Thế Giới Thứ Chín

Chương 680: Tên Yêu Tộc Phách Lối

Đối với Đường Bắc Vi mà nói, nàng khao khát đạt được mảnh vỡ Niết Bàn Thụ không phải là vì muốn bồi dưỡng cho nó trở thành Thế Giới Thụ, mà là vì nó có thể hỗ trợ nàng tìm kiếm ca ca của mình.
Cũng bởi vì tu vi của nàng tăng tiến quá chậm, cho nên nàng mới bỏ lỡ cơ hội tham gia một lần đại chiến kia. Chờ đến khi nàng điên cuồng bế quan, tu luyện tới Hỗn Nguyên cảnh rồi mới ra ngoài thì lại phát hiện mình đã mất liên lạc với ca ca rồi. Không chỉ như vậy, mà ngay cả Thiên Ngoại Thiên nàng cũng không đi được. Cho nên mặc dù đã có rất nhiều thiên tài Thánh Đạo giới đều đã đi tới Thiên Ngoại Thiên, nhưng Đường Bắc Vi vẫn chưa một lần di chuyển tới đó.
Cũng vì chuyện này nên nàng mới tìm tới Phượng Hoàng tộc nhờ hỗ trợ, thế nhưng không nghĩ tới trong đấu giá hội lần này lại xuất hiện Niết Bàn Thụ.
Nàng đương nhiên biết Niết Bàn Thụ có liên quan đến Thế Giới Thụ, nếu đã có liên quan thì chỉ cần nàng đạt được Niết Bàn Thụ rồi cố gắng bồi dưỡng nó nảy mầm, như vậy liền có thể cảm ứng được nơi ca ca hạ lạc.
Nàng đã cắn răng lấy ra Hỗn Nguyên Nghê Hà Đan, nơi này ắt hẳn sẽ không còn ai có thể báo giá cao hơn. Đừng nhìn người ngồi ở nơi đây có đến mười mấy vị Hỗn Nguyên Thánh Đế mà lầm, thực tế nơi này có bao nhiêu chủng tộc? Ngoại trừ Yêu tộc, Ma tộc cùng Long tộc thì những chủng tộc khác có thể có một Hỗn Nguyên nửa bước đã là rất giỏi rồi, đừng nói chi tới Hỗn Nguyên Thánh Đế.
Chính bởi vì Hỗn Nguyên Thánh Đế thưa thớt như vậy nên càng làm nổi bật lên rằng Hỗn Nguyên Nghê Hà Đan trân quý tới cỡ nào.
Chờ một hồi lâu cũng không còn người nào khác báo giá, nữ tu chủ trì bắt đầu gọi giá, ba lần qua đi, mảnh vỡ Niết Bàn Thụ chính thức thuộc về Đường Bắc Vi.
Đường Bắc Vi kích động thu mảnh vỡ vào chiếc nhẫn của mình, trái tim đập thình thịch liên hồi nãy giờ, hiện tại mới hoà hoãn lại. Người khác khó mà bồi dưỡng nổi mảnh vỡ Niết Bàn Thụ, nhưng nàng lại có thể, bởi vì nàng có một cái Ngũ Hành thế giới.
Loại bảo vật như Ngũ Hành thế giới này chính Chân Linh thế giới viễn siêu, gần với sự tồn tại của thế giới Hỗn Độn. Nếu như bị người khác biết nàng sở hữu Ngũ Hành thế giới, thì cho dù ca ca của nàng có là Diệp Mặc thì cũng không chẳng ai có thể bảo trụ toàn mạng cho nàng.
"Bắc Vi sư muội, ngươi thật sự là quá bất cẩn rồi..." Trông thấy Đường Bắc Vi kích động thu mảnh vỡ Niết Bàn Thụ vào nhẫn, Thang Tế Đàm không khỏi thở dài một phen, nàng biết rắc rối sắp sửa xảy ra rồi.
Chí ít hiện tại đã có đến mười mấy đạo thần niệm không chút kiêng kỵ quét về phía bao sương của Đường Bắc Vi cùng Thang Tế Đàm, điều này khiến Thang Tế Đàm càng thêm lo lắng.
Có thể tham gia đấu giá hội lần này, ngoại trừ những kẻ có địa vị bên ngoài thì ắt hẳn còn phải có thực lực nhất định. Huống hồ bao sương của nàng cùng Đường Bắc Vi là gian phòng nằm ở phía trước gần với bàn đấu giá chứ không phải ở nơi hẻo lánh gì, thế mà vẫn còn có người không chút kiêng kỵ dùng thần niệm quét, có thể thấy được người khác căn bản không hề sợ các nàng. Kẻ mà không sợ hai tu sĩ Hỗn Nguyên sơ kỳ, vậy thì đối phương chí ít cũng là Hỗn Nguyên trung kỳ hoặc là Hỗn Nguyên hậu kỳ.
Đấu giá hội sau đó lại xuất hiện thêm rất nhiều đồ tốt, có mấy thứ làm Thang Tế Đàm rất muốn báo giá để thu về. Chỉ là vừa nghĩ tới những sự tình rắc rối sẽ diễn ra sau đó, nàng liền mất đi hứng thú cạnh tranh.
Mặc kệ Đường Bắc Vi ở đây rồi bỏ chạy trước?
Thang Tế Đàm thật sự không làm được. Mặc dù Đường Bắc Vi đã gây chuyện không hề nhỏ, nhưng dù sao nàng ta cũng là người của Thánh Đạo giới và còn là muội muội của Diệp Đạo Quân. Vô luận nhìn từ góc độ nào thì Thang Tế Đàm cũng đều không thể vứt bỏ Đường Bắc Vi được.
Nếu như hôm nay nàng làm ra chuyện một mình tẩu thoát, tương lai Thang Tế Đàm nàng làm sao còn có thể đặt chân ở vùng hư không này?
Nghĩ đến mấy năm trước, Địch Cửu và nàng chỉ là đạm mạc tương giao, thế nhưng hắn lại không chút do dự vì nàng cản tai ương, để cho nàng bình an rời đi trước. Nghĩ tới đây, trong lòng Thang Tế Đàm âm thầm hạ quyết tâm, nàng tuyệt đối không thể vứt bỏ Đường Bắc Vi lại một mình được. Cho dù cuối cùng có phải vận dụng át chủ bài của Phượng Hoàng tộc thì nàng cũng phải liều mạng bảo trụ Đường Bắc Vi một phen.
...
Vài ngày sau, hội đấu giá khủng với vô số bảo vật ấy cuối cùng cũng kết thúc.
Đông đảo tu sĩ tới tham gia đấu giá hội liền lục tục rời khỏi Long tộc. Nhưng Đường Bắc Vi cùng Thang Tế Đàm lại không thể rời đi, tiết mục tiếp theo đây mới là mục đích chủ yếu mà các nàng phải tới nơi này: Bách tộc đại hội.
...
Long tộc lần này cử hành bách tộc đại hội, hoàn toàn là danh xứng với thực. Tới tham gia lần đại hội này không chỉ có các đại tộc tại hư không như Ma tộc, Yêu tộc, âm Minh tộc, Hải tộc, Long tộc…, mà còn có một số trung chủng tộc tiểu chủng tộc trước đó vốn hiếm ra mặt. Tỉ như Huyết tộc, Dực tộc, Thiên Mộc tộc, Bách Linh tộc... các loại.
Tất cả người tới nơi đây đều biết, tại phương giới vực này tuyệt đối không chỉ có bấy nhiêu các chủng tộc đang có mặt, bởi vì còn có rất nhiều tiểu tộc không có tư cách ngồi ở chỗ này, hoặc là nói liền xem như có mời tới thì cũng chẳng tạo ra được bao nhiêu tác dụng.
Thang Tế Đàm và Đường Bắc Vi, người trước đại biểu cho Phượng Hoàng tộc, người sau đại biểu cho Nhân tộc, đều là đỉnh cấp đại tộc trong vùng hư không này, các nàng hiển nhiên là được sắp xếp ngồi ở vị trí gần phía trước.
Người vào đại điện càng lúc càng nhiều, bất quá tất cả mọi người đều rõ ràng, lần này bách tộc đại hội là do Long tộc chủ trì, hiện tại Long tộc lão tộc chủ còn chưa đến, vậy thì đại hội vẫn chưa thể bắt đầu.
"Bắc Vi..."
Thang Tế Đàm vừa mới khẽ kêu một tiếng, còn chưa kịp nói gì thì đột ngột một thanh âm liền đánh gãy lời nàng, "Đã lâu không gặp Thang sư muội, Thang sư muội gần nhất tu vi lại tăng cao rồi, thật đáng chúc mừng."
Người nói chuyện chính là một nam tử có thân hình cao lớn, mái tóc đen nhánh, khí tức toàn thân hùng tráng, dù rằng lĩnh vực của đối phương còn chưa mở rộng ra ngoài nhưng loại khí thế cường đại kia liền hiển lộ không thể nghi ngờ.
Đứng bên cạnh nam tử có thân hình cường tráng ấy là một giả hỏa có dáng người thấp bé. Gia hỏa này toàn thân thật giống như vỏ cây khô ráp, Thang Tế Đàm vừa nhìn thấy ông ta liền không tránh khỏi nghĩ tới Quảng Minh Tử. Hơn nữa việc khiến Thang Tế Đàm giật mình không thôi chính là tu sĩ thấp bé như vỏ cây kia lại có tu vi một dạng ngăn chặn nàng, tạo cho nàng có một loại cảm giác sâu không lường được.
Thang Tế Đàm vội đứng lên, ôm quyền nói: "Gặp qua Cát sư huynh, chút tiến bộ của Tế Đàm mà so với Cát sư huynh thì quả thật là kém quá xa."
Thang Tế Đàm đương nhiên nhận biết nam tử tóc đen cường tráng ấy, người nọ tên Cát Liệt, đến từ Ma tộc, là đệ nhất cường giả của Ma tộc, và là cao thủ Hỗn Nguyên hậu kỳ.
"Ha ha, Tế Đàm sư muội khách khí rồi. Để ta giới thiệu một chút, vị này là tộc trưởng Hướng Mẫu của Thiên Mộc tộc." Cát Liệt cười ha ha một tiếng, vui vẻ giới thiệu tu sĩ thấp bé như vỏ cây bên người cho Thang Tế Đàm.
Thang Tế Đàm lại lần nữa đáp lễ, "Phượng Hoàng tộc Thang Tế Đàm, gặp qua Thiên Mộc tộc Hướng tộc trưởng."
Hướng Mẫu không mấy thân thiện, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi hỏi: "Nghe nói ngươi đã đi đến Thiên Trúc Hư Đảo?"
"Đúng vậy, ta đích xác đã từng đi đến Thiên Trúc Hư Đảo." Thang Tế Đàm đã mơ hồ cảm nhận được đối phương muốn hỏi thăm chuyện gì.
Quả nhiên, Hướng Mẫu đầy địch ý hỏi: "Nếu ngươi đã từng đến Thiên Trúc Hư Đảo, vậy hẳn là biết sư đệ của ta Quảng Minh Tử a? Vì sao đến tận hôm nay y vẫn chưa quay về?"
Thang Tế Đàm trong lòng mắng to, trong lòng tự nhủ gia hỏa vỏ cây nhà các ngươi chưa quay trở về thì liên quan gì tới lão nương, làm sao lão nương biết được?
Bất quá lấy tu vi thực lực của nàng, loại lời này chỉ có thể oán thầm ở trong lòng qua một lần mà thôi, mặt ngoài vẫn y nguyên khách khí đáp: "Sau khi kết thúc hội trao đổi đồ vật, ta liền trở về sớm, cho nên không rõ ràng tình hình lắm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận