn. Tu sĩ Tuân gia không muốn kéo dài thời gian, Địch Cửu cũng chẳng muốn thế, tốc chiến tốc thắng mới là tốt nhất.
Kiếm sơn trong nháy mắt dường như mất đi gân cốt vậy, chẳng còn chút kiếm khí nào, gió thổi nhẹ qua liền hóa thành bã vụn.
- Thần thông pháp tắc của ta...
Nhãn lực của tu sĩ Dục Đạo không tệ, gã lập tức hiểu thần thông kiếm sơn đã mất đi pháp tắc. Thần thông đã mất đi pháp tắc thì không còn là thần thông nữa.
Nói cách khác, một đao mới rồi thế đã xé rách pháp tắc của thần thông kiếm sơn, đây là loại thủ đoạn gì?
Tuân gia đã phỏng đoán sai thực lực của Địch Cửu, gã nhất định phải mau chóng báo lại chuyện này.
Sau một khắc, quyền sơn liên miên bất chợt đấm lên mặt tu sĩ Dục Đạo.
Quyền thế ngưng tụ thành quyền sơn, núi non như tụ, ba đào như nộ!
Tu sĩ Dục Đạo nào còn hơi sức để ý Giảo Sát đại trận, trường kiếm trong tay vội vàng cuốn lên từng đạo thần nguyên đánh vào quyền sơn. Quyền ý bị đánh vỡ vụn như nộ hải vỡ đê.
Rầm rầm rầm!
Thần nguyên bạo liệt lại lần nữa oanh tạc địa phương lân cận thành đất bằng, tại thời điểm quyền sơn bị đánh nát, Giảo Sát Trận đã xoắn trọng thương tên tu sĩ Dục Đạo.
Địch Cửu đương nhiên không chần chừ, Thiên Sa Đao lần nữa hóa thành một đạo đao mang chém xuống.
Lĩnh vực sát thế cường đại bao phủ tên tu sĩ Tuân gia, khí tức tử vong bao trùm tới, gã hốt hoảng quát to:
- Ta là Tuân gia Tuân Bái, đã bước vào bước thứ hai, đồng thời được tông môn trọng dụng, nếu ngươi dám giết ta, ngay cả An Đồ Ngưng cũng không giữ được ngươi...
- Phốc!
Huyết vụ bắn ra, Thiên Sa Đao đã chém tên tu sĩ Tuân gia thành hai nửa.
- Dục Đạo cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Địch Cửu hừ lạnh một tiếng, thu hồi giới chỉ, đồng thời ném hỏa cầu hóa hai nửa thi thể thành hư vô.
Con rùa này đã đến đây giết mình mà còn muốn mượn nhờ uy thế Tuân gia, gã lấy sự tự cao như vậy từ đâu?
Sau khi giết người, Địch Cửu chẳng hề dừng lại tại động phủ chút nào, hắn rời khỏi Ngoại Môn sơn, hướng thẳng về phía Diễn Đạo dược viên.
Về phần hậu quả, chỉ cần một ngày An Đồ Ngưng chưa chết, hắn liền bình yên vô sự. Cho nên Địch Cửu chẳng hề lo lắng chút nào.
Trời sập đã có người chống. Hắn không có truyền tin châu của An Đồ Ngưng, cho nên chẳng cách nào truyền tin tức cho nàng ta, bất quá Địch Cửu cũng không lo lắng, loại chuyện như vậy sẽ rất dễ dàng điều tra được.
Người tiến vào Diễn Đạo dược viên hiển nhiên không nhiều, Địch Cửu mang theo thủ lệnh của An Đồ Ngưng tới đây làm chấp sự thủ hộ dược viên phải dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, dò xét lặp đi lặp lại đến vài lần.
Thủ lệnh tiến vào dược viên không phải đồ vật bình thường, dù là An Đồ Ngưng cốc chủ thì cũng chỉ có vẻn vẹn một tấm. Nếu muốn lần nữa lấy được thủ lệnh, vậy nhất định phải cống hiến cực lớn cho tông môn mới được.
Một tên đệ tử ngoại môn như Địch Cửu có lai lịch như thế nào mà lại được An cốc chủ giao cho thủ lệnh?
Địch Cửu không thèm để ý chấp sự thủ dược viên kiểm tra thủ lệnh, chỉ cần thủ lệnh là thật, vậy hắn chẳng cần lo lắng không vào được.
Quả nhiên chấp sự kiểm tra hồi lâu, xác định thủ lệnh là thật, lúc này mới nói với Địch Cửu:
- Ngươi vào đi, ba ngày sau sẽ tự động bị truyền tống ra.
- Đa tạ.
Địch Cửu không chút chần chờ, nhanh chóng vọt vào dược viên.
...
An Đồ Ngưng biết tông chủ qua hai ngày nữa sẽ xuất quan, cho nên một mực chờ ở bên ngoài động phủ bế quan.
Quả nhiên đợi chưa được bao lâu, động phủ đã mở ra, một một nam tử tóc dài râu tím chậm rãi xuất hiện.
- Diễn Xuân cốc An Đồ Ngưng gặp qua tông chủ, chúc mừng tông chủ thần thông lại đột phá thêm một tầng.
An Đồ Ngưng trông thấy nam tử đi tới, lập tức tiến lên khom người thi lễ.
- Ha ha...
Nam tử râu tím vui vẻ cười đáp:
- An cốc chủ, các ngươi chờ ở chỗ này, khẳng định là có chuyện muốn báo.
- Chúc mừng tông chủ xuất quan.
Lại một thanh âm truyền đến, sau tiếng chúc mừng, người này liền phẫn hận nói:
- Trong lúc tông chủ bế quan, An Đồ Ngưng cấu kết ngoại nhân, tùy ý giết đệ tử trung tâm của Diễn Nhất Đạo Tông chúng ta.
Nam tử râu tím sầm mặt lại, cau mày hỏi:
- Uông phong chủ, An cốc chủ là cốc chủ Diễn Xuân cốc, cấu kết ngoại nhân giết đệ tử tông môn không phải là chuyện có thể tùy tiện nói.
Người vừa lên tiếng là một nam tử mặc kim y, nghe vậy thêm kích động:
- Tông chủ, An Đồ Ngưng đầu tiên là giết đệ tử ngoại môn Tuân Thương. Nguyên nhân chỉ vì một đệ tử ngoại môn thân phận không rõ vừa mới nhập tông. Ngay tại nửa canh giờ trước, tên đệ tử ngoại môn kia lần nữa dùng thủ đoạn ác độc, ám toán giết đệ tử nội môn Tuân Khởi...
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận