Thế Giới Thứ Chín

Chương 694: Họa Từ Miệng Mà Ra

"Thật mạnh..." Địch Cửu khẽ lẩm bẩm, chút cao ngạo trong lòng trước đó đã sớm biến mất sạch sẽ, hiện tại hắn càng thêm cảm giác được bản thân mình thiếu sót nhiều như nào.
"Ngươi cũng không cần tự ti, một thiên tài như huynh ấy, khắp chốn vũ trụ này ta cũng chỉ biết có hai người mà thôi." Nữ tử áo đen trông thấy nét mặt hoang mang của Địch Cửu thì sung sướng cười phá lên, nhưng vẫn không quên bổ sung thêm một câu an ủi.
Địch Cửu mau chóng lấy lại tinh thần, mỉm cười đáp: "Tự ti là cái gì, cho tới bây giờ khái niệm ấy cũng chưa từng xuất hiện trong tư tưởng của ta."
Địch Cửu còn có một câu không có nói ra, ấy là hắn tin tưởng cuối cùng sẽ có một ngày, mình sẽ không thua bất kỳ người nào. Tu sĩ Tố Đạo kia cho dù là Đạo Nguyên Đan Thánh, cũng vô pháp ở một địa phương không có quy tắc hoàn chỉnh để luyện chế ra Càn Nguyên Đạo Đan. Mà hắn hiện tại liền có thể luyện chế ra Càn Nguyên Đạo Đan, cũng không cần đi đến một thế giới nào khác có quy tắc thiên địa hoàn chỉnh. Xích có sở đoản, thốn có sở trường, mỗi người đều sẽ có một lĩnh vực thuộc về riêng mình mà thôi.
Nữ tử áo đen trông thấy ánh mắt không có nửa điểm do dự của Địch Cửu thì trong lòng khẽ nhảy một cái. Đây là lần thứ ba nàng nhìn thấy được ánh mắt tuyệt đối tự tin như vậy, nàng đã từng bỏ lỡ cơ hội đến hai lần rồi...
Thế nhưng rất nhanh nàng liền lắc đầu, cho rằng bản thân mình nghĩ quá nhiều rồi. Hai người kia, liền xem như toàn bộ vũ trụ mênh mông, lại có ai có thể so sánh về sức mạnh với bọn họ? Nếu như trên đường tùy tiện gặp phải một người có thể đặt lên bàn cân cùng hai người kia thì thế giới này cũng quá điên cuồng rồi.
"Ta cần nhắc nhở ngươi một chuyện, lấy thực lực hiện tại của ngươi, nếu như ngươi luyện chế không thành Càn Nguyên Đạo Đan mà lại miễn cưỡng ở chỗ này treo một cái biển ghi rằng mình có thể luyện chế Càn Nguyên Đạo Đan, e rằng cuối cùng sẽ chôn vùi cái mạng nhỏ của ngươi ở nơi đây đấy. Ta đã tới Hư Thị rất nhiều lần, nơi này có vô số cường giả mạnh hơn ngươi nhiều." Nữ tử áo đen nhìn Địch Cửu, bình tĩnh cho hắn lời khuyên.
Địch Cửu nghi hoặc hỏi: "Vì sao ngươi lại nói với ta nhiều như vậy, chúng ta bèo nước gặp nhau, vốn cũng chẳng quen biết gì."
Nữ tử áo đen lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Đạo Quả Tháp mông lung nơi xa xa, "Có lẽ là vì chúng ta đều là Nhân tộc đi, có khi hai ta là đồng hương, cùng đến từ một chỗ cũng không chừng..."
Lời còn chưa nói hết, bóng lưng của nữ tử áo đen đã đi đến biên giới quảng trường Đạo Quả Tháp.
Địch Cửu vội dùng thần niệm truyền âm cho nàng ta: "Đa tạ bằng hữu chỉ giáo, còn muốn xin hỏi nên xưng hô với bằng hữu như thế nào?"
"Ta họ Nhiếp..." Nói xong ba chữ này, nữ tử áo đen sớm đã biến mất vô tung vô ảnh.
Địch Cửu vốn còn muốn hỏi thăm xem tu sĩ Tố Đạo kiêm Đạo Nguyên Đan Thánh kia là ai, không nghĩ tới nữ nhân họ Nhiếp này lại đi nhanh như vậy.
"Oanh!" Địch Cửu còn đang suy nghĩ về sự tình vừa rồi thì bên ngoài cửa hàng của hắn đột ngột phát ra một trận oanh minh, lập tức kịch liệt chấn động.
Thật đúng là có người dám động thủ với đan các của hắn sao? Địch Cửu chau mày, nhanh chân bước ra ngoài xem thử.
Thế nhưng khiến Địch Cửu câm nín, ấy là đích thật có người động thủ, nhưng đối phương không nhằm vào cửa hàng của hắn, mà là nhắm vào Hư Đình đan các sát vách, giờ phút này, Hư Đình đan các đã biến thành một đống phế tích. Còn may mà cửa hàng của hắn có hộ trận bảo vệ, lúc này mới không bị đánh nát. Bằng không mà nói, vừa rồi sau pha chấn động kia, cửa hàng của hắn đồng dạng như Hư Đình đan các, đều sẽ bị oanh thành bã vụn cả rồi.
"A, gian hàng kia tại sao vẫn còn nguyên? Thái gia ta lại đến một chút." Người vừa nói chuyện chính là một hòa thượng đầu trọc có thân hình cao lớn, trên cổ còn mang theo một chuỗi hạt có 18 hạt châu, hồng quang tỏa ra đầy mặt. Toàn thân vị hòa thượng này tản ra kim quang, tạo cho người khác có cảm giác bản thân y thật sự toát ra phật tính đầy người.
Địch Cửu từ tốn hỏi: "Ta cũng không có đắc tội với ngươi, tại sao ngươi lại muốn động thủ với cửa hàng của ta?"
Hòa thượng đưa tay sờ sờ lên đầu, "Ngươi nói cũng đúng, a, không, không đúng, vì sao cửa hàng của ngươi lại ở gần Hư Đình đan các như vậy?"
Địch Cửu phì cười trước lý lẽ ngớ ngẩn của tên hòa thượng kia: "Theo ngươi nói như vậy, vậy toàn bộ cửa hàng ở trong quảng trường Đạo Quả Tháp này đều cách Hư Đình đan các rất gần, chẳng qua là cửa hàng của ta trùng hợp ở gần bọn họ nhất mà thôi.”
"Ừm, có đạo lý." Hòa thượng đầu trọc trịnh trọng gật đầu, không tiếp tục có ý định động tới cửa hàng của Địch Cửu nữa, mà ngược lại quay người bóp lấy cổ của một tên tu sĩ Đạo Nguyên rồi xách lên, lớn tiếng quát: "Tiểu tử, ngươi lại dám lừa gạt đạo quả của bằng hữu thái gia ta, ngươi muốn chết sao?"
"Địch tiền bối, còn xin ngài xuất thủ tương trợ a, trước đó chẳng phải ngài đã nói sẽ chiếu cố một hai sao?" Gã tu sĩ Hóa Đạo tên là Khoáng Hòa kia trông thấy kim quang hòa thượng dễ dàng xách cổ một tu sĩ Đạo Nguyên của Yêu tộc lên, liền hoảng sợ cầu cứu Địch Cửu.
Địch Cửu lúc này thật sự hận không thể vả mạnh vào miệng mình một cái, khi không chẳng có sự tình gì lại đi nhiều chuyện hứa hẹn linh tinh làm gì không biết. Nhận một nửa cửa hàng thì cũng đã nhận rồi, tự dưng lại tốt bụng hứa hẹn với Phiền Viễn làm gì, bây giờ thì hay rồi, không nghĩ tới thật sự lại có người chạy đến đối phó với Hư Đình đan các của Yêu tộc.
Thế nhưng quả thật chính miệng hắn đã nói với Phiền Viễn, nếu như hiện tại không xuất đao hỗ trợ thì đúng là mất sạch mặt mũi.
Rơi vào đường cùng, Địch Cửu đành phải bất đắc dĩ ôm quyền nói: "Vị đạo hữu này, ngươi tới nơi đây muốn gây chuyện thì cũng nên nói đầu đuôi sự tình rõ ràng, chuyện gì cũng không nói mà lại đem cửa hàng của người khác phá hủy, như vậy thì không ổn. Vạn sự đều cần một chữ lý, chữ lý của ngươi ở đâu?"
"Ha ha, ngươi chỉ là một tên sâu kiến Đạo Nguyên mà cũng dám đứng ra bàn chuyện lý lẽ với thái gia ta sao?" Hòa thượng cười ha ha một tiếng, sau đó lĩnh vực cuồng quyển nhanh chóng chuyển hướng về phía Địch Cửu.
Khí thế không gian kinh khủng nghiền ép tới, trong lòng Địch Cửu thoáng giật mình, thầm nghĩ gia hỏa này thật cường đại. Đây tuyệt đối là khí thế của Hỗn Nguyên viên mãn, hơn nữa còn là loại cường giả Hỗn Nguyên viên mãn phi thường lợi hại kia kìa.
Giờ phút này, Địch Cửu làm gì còn dám thản nhiên như trước, lĩnh vực của hắn cũng đồng dạng phóng ra, lĩnh vực không gian của hai người chạm vào nhau rồi nổ tung ở trong hư không, khiến trong hư không dấy lên từng đợt rung động dữ dội.
Gia hỏa này thật sự rất mạnh...
Địch Cửu thậm chí cảm giác được lĩnh vực của mình có chút buông lỏng, còn may mà hòa thượng đầu trọc ấy bỗng dưng chủ động thu liễm khí thế lĩnh vực của mình.
"Ngươi rất mạnh, không nghĩ hôm nay tới đây lại gặp được một người khiến ta nhớ tới một vị cố nhân. Cho ngươi chút mặt mũi vậy. Tiêu Đát ta sẽ kể lại đầu đuôi sự tình rõ ràng cho ngươi hiểu." Hòa thượng đầu trọc thầm tán thưởng thực lực của Địch Cửu.
"Tiêu Đản?" Địch Cửu kinh ngạc lặp lại một lần, trên đời này còn có loại người tự đặt danh tự cho mình như vậy sao? Gia hỏa đối diện quả nhiên là đủ cực phẩm.
Sắc mặt hòa thượng tối sầm, không vui nói: "Thái gia tên là Tiêu Đát, không phải Tiêu Đản, năm đó người bạn kia gọi ta là Tiêu Đản đã bị ta giáo huấn một trận, về sau không bao giờ y dám gọi lại cái tên này lần nào nữa, hẳn là ngươi cũng muốn bị ta giáo huấn một trận có phải không?"
Sau khi nói xong câu đó, không biết Tiêu Đát nhớ tới chuyện gì mà sắc mặt lại thoáng có chút xấu hổ.
Địch Cửu khoát khoát tay, bảo: "Tốt a, Tiêu Đản, ngươi nói xem đến cùng là chuyện gì đã xảy ra?"
Địch Cửu chính là cố ý gọi gã là Tiêu Đản, gia hỏa này không phân tốt xấu liền muốn xúc cửa hàng của hắn, hắn có thể cao hứng đối đãi với gã được mới là quái sự.
May mắn là Tiêu Đát chỉ đối phó với Hư Đình đan các của Yêu tộc, nếu như gã động thủ phá nát đan các của hắn thì Địch Cửu nơi nào còn có thể đứng đây cùng gã nói nhảm, nãy giờ hắn đã trực tiếp chiến một trận ra trò với Tiêu Đát rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận