Thế Giới Thứ Chín

Chương 756: Thái Dương Tâm Là Rau Cải Trắng Sao?

Địch Cửu vẫn tương đối có hảo cảm đối với Nhậm Tễ Sát, chí ít thì gia hỏa này đối với nhi tử của mình thật sự là rất để tâm.
Địch Cửu tìm một chỗ trống ngồi xuống, Lăng Hiểu Sương lập tức an vị bên cạnh hắn. Hai mắt Nhậm Tễ Sát vẫn không rời được khỏi người Địch Cửu, nếu không phải lo lắng Địch Cửu nổi giận, ông ta đã vội vã lần nữa hỏi thăm Địch Cửu về tin tức của Lưỡng Giới Hoa.
Thật ra thì không chỉ riêng Nhậm Tễ Sát, mà rất nhiều người có mặt ở đây cũng đều tò mò về tung tích của Lưỡng Giới Hoa, giờ phút này, bầu không khí trong đại điện ngược lại là cực kỳ an tĩnh. Loại bảo vật như Lưỡng Giới Hoa, không chỉ riêng Nhậm Hạc bức thiết cần, mà bất kỳ người nào cũng đều tha thiết muốn có nó.
"Nhậm điện chủ, mặc dù ta có tin tức về Lưỡng Giới Hoa, nhưng ta nói trươc, đại giới mà ngươi phải trả không thấp đâu." Sau khi ngồi xuống, Địch Cửu bình tĩnh quan sát khắp lượt một vòng quanh Nhậm Tễ Sát rồi mới chậm rãi lên tiếng.
Hắn muốn biết trên người ông ta đến cùng là có Thái Dương Tâm hay không, nếu như không có, hết thảy đều là nói nhảm. Đôi Lưỡng Giới Hoa của hắn cũng sẽ không dễ dàng như vậy liền lấy ra ngoài.
Nhậm Tễ Sát sốt ruột không thôi, vội nói: "Bằng hữu, chỉ cần ngươi có tin tức về Lưỡng Giới Hoa, bất kỳ điều kiện gì cũng đều có thể."
Địch Cửu âm thầm gật đầu, tu sĩ bình thường sẽ không dám tùy tiện hứa hẹn những lời này, huống chi Nhậm Tễ Sát chỉ mới là cường giả nửa bước Hợp Đạo, cũng không phải là kẻ vô địch cầm đầu một phương gì. Hiện tại thấy Nhậm Tễ Sát không chút do dự thốt lên như thế, xem ra là ông ta quả thật rất yêu thương đứa con trai duy nhất của mình.
"Tốt, ta cần Thái Dương Tâm." Địch Cửu không chút vòng vo, thẳng thắn ra điều kiện.
Chẳng những Nhậm Tễ Sát ngây dại, liền xem như tất cả mọi người còn lại cũng đều ngây người vì lời nói ngông cuồng của Địch Cửu.
Một tin tức về Lưỡng Giới Hoa liền muốn đổi lấy Thái Dương Tâm? Thái Dương Tâm là rau cải trắng sao? Mọc đầy đường nên chẳng có giá trị gì?
Địch Cửu này vừa mở miệng cũng quá lớn lối, chẳng lẽ hắn không sợ nghẹn chết?
Khiến đám người kinh ngạc chính là Nhậm Tễ Sát vậy mà không hề phát tác cơn thịnh nộ, ông ta do dự hồi lâu, cuối cùng cố gắng thương lượng với đối phương: "Bằng hữu, nếu như ngươi có Lưỡng Giới Hoa thì muốn trao đổi Thái Dương Tâm của ta cũng được thôi. Nhưng nếu chỉ có tin tức của Lưỡng Giới Hoa... Nếu là tin tức, vậy đã nói rõ nó chưa chắc xác định..."
Nhậm Tễ Sát cũng cảm thấy ngữ khí của chính mình hơi mạo phạm đối phương, sở dĩ thân là thành chủ một phương, nhưng ông ta cứ phải lo được lo mất như vậy chính là vì ông sợ Địch Cửu thẹn quá hóa giận. Một khi Địch Cửu nổi giận, không chịu trao đổi với ông ta nữa thì Nhậm Tễ Sát ông thật đúng là không có biện pháp nào cạy miệng hắn.
Nhìn theo tình huống thì rõ ràng Địch Cửu đang là khách quý của Tuế Hàn cung, Tuế Hàn cung có Mại Vưu trấn giữ, ông ta có thể làm gì được bọn họ sao?
E rằng còn chưa kịp chạm tới lông tóc của Địch Cửu thì Mại Vưu đã chụp chết ông rồi. Mạng sống của ông, ông không e ngại, nhưng nếu ông có chuyện gì thì còn ai có thể liều mạng xông pha ra ngoài tìm Lưỡng Giới Hoa về cứu mạng cho nhi tử Nhậm Hạc của ông đây?
Ấn Nguyệt Xu sao?
Ha, Nhậm Tễ Sát cười lạnh, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Địch Cửu phá ra cười ha ha một tiếng, đoạn nói thẳng: "Ngươi chỉ cần nói ngươi có Thái Dương Tâm hay không là đủ. Nếu như ngươi có, vậy chuyện Lưỡng Giới Hoa hiển nhiên không phải là lừa gạt ngươi. Nếu ngươi đã không có, vậy liền xem như mấy lời ta vừa nói là vô nghĩa vậy."
Nhậm Tễ Sát cắn răng một cái, xuất ra một cái hộp ngọc đặt ở trong lòng bàn tay, "Thái Dương Tâm đang ở ngay đây, nhưng chỉ dựa vào một cái tin tức không xác định thì ta quả thật không có cách nào cùng ngươi giao dịch được."
Ấn Nguyệt Xu trông thấy Nhậm Tễ Sát xuất ra Thái Dương Tâm thì lập tức nhíu mày. Trong lòng nàng, Thái Dương Tâm lẫn Thái âm Tâm đều là của hồi môi riêng của nàng, hiện tại Nhậm Tễ Sát tùy ý mang đồ vật lấy ra mà không hỏi ý nàng khiến Ấn Nguyệt Xu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thần niệm của Địch Cửu đã sớm rơi vào trong hộp ngọc kia, một cỗ khí tức cực nóng ào ào tràn vào trong thần niệm của hắn khiến nội tâm Địch Cửu cuồng hỉ không thôi. Hắn biết, món đồ này nhất định là Thái Dương Tâm.
Địch Cửu không chút do dự xuất ra một cái hộp ngọc đặt ở trước mặt, đồng thời mở sẵn hộp ngọc ra cho Nhậm Tễ Sát nhìn.
Trong hộp ngọc xuất hiện hai đóa hoa đẹp đến khó hình dung, hai đóa hoa này một đen một trắng, óng ánh sáng long lanh.
"Lưỡng Giới Hoa?" Giờ khắc này, cơ hồ là tất cả mọi người đều kích động sợ hãi kêu lên, Nhậm Tễ Sát thậm chí còn không khống chế nổi hô hấp ngắt quãng của mình, chưa bao giờ ông ta cảm thấy lệ nóng doanh trào như vậy. Ông ta vì đứa con trai mà đã điên cuồng tìm kiếm Lưỡng Giới Hoa ở khắp nơi, hiện tại cuối cùng nó đã xuất hiện ở trước mặt ông rồi.
Một cái thần nguyên thủ ấn đột ngột chộp tới hộp ngọc đựng đôi Lưỡng Giới Hoa ở trước mặt Địch Cửu, trong lòng hắn không khỏi cười lạnh, muốn giật đồ từ trong tay hắn sao? Lão già Mại Vưu này thật đúng là không biết xấu hổ.
"Bành!" Thần nguyên đại thủ ấn của Mại Vưu không ngờ lại bị một tầng cấm chế vô hình ngăn trở, bất quá Mại Vưu chính là cường giả Hợp Đạo, cho nên tầng cấm chế kia chỉ ngăn trở thần nguyên thủ ấn của lão rồi biến nó thành bã vụn chứ không khiến Mại Vưu tổn thương gì. Chỉ là giờ phút này, Lưỡng Giới Hoa trong cấm chế sớm đã biến mất không thấy gì nữa.
Địch Cửu từ tốn hỏi: "Ngươi là người phương nào? Hành động mới rồi là có ý gì? Muốn trắng trợn cướp đoạt hay sao?"
"Lão phu là Mại Vưu, là Thái Thượng trưởng lão của Tuế Hàn cốc này. Làm sao? Ta chỉ muốn nhìn xem thứ này là thật hay giả mà cũng không được à?" Ngữ khí Mại Vưu lạnh lùng hơn hẳn. Ông ta cảm thấy mình nhất định phải dạy dỗ lại thái độ của Địch Cửu một chút, nếu không loại đại đan sư tuổi trẻ như hắn tất sẽ cho rằng mình không tầm thường, ngạo khí lên trời.
Đang khi nói chuyện, ánh mắt của Mại Vưu còn nhìn lướt qua Lăng Hiểu Sương ngồi tránh ở một bên người Địch Cửu. Mại Vưu để ý, từ khi Lăng Hiểu Sương tiến vào đại điện tới tận bây giờ vẫn luôn tránh né ánh mắt ông, chưa từng đối diện nhìn thẳng vào nhau.
Mại Vưu đoán, rất có thể nữ nhân này đã đoán biết được chút ít tình huống năm xưa.
Nếu như trước khi ông ta xuất quan thì còn có thể có chút lo lắng, nhưng hiện tại bây giờ ông ta đã ra ngoài, mà thương thế lẫn thực lực của Lăng Hiểu Sương vẫn còn chưa khôi phục nổi như cũ, vậy thì có gì đáng để ông phải bận tâm. Cho dù hiện tại Lăng Hiểu Sương có đoán được hết chân tướng sự việc năm ấy ở Hỗn Loạn giới thì cũng chẳng khiến Mại Vưu thèm để ý.
"Lão già, sống lâu một chút mà vẫn chưa chết thì rất đáng gờm sao? Ngươi có còn biết hai chữ mặt mũi viết như thế nào không, hay là mặt dày cướp đồ của người khác riết quen tay? Đây là đồ vật của thái gia, dựa vào cái gì mà lão ô quy ngươi lại đòi kiểm tra? Là ngươi lấy ra Thái Dương Tâm để trao đổi với ta sao? Liền xem như muốn kiểm tra cũng là Nhậm điện chủ tự tới, từ khi nào lại tới phiên ngươi? Hay là Tuế Hàn cốc các ngươi mời chúng ta tới đây tham dự, ý định chuẩn bị một mẻ hốt gọn hết tất cả bảo vật của những ai đưa ra trao đổi a?" Địch Cửu đương nhiên sẽ không chừa cho Mại Vưu nửa điểm mặt mũi, cứ thế mắng cho sướng miệng.
Nếu sớm muộn gì cũng sẽ đối đầu động thủ với lão gia hỏa không biết xấu hổ ấy, vậy thì xé mặt bây giờ hay lát nữa cũng chẳng khác gì nhau, chẳng việc gì hắn phải cùng lão già này chơi trò dối trá ngọt nhạt qua lại.
Mặc dù biết rõ Tuế Hàn cốc mời mọi người đến không phải là vì một mẻ hốt gọn, mà là vì Khuê Hà bí cảnh sắp mở ra. Nhưng lòng người chính là như vậy, dễ đa nghi mà cũng dễ bị lay chuyển, động tác mới rồi của Mại Vưu đích thật là cực kỳ quá phận. Các tu sĩ ngồi dưới đều âm thầm đề phòng, một vài tu sĩ vốn định xuất đồ tốt ra để giao dịch cũng đều thấy lo lắng mà hoãn lại, không dám tùy tiện vọng động nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận