Thế Giới Thứ Chín

Chương 604: Đối Đầu Với Một Đám Cường Giả

Thời điểm Địch Cửu triệt để củng cố vững chắc tu vi Dục Đạo sơ kỳ đã là chuyện của một năm sau.
Đây là nhờ hắn có cực kỳ nhiều Thần Nguyên Đan, bằng không đoán chừng phải mất đến mười năm là ít.
Địch Cửu không muốn tiếp tục tu luyện nữa. Ở cấp độ hiện tại, muốn tiến thêm một bước trong thời gian ngắn là chuyện rất khó. Đã như vậy chi bằng tập trung luyện đan thì hơn.
Thần linh thảo trong tay hắn hiện tại rất nhiều, luyện đan một đoạn thời gian rồi hẵng rời khỏi Đại Đạo lĩnh.
Trên thực tế, sau khi biết chứng đạo ở Đại Đạo lĩnh là chứng đạo của người khác, Địch Cửu vẫn muốn tìm kiếm đạo mạch. Tuy nhiên từ lúc tiến vào đây cho đến bây giờ, đừng bảo là đạo mạch, ngay cả một chỗ tu luyện tốt hắn cũng chẳng thấy.
Có thể thấy được Đại Đạo lĩnh hữu danh vô thực. Bên ngoài đồn Đại Đạo lĩnh tốt hơn Hạo Hãn Đại Khư nhiều, nhưng theo Địch Cửu, hiệu quả thí luyện tại Hạo Hãn Đại Khư vượt xa Đại Đạo lĩnh.
Địch Cửu lấy Đại Trụ Đỉnh ra, chợt nhớ tới một sự kiện. Lúc hắn ở trên Luân Hồi Kiều, kém chút bị Luân Hồi đạo vận cuốn đi hồn phách, một đạo linh mộc khí tức nhàn nhạt giúp hắn đột nhiên giật mình tỉnh lại. Nếu không thì hắn sớm đã vẫn lạc dưới Luân Hồi âm khí cuồn cuộn rồi.
Trước đó Địch Cửu mãi nghĩ đến Thải Dực Thiểm Điện Trùng, cộng thêm mừng rỡ vì vừa mới Dục Đạo, cho nên nhất thời không nghĩ đến, hiện tại hắn mới bỗng nhiên bừng tỉnh.
Có thể nhắc nhở hắn, để hắn từ trong trầm luân tỉnh táo lại, ngoại trừ Kiến Mộc ra thì trong đầu của hắn còn có thứ gì? Hắn từng đạt được một đoạn nhánh cây Kiến Mộc, sau đó nhánh cây đã tự bạo để giúp hắn phá vỡ Ngũ Hành Tỏa Đạo Trận, chỉ lưu lại một đoạn nhỏ Kiến Mộc thụ tâm, thụ tâm rốt cuộc đã dung hợp với Kiến Đỉnh.
Bây giờ xem ra là Kiến Mộc thụ tâm kia nhắc nhở hắn.
Địch Cửu rất hổ thẹn, lúc trước hắn từng hứa hẹn không dùng Kiến Đỉnh luyện đan, đồng thời đến khi có năng lực, nhất định sẽ trợ giúp Kiến Đỉnh cùng đoạn Kiến Mộc thụ tâm kia khôi phục bản thể.
Hiện tại Đệ Cửu thế giới đã tạo thành, hẳn là có thể làm được chuyện này.
Địch Cửu nghĩ tới đây thì chẳng còn tâm tình luyện đan, vội vàng tranh thủ thời gian tiến vào Đệ Cửu thế giới. Bất luận báo ân hay khôi phục Kiến Mộc đều là chuyện vô cùng trọng yếu.
Vừa tiến vào đây, Địch Cửu liền biết mình không đoán sai. Khí tức linh mộc trong Kiến Đỉnh chính là thứ đã nhắc nhở hắn.
- Đa tạ.
Địch Cửu vuốt ve Kiến Đỉnh, trong lòng cảm kích không thôi.
Địch Cửu vừa chạm vào Kiến Đỉnh, liền cảm nhận được từng đạo thiên địa quy tắc linh mộc cực kỳ huyền ảo. Hắn liền nhắm mắt lại, nhanh chóng đắm mình vào trong.
Lúc đầu Địch Cửu tiến vào đây vốn chẳng có dự định bế quan, tuy nhiên hắn bất ngờ triệt để đắm chìm trong cảm ngộ Mộc thuộc tính quy tắc.
Đến lúc tỉnh lại, hắn mới phát hiện mình cảm ngộ ở trong này đã được năm tháng rồi.
Địch Cửu đưa tay liên tục đánh ra pháp tắc cấm chế, một canh giờ sau, ở trước mặt Địch Cửu liền xuất hiện một vòng xoáy quy tắc nhàn nhạt.
Vòng xoáy quy tắc dung hợp với thổ nhưỡng thế giới Đệ Cửu, tạo thành một cái hố khá lớn. Địch Cửu cầm Kiến Đỉnh trong tay, từng đạo Mộc thuộc tính quy tắc thông qua cấm chế từ từ dung hợp với Kiến Đỉnh, Kiến Đỉnh dần dần bắt đầu trở nên mơ hồ, hóa thành vô số đạo quy tắc thẩm thấu vào vòng xoáy kia.
Địch Cửu gần như đã bỏ ra tất cả thần tinh vào bên cạnh cái hố trồng Kiến Mộc Tâm này, thế nhưng hắn vẫn cảm giác lượng linh lực này còn thiếu rất nhiều.
Muốn Kiến Mộc lần nữa nảy mầm thì nhất định phải có đạo mạch.
Hắn không thể bế quan, nhất định phải đi tìm đạo mạch.
...
Địch Cửu vừa trở lại thế giới thật liền cảm ứng được khí tức của Thiểm Điện Điểu.
Thiểm Điện Điểu rõ ràng từng tới đây, hơn nữa còn cố ý lưu lại khí tức rồi mới rời đi.
Địch Cửu không chút do dự lần theo khí tức của nó.
Từ khi cảm ngộ Quy Tắc độn thuật, tốc độ Địch Cửu tuy chưa phải đệ nhất Đạo giới, thế nhưng không có bất kỳ tu sĩ chứng đạo bước đầu tiên nào có thể so sánh tốc độ với hắn.
Vẻn vẹn hơn một canh giờ, Địch Cửu liền ngừng lại. Đây là một cái tông môn hoang phế không biết đã bao lâu, từ trong phế tích có thể lờ mờ cảm nhận sự huy hoàng của tông môn trong quá khứ.
Hiện tại Địch Cửu không cần cảm thụ khí tức Thiểm Điện Điểu, bởi vì thần niệm của hắn đã tìm thấy một cái ẩn nặc trận môn bị mở ra.
Địch Cửu lập tức bước vào trận môn, một cái cầu thang cửu khúc uốn lượn xuất hiện dưới chân hắn. Địch Cửu nhanh chóng lướt qua cầu thang, đứng trước một cánh cửa đá bằng hắc ngọc, phía trên có viết mấy chữ, Đại Khôn Thánh Đạo tông Luyện Thể Trì.
Vừa trông thấy cái tên Đại Khôn Thánh Đạo tông, Địch Cửu lập tức cảm thấy Đại Khôn Luyện Thể Quyết có liên quan đến tông môn này.
Cửa đá không biết làm từ gì, thần niệm của Địch Cửu thấm vào thế mà không phản ứng chút nào. Trên cửa có vết tích công kích, hơn nữa vết tích còn rất mới.
Địch Cửu nhấc chân tung cước, cửa đá lập tức mở ra.
Rất bất ngờ, ở trong đang có hơn 20 người. Chính giữa là một cái ao phương viên mấy chục trượng. Những tu sĩ này đều đang khoanh chân ngồi ở trong ao tu luyện, bất quá đại đa số tu sĩ đều ngồi tại biên giới, chỉ có số ít là cách xa biên giới, thế nhưng bọn họ đều có điểm chung là không dám xâm nhập sâu vào trong.
Địch Cửu thẩm thấu thần niệm đến trong ao, đột nhiên cảm thấy đau nhói, có thể thấy được cái ao này thật không đơn giản.
Hắn chợt nhìn thấy Thiểm Điện Điểu bị một cây đinh dài đính trên một cây trụ đá, đầu rũ cụp xuống, không biết còn sống hay đã chết.
Trong cơn giận dữ, hắn không chút do dự sải bước tới, giương tay rút cây đinh ra. Sau đó đút một viên đan dược đưa vào trong miệng Thiểm Điện Điểu.
- Khặc khặc!
Một nam tử đầu trọc cười quái dị, nhìn chằm chằm Địch Cửu nói:
- Lá gan tiểu tạp chủng không nhỏ, dám cướp đoạt phần thưởng tranh tài của chúng ta.
Toàn bộ tu sĩ trong ao đều dùng ánh mắt mỉa mai nhìn Địch Cửu. Bởi vì tu luyện Quy Tắc Đạo, cho nên nếu hắn không muốn thì chẳng ai có thể thấy được tu vi của hắn. Vì vậy nhìn bên ngoài, tu vi Địch Cửu có vẻ không quá cao, chẳng có nửa điểm khí thế, thật giống như một ngọn cây cọng cỏ ven đường.
- Địch Cửu, ngươi mau chóng buông tay đi, con chim này không phải là thứ ngươi có thể động vào.
Âm thanh thanh thúy vang lên, Địch Cửu liếc qua nhìn liền thấy một người có thể tạm xem là có quen biết, chính là Ngu Thiển Hề vẫn mang theo mạng che mặt.
Địch Cửu mặc kệ Ngu Thiển Hề, hắn tế Thiên Sa Đao ra, bổ về phía nam tử đầu trọc kia.
Tên nam tử trọc đầu có tu vi Tố Đạo hậu kỳ, toàn thân khí thế bành trướng, nhìn cực kỳ cường hãn.
Tu sĩ trong ao thấy hành động của Địch Cửu đều ngây dại.
Gia hỏa này là ai mà dám động thủ với Vĩnh Đình Thánh Đạo thành Tể Phụng, hắn muốn chết sao?
Nam tử đầu trọc cũng không thể tin được, gã không nghĩ tới Địch Cửu dám động thủ trước, nếu như không phải vì vướng quy định tranh tài, ai ra khỏi ao trước sẽ thua trận thì ngay từ lúc Địch Cửu nhổ đinh, gã đã ra tay rồi. Không nghĩ tới hiện giờ Địch Cửu lại dám đối đầu với gã.
- Ngươi muốn chết...
Tể Phụng nổi giận gầm lên, lấy một thanh Lang Nha Trường Kích màu bạc trắng đánh phía Địch Cửu.
Răng rắc!
Đao mang đảo qua, tiếng pháp bảo lĩnh vực vỡ vụn vang lên, thần thông pháp tắc trên Lang Nha Trường Kích còn chưa kịp hình thành thì đã bị chém vỡ vụn.
- Vỡ vụn thần thông pháp tắc...
Tể Phụng vừa mới kinh hãi thốt lên, Thiên Sa Đao đã hóa thành bạch mang đao mạc.
- Phốc!
Bạch mang đao mạc chém Tể Phụng thành hai nửa, Địch Cửu lập tức ném một quả hỏa cầu lên trên thi thể gã ta, đốt thi thể thành hư vô, khiến ao nước còn chưa kịp nhuộm đỏ.
Địch Cửu không để mình rơi vào trong ao, thân hình chớp lóa trên không trung, lần nữa đứng ở biên giới ao.
Tất cả tu sĩ trong ao lần nữa ngây dại, rung động nhìn chằm chằm Địch Cửu, người sao có thể lợi hại đến vậy? Chém giết Tố Đạo hậu kỳ chẳng khác nào giết một con vật, vẻn vẹn một đao đã giải quyết xong Tể Phụng.
Tể Phụng vốn không phải Tố Đạo hậu kỳ bình thường, gã đến từ Vĩnh Đình Thánh Đạo thành. Hơn nữa gã còn là đệ tử hạch tâm của tông môn, thế mà lại bị người ta giết một cách đơn giản như vậy.
- Ta đã biết, hóa ra là ngươi!
Ngu Thiển Hề bỗng nhiên chỉ vào Địch Cửu, mừng rỡ kêu lên. Nàng rốt cuộc biết được tu sĩ có năng lực sinh tồn mạnh nhất tại Hạo Hãn Đại Khư trong lời Ma Diệp Cửu là ai, nhất định chính là Địch Cửu.
Địch Cửu khó hiểu nhìn thoáng qua Ngu Thiển Hề, hắn không biết Ngu Thiển Hề nói gì. Bất quá hắn vẫn mặc kệ, chỉ lạnh lùng quan sát tu sĩ trong ao, ngữ khí mang theo sát ý, quát:
- Kẻ nào dám đính trụ Thiểm Điện Điểu của ta, chủ động đứng ra đi.
- Ha ha...
Một tiếng cười to chợt truyền đến:
- Có phải ngươi giết được một tên Tố Đạo hậu kỳ thì cho rằng mình rất giỏi rồi?
Nương theo giọng nói này, một cỗ lĩnh vực khí tức mạnh hơn Tể Phụng mấy lần cuốn về phía Địch Cửu.
Ngay cả những tu sĩ ở trong ao cũng bị loại lĩnh vực khí tức kinh khủng này khiến cho kinh hãi, đồng loạt gấp rút tránh đi.
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận