Thế Giới Thứ Chín

Chương 707: Làm Sao Con Lại Ngu Xuẩn Như Thế?

Ảnh Hư bảo mặc dù có rất nhiều tu sĩ, nhưng người có thực lực tối cao lại chẳng có mấy ai. Hơn nữa hiện tại phủ bảo chủ của Ảnh Hư bảo đã bị người oanh thành bã vụn, hiển nhiên là có cường giả tuyệt thế tìm tới động thủ ở đây. Giờ khắc này, cơ hồ tất cả tu sĩ đều xông ra khỏi Ảnh Hư bảo, lưu lại đây chỉ còn một số ít những tu sĩ có tu vi thấp, đó là bởi vì bọn họ không dám tháo chạy.
Ngay cả bảo chủ Ảnh Hư bảo cũng đều không biết trốn đến nơi nào rồi, sao còn có thể quản được những tu sĩ bên dưới.
...
"Phụ thân, tên Địch Cửu này thật sự là quá đáng, không nói đạo lý gì cả. Chuyện này rõ ràng không liên quan đến Ảnh Hư bảo chúng ta, không ngờ đối phương lại động thủ với phụ thân." Bên trong một động phủ thuộc Ảnh Hư bảo, một thanh niên có tu vi Đạo Nguyên sơ kỳ vừa cấp tốc chạy tới. Đây chính là nhi tử của Lâu Hồn, Lâu Thái.
Lâu Thái chỉ vừa mới bước vào Đạo Nguyên cảnh, mặc dù không thể đích thân tham gia cuộc chiến này của các bậc tiền bối, nhưng y vẫn luôn một mực chú ý tới tình huống ở đại điện chỗ phụ thân của mình.
Lâu Hồn ai một tiếng, thở dài, đáp: "Địch Cửu kia hẳn là đã nhìn ra, trong lòng ta quả thật vốn đã hi vọng cường giả Côn Bằng tộc là người chiến thắng. Không nghĩ tới, Địch Cửu thế mà âm hiểm như vậy, lại có thể âm thầm đánh lén Côn Duy..."
Không đợi Lâu Thái tiếp tục bày tỏ sự bức xúc của y, Lâu Hồn liền ngăn lại, nói: "Ta muốn bế quan một thời gian để chữa thương, con theo giúp ta bố trí hộ trận đi."
Trông thấy phụ thân rời khỏi phế tích, Lâu Thái liền vội vã đi theo sau.
Trên đường cái dẫn ra khỏi Ảnh Hư bảo vô cùng trống trải, trong khoảng thời gian ngắn, số tu sĩ đào tẩu đã nhiều không kể xiết.
Nửa nén hương sau, Lâu Hồn mang theo Lâu Thái trốn vào cung điện được kiến tạo dưới lòng đất, ngay bên dưới động phủ phế tích mà bọn họ ngồi ban nãy.
Sau khi đóng đại môn và bố trí một loạt cấm chế cho cung điện dưới đất xong, Lâu Hồn lúc này mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.
"Phụ thân, không biết tên Địch Cửu kia có lai lịch ra sao..."
Lần này không đợi Lâu Thái dứt lời, Lâu Hồn liền to tiếng quát: "Im ngay! Lâu Thái, tu vi của con thăng cấp được cơ hồ đều là nhờ dùng đan dược và tài nguyên chồng chất lên, con thiếu khuyết một phần sinh tử lịch luyện. Năm đó xém chút nữa đã bị Diệp Đạo Quân giết, đoán chừng con đã quên mất rồi chứ gì. Hôm nay nếu như không phải Địch Cửu ra tay giúp đỡ, tương lai Ảnh Hư bảo chúng ta chỉ sợ càng thêm nguy hiểm."
"Phụ thân, tên Địch Cửu đó rõ ràng không hỏi đầu đuôi sự việc đã chém đứt một đầu cánh tay của người mà..." Lâu Thái thật sự không hiểu, cũng không thể không giải thích được những gì phụ thân nói. Địch Cửu rõ ràng đã làm phụ thân bị thương, thế mà bây giờ ông ấy còn nói là Địch Cửu đã hỗ trợ Ảnh Hư bảo, đây là ý gì?
Lâu Hồn nhìn Lâu Thái, thở dài một phen, đoạn giải thích: "Tầm nhìn của con nông cạn quá. Địch Cửu chém đứt cánh tay của ta, là đang giúp ta, chứ không phải đang hại ta. Côn Bằng tộc Côn Chích trước khi rời đi đã bố trí giám sát pháp trận ngay tại Ảnh Hư bảo. Giám sát pháp trận này có thể cho Côn Chích biết rõ ràng nơi này đã xảy ra chuyện gì. Địch Cửu chém đứt một đầu cánh tay của ta, thậm chí còn lớn tiếng cảnh cáo, đó không phải là làm cho ta nhìn, mà là làm cho Côn Chích xem. Hắn làm vậy là để Côn Chích biết, ta không có trợ giúp hắn, mà là trong lòng vẫn luôn hướng về Côn Bằng tộc. Làm sao mà con lại ngu xuẩn như thế hả?"
...
Vừa mới bước vào Hư Thị, Côn Chích đột ngột khựng lại, lập tức sắc mặt trở nên tái nhợt.
Côn Mộc đang đi theo phía sau gã, thấy vậy thì nghi hoặc nhìn đối phương rồi hỏi: "Chích sư huynh, xảy ra chuyện gì?"
Côn Chích cố gắng đè nén tâm tình hoang mang của mình xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Côn Duy bị giết rồi, mới vừa tức thì thôi."
Kẻ dám giết Côn Duy và đủ thực lực để có thể giết gã, chỉ sợ trong vùng hư không hiện tại, ngoại trừ Địch Cửu kia thì không có người thứ hai. Nói cách khác, thì ra Địch Cửu vẫn luôn một mực chờ ở bên ngoài Ảnh Hư bảo suốt mấy ngày qua. Trông thấy gã cùng Côn Mộc rời đi thì mới lập tức tiến vào, động thủ giết Côn Duy cùng Phiền Viễn.
"Cẩu vật, ta muốn nuốt sống tên sâu kiến này..." Côn Mộc giận tím mặt, quay người liền muốn phóng tới Ảnh Hư bảo.
Côn Chích vội ngăn cản hành động của Côn Mộc, hai mắt Côn Mộc đỏ vằn, y khó hiểu, nhìn chằm chằm Côn Chích, "Chích sư huynh, ngươi làm vậy là có ý gì?"
Côn Chích lắc đầu nhìn Côn Mộc, lạnh giọng quát: "Ngươi bình tĩnh lại cho ta, ngươi cảm thấy hai chúng ta cộng lại, so với Côn Duy và Phiền Viễn liên thủ thì mạnh hơn bao nhiêu?"
Côn Mộc nghe thế thì giật mình, như thể bị một chậu nước lạnh xối thẳng xuống, quả nhiên liền tỉnh táo lại. Y hiểu được ý tứ của Côn Chích, y cùng Côn Chích cộng lại đích thật là mạnh hơn Côn Duy và Phiền Viễn. Nhưng mạnh hơn chứ không có nghĩa là trên hẳn một bậc để có thể nghiền ép hai người đó.
Trông thấy dáng vẻ cúi gằm mặt của Côn Mộc, Côn Chích không khỏi thở dài một hơi, sau đó chậm rãi nói: "Côn Mộc, ngươi hẳn là đã nghĩ đến, thực lực của hai người chúng ta cộng lại cũng không thể có cách nào tuyệt đối nghiền ép Côn Duy cùng Phiền Viễn liên thủ. Thế nhưng chúng ta rời khỏi Ảnh Hư bảo mới bao lâu mà Địch Cửu đã xử lý xong bọn họ bên đó? Căn cứ theo hình ảnh trong giám sát trận mà ta vừa quan sát thì Địch Cửu giết Côn Duy cũng không phí bao nhiêu khí lực, nếu ta không nhầm thì hắn còn sở hữu một món Tiên Thiên bảo vật. Không chỉ như vậy, Đạo Truyền Tầm kia còn dám quay đầu trợ giúp Địch Cửu. Hiện tại chúng ta đi tới đó thì có thể có bao nhiêu phần thắng? Có lẽ Địch Cửu kia đang ở ngay tại Ảnh Hư bảo chờ chúng ta quay lại."
"Ta hiểu, nhưng chẳng lẽ chúng ta cứ thế bỏ mặc mối thù Côn Duy bị Địch Cửu giết chết?" Côn Mộc nắm chặt nắm đấm, thật sự rất không cam tâm.
Ngữ khí Côn Chích ngưng trọng, "Ta sai rồi, đối phó với loại người như gã Địch Cửu này, chúng ta căn bản không nên tách ra. Hiện tại nếu đã phạm phải sai lầm, ta nghĩ điều duy nhất mà chúng ta có thể làm chính là lập tức quay về trong tộc, mời lão tổ tông ra mặt."
Côn Mộc nghi hoặc nhìn Côn Chích, "Chích sư huynh, chúng ta có cần thiết phải làm như vậy không?"
Côn Chích cũng siết chặt nắm đấm, căm hận nói: "Phải làm. Chuyện này ta sai mười phần, ta đã đánh giá thấp thực lực chân chính của Địch Cửu. Nếu như ta không nhìn nhầm thì tu vi hiện tại của hắn vẫn còn chưa tới cảnh giới Hỗn Nguyên. Nếu lại tiếp tục cho hắn thời gian, chờ tới khi tên Địch Cửu đó bước vào Hỗn Nguyên cảnh rồi thì chỉ sợ cả ta và ngươi ở trước mặt hắn căn bản là qua không nổi ba chiêu. Chuyện này đã không còn là báo thù vì Côn Duy, mà là chuyện của cả tộc ta. Ngươi thử nghĩ xem, một khi Địch Cửu bước vào Hỗn Nguyên cảnh, hắn sẽ bỏ qua chuyện ngày hôm nay sao, khi đó Côn Bằng tộc phải làm thế nào?"
...
Đạo Truyền Tầm đã ngừng lại, y lấy ra một tờ tàn phá đồ mang phong cách cổ xưa đưa cho Địch Cửu, đoạn chậm rãi giải thích: "Địch huynh, tấm cổ đồ này là do ta cùng mấy người bằng hữu của mình tình cờ phát hiện được ở Hư Không Chi Hải. Nghe đồn có một cái vết nứt hư không, vết nứt hư không này là nơi kết nối giữa Đạo giới cùng một giới vực khác nữa. Bất quá nếu muốn đi vào được vết nứt hư không ấy thì ít nhất cần phải có Thánh Thể nhục thân, nếu không sau khi tiến vào thì chẳng khác nào tự mình đi tìm đường lăng trì cho đến chết. Trên thực tế, liền xem như có được nhục thân cường tráng đẳng cấp Thánh Thể thì khi tiến vào trong loại vết nứt hư không đó, cơ hội sống sót cũng chỉ có một nửa mà thôi.
Trăm năm trước là ta và các bằng hữu cùng đi tới Hư Thị tham gia Đạo Quả Tháp đại hội. Nhưng bên trong đó không có đạo quả nào giúp chúng ta có thể bước vào cảnh giới Thánh Thể, vả lại Đạo Quả Tháp cũng quá nguy hiểm, chúng ta có kẻ thì chết, kẻ thì mất tích. Hiện tại cũng chỉ còn lại có một mình ta vẫn đang lang thang ở giới vực này. Ta dự định sẽ đi chung quanh quan sát vùng hư không này một phen, xem xem có thể tìm được đường tắt đi tới Thiên Ngoại Thiên hay không?"
"Đạo huynh, ngươi không định đi cùng ta về Hư Không Chi Hải sao?" Địch Cửu hỏi.
Đạo Truyền Tầm lắc đầu, "Ta không có năng lực trở về, lại nói tạm thời ta cũng không muốn trở về, ta muốn đi Thiên Ngoại Thiên. Với lại Địch huynh, ta nói lời thật lòng, nếu như huynh không có nhục thân Thánh Thể thì ta khuyên huynh tốt nhất là đừng thử trở về đó bằng cách này. Vết nứt hư không không phải là một nơi bình thường, sau khi huynh tiến vào đó rồi thì sẽ chẳng có đường lui nào đâu."
"Ta hiểu rồi, đa tạ Đạo huynh đã nhắc nhở. Chúng ta trao đổi truyền tin châu đi, biết đâu tương lai ta có thể trợ giúp Đạo huynh tiến vào Thiên Ngoại Thiên cũng nên." Địch Cửu lấy truyền tin châu của mình ra đưa cho Đạo Truyền Tầm, y đã tặng cho hắn tấm bản đồ chỉ đường đến vết nứt hư không ấy, tương đương với giúp đỡ hắn rất nhiều.
Nếu tương lai hắn lại đến Hư Thị, hắn có thể sẽ cùng Đường Bắc Vi đi Huyền Hoàng Thiên Ngoại Thiên. Đến lúc đó, hắn nhất định sẽ mời Đạo Truyền Tầm và Tiêu Đát cùng đi. Còn việc nhục thân của hắn sớm đã là Thánh Thể thì hắn không có ý định giải thích với Đạo Truyền Tầm làm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận