Thế Giới Thứ Chín

Chương 184

- À, thì ra là huynh?
Một âm thanh kinh nghi vang lên bên tai Địch Cửu, hắn quay đầu lại thì trông thấy một tên tu sĩ mặc áo bào màu tro, nhưng hoàn toàn không nhận ra gã là ai cả.
- Huynh không nhớ ta hả? Chúng ta từng gặp nhau ở nơi chuẩn bị tiến hành cảm ngộ Thư Giới đấy…
Không đợi Địch Cửu thắc mắc, tên Kim Đan tầng một đã nhanh nhảu nói tiếp.
Cuối cùng Địch Cửu cũng nhớ ra được đối phương là ai rồi, thời điểm hắn cảm ngộ Thư Giới thì chính người này nói cho hắn biết chỗ tốt của việc cảm ngộ đấy. Khi đó gã vẫn còn ở tu vi Trúc Cơ tầng sáu, không ngờ bây giờ đã là Kim Đan tầng một rồi.
Ngay lập tức trong lòng Địch Cửu bỗng dưng trầm xuống, hiện tại hắn ghét nhất là chuyện có người nhắc tới Thư Giới ở trước mặt mình. Thế mà cái tên gia hỏa này chẳng những nói ra mà lại còn hô to trước mặt nhiều người đến thế nữa, có khác nào nói cho mọi người biết hắn đã từng cảm ngộ qua Thư Giới đâu cơ chứ.
Nếu như Thư Giới vẫn còn ở tại Thiên Mạc thì không nói làm gì, sẽ chẳng ảnh hưởng tới những người đã từng cảm ngộ qua, tuy nhiên mấu chốt là ở chỗ hiện tại Thư Giới đã bị hắn lấy đi rồi. Gã ta hỏi thế này chả phải sẽ khiến hắn bị những người có tâm xấu xa nghi ngờ hay sao.
Quả nhiên ngay sau đó, tên Kim Đan hậu kỳ bên cạnh liền ngạc nhiên hỏi:
- Hai vị bằng hữu này, các người đã từng cảm ngộ qua Thư Giới ư?
Gã Kim Đan tầng một không có nửa phần để ý, thoải mái gật đầu:
- Đúng vậy, hai người bọn ta quen biết nhau tại nơi cảm ngộ Thư Giới đấy. Về sau khi Thư Giới bị người ta lấy đi, ta còn từng đi tới Thư Giới Đại Hội được tổ chức bởi Ngũ Đại Tông Môn ở Thế giới Tiểu trung uơng để tường thuật lại tình cảnh khi đó nữa mà…
Gã đang hào hứng kể thì bỗng nhiên khựng lại, bởi vì gã đột nhiên nhớ ra ở đại hội khi ấy gã không nhìn thấy Địch Cửu.
Việc này không thích hợp! Từ sau khi Thư Giới biến mất thì tất cả các cường giả Hóa Chân từ Thế giới Tiểu trung ương tới cảm ngộ đều tụ tập lại một chỗ, mà mỗi một chi tiết trong khoảng thời gian đó đều được bọn họ tra hỏi một cách cực kỳ kỹ càng nữa chứ.
Dựa vào đạo lý này mà nói, nếu hắn đã tới nơi đây thì nhất định phải bị điều tra mới đúng, tại sao lại có cá lọt lưới thế này?
Không đợi gã suy nghĩ tiếp thì từng tiếng oanh minh đã vang lên, đại môn của Ngũ Lục Đạo Tháp từ từ mở ra. Một vị tu sĩ Hóa Chân đứng lên cao giọng nói:
- Ngũ Lục Đạo Tháp đã mở ra rồi, bất cứ tu sĩ nào có thể leo lên từ tầng bốn mươi chín trở lên đều sẽ tích lũy một số điểm nhất định cho Thu Hoạch Tông Môn của mình. Quy tắc để tích lũy điểm chắc mọi người đều đã rõ hết rồi, tuy nhiên ta vẫn sẽ lặp lại một lần nữa cho những ai chưa biết. Thứ nhất, tu sĩ leo lên hết bốn mươi chín tầng đầu tiên sẽ nhận được một điểm tích lũy, đến tầng hai mươi là hai điểm, cứ thế mà tính. Tuy nhiên nếu ngươi leo lên được tới tầng tám mươi mốt trở đi sẽ nhận được mười điểm, mà mỗi một tầng sau đó đều sẽ cộng lũy thừa mười điểm nữa, ví dụ tầng tám mươi hai là hai mươi, tầng tám mươi ba là ba mươi. Các vị đã rõ cả chưa? Bây giờ, chúc mọi người may mắn.
Ngay sau khi tu sĩ Hóa Chân nói xong, một đám người liền chen chúc thi nhau xông vào bên trong đại môn của Ngũ Lục Đạo Tháp.
Lúc này, Địch Cửu mới vỗ vỗ bả vai gã Kim Đan tầng một và lưu lại đó một cái ấn ký thần niệm rồi bảo:
- Trong lúc đó ta có bế quan một đoạn thời gian, đợi sau khi ra khỏi Đạo Tháp, chúng ta kiếm chỗ nào đó nói chuyện một chút đi.
Nói xong, Địch Cửu căn bản cũng không chờ đối phương trả lời mà đã nhanh chóng vọt vào bên trong đám người kia.
Bấy giờ, số người muốn xông vào bên trong Đạo Tháp đã lên tới mười mấy vạn luôn rồi. Địch Cửu tiến tới xông thẳng vào đám người, sau đó lấy ra một cái pháp khí dịch dung cực phẩm huơ trước mặt một cái, dung mạo của hắn ngay lập tức thay đổi hoàn toàn.
Đồng thời Địch Cửu cũng nhanh chóng dùng Thần Niệm Độn để di chuyển tới một bên khác trên quảng trường. Sau khi cảm giác được thần niệm của gã Kim Đan tầng một không còn đặt trên người mình nữa thì hắn mới vội rời khỏi Quảng trường Ngũ Lục.
Lúc đầu Địch Cửu dự định sẽ tới để nhìn xem Ngũ Lục Đạo Tháp là nơi như thế nào, sau đó vô luận ra sao cũng sẽ tu luyện bên trong tháp một phen. Tuy nhiên với tình huống hiện tại có cho hắn mười ngàn lá gan hổ hắn cũng không dám tiếp tục tiến vào Ngũ Lục Đạo Tháp nữa.
Sau một lúc di chuyển, Địch Cửu đã rời khỏi Ngũ Lục thành. Hắn không khỏi thở dài một phen đồng thời trong lòng cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ với vận khí xui xẻo của mình. Không ngờ ngay cả sự việc có xác xuất nhỏ như vầy mà hắn cũng gặp được, ngoại trừ tránh đi nơi khác hắn còn biết nói gì nữa.
Ngay sau đó Địch Cửu liền điên cuồng thi triển Thần Niệm Độn để đi nơi khác. Chuyện hắn sở hữu Thư Giới một khi bị tiết lộ ra ngoài vậy hắn chắc chắn sẽ chết không còn chỗ chôn thân luôn.
….
Đợi đến khi thân hình Địch Cửu biến mất thì gã Kim Đan tầng một kia mới phản ứng được. Gã bỗng dưng cảm thấy chuyện này tựa hồ có gì đó không đúng, mặc dù Thế giới Tiểu trung ương có rất nhiều tu sĩ tiến vào bên trong Thiên Mạc, nhưng không phải ai cũng có để khả năng để cảm ngộ Thư Giới, thậm chí lại còn không bị mấy cường giả của Cửu Đại Tông Môn điều tra nữa, chỉ trừ phi…
Nghĩ tới đây, Kim Đan tầng một giật cả mình, không dám tiếp tục suy nghĩ thêm nữa.
- Vị đạo hữu này, khi nãy ta vô tình nghe được hai người các ngươi trò chuyện, ngươi và vị vừa rời đi kia đã từng cảm ngộ qua Thư Giới à?
Việc Địch Cửu đột ngột rời khỏi khiến tên Kim Đan hậu kỳ cảm thấy nghi ngờ, bèn nhiều chuyện hỏi thăm thêm.
Gã Kim Đan tầng một vội đáp:
- Đúng vậy, lúc trước chúng ta đã từng có cơ duyên cảm ngộ qua Thư Giới. Mà bây giờ ta cần phải tranh thủ thời gian tiến vào Đạo Tháp để thử thời vận rồi, hẹn gặp lại sau nhé.
- Ngươi đi thong thả. À khoan, ta có thể hỏi thêm một câu không? Khi nãy ta nghe ngươi nói bản thân từng bị mấy cường giả Hóa Chân của các Đại tông môn tra hỏi qua hả, vậy vị bằng hữu kia cũng bị điều tra giống như ngươi đúng không?
Kim Đan hậu kỳ nhìn chằm chằm gã tầng một, đồng thời ngữ khí khi nói cũng có chút ngưng trệ.
Gã Kim Đan tầng một nhìn về phía xa xa của Ngũ Lục Đạo Tháp, trong lòng chỉ đành thở dài một hơi, xin lỗi bằng hữu, ta thật sự không còn biện pháp nào khác cả.
- Ngày ấy ta cùng vài vị bằng hữu từng cảm ngộ qua Thư Giới đều bị tra hỏi hết một lượt, thậm chí còn lặp đi lặp lại mấy lần như thế nữa kìa. Mà vị bằng hữu vừa rời khỏi khi nãy, ta lại không nhìn thấy hắn ở đó.
- Thế hắn tên là gì?
Trong lòng tên Kim Đan hậu kỳ bỗng nhiên kích động hơn, việc không dám tiếp nhận sự tra hỏi của cường giả Hóa Chân đại biểu cho việc trong lòng hắn có quỷ. Nếu như hắn chưa từng động qua Thư Giới thì mắc gì phải chột dạ chứ?
- Ta cũng không biết nữa, ta chỉ trò chuyện vài câu với hắn ở bên ngoài nơi đặt Thư Giới mà thôi, về sau khi ta rời khỏi hoàn toàn không nhìn thấy hắn nữa, đoán chừng hắn đã đi trước rồi, ách.. …
Kim Đan tầng một còn chưa nói hết câu đã cảm thấy được cả đầu tê rần, thân thể cứ thế mà tê liệt ngã xuống.
- Vị huynh đệ này, ngươi bị sao thế?
Tên Kim Đan hậu kỳ một mặt lo lắng, một mặt nhanh chóng lấy đan dược đút vào miệng gã tầng một kia, sau đó ôm lấy gã cấp tốc rút đi.
Mọi người bên cạnh trông thấy một màn này đều cảm giác được có chuyện bất thường xảy ra. Có điều cũng chả ai dám nói nhảm gì cả, mấy cái sự tình rước họa vào thân thế này chẳng có mấy người nguyện ý dây vào. Huống hồ chi tại Ngũ Lục thành căn bản không cấm đánh nhau nữa chứ, chỉ cần không tùy tiện giết người thì đều mặc ngươi thoải mái đánh đấm thôi.
….
Sau khi Cổ Ngao cõng gã Kim Đan tầng một về chỗ ở của mình thì vô cùng do dự, phải một lúc lâu sau mới suy nghĩ thông suốt.
Dựa vào ý nghĩ lúc đầu của y, hẳn là nên xử lý gã này trước sau đó sẽ đứng bên ngoài Quảng trường chờ Địch Cửu đi ra.
Chỉ cần hắn vừa tới, y sẽ ngay lập tức chế trụ và bắt Địch Cửu đi.
Sở dĩ y thay đổi suy nghĩ là vì y biết có thể thực lực của Địch Cửu bây giờ còn cao hơn y nữa. Thế nên việc lưu lại Quảng trường Ngũ Lục chờ hắn ra có khác chi là tự mình tìm đường chết chứ?
Đây là chuyện thứ nhất, còn chuyện thứ hai chính là việc Địch Cửu sở hữu được Thư Giới chỉ là suy đoán một chiều từ phía Cổ Ngao y. Đối phương tránh né điều tra không hẳn là vì có được Thư Giới, cũng rất có khả năng thời gian hắn bế quan tu luyện vừa vặn trùng vào lúc mọi người bị cường giả Hóa Chân hỏi thăm.
Người không có tiền của phi nghĩa thì không giàu được, mà Cổ Ngao y vì đạt tới Kim Đan tầng chín đã tốn không biết bao nhiêu tâm huyết vào trong đấy, nếu chỉ dựa vào cơ duyên thôi thì chẳng thể nào tiến được tới tu vi này đâu.
Khi y chưa xác thực được tu vi chân chính của đối phương và cũng không xác định được người nọ có giữ Thư Giới hay không thì y không nên hành động thiếu suy nghĩ, như thế còn không bằng đem chuyện này thuật lại cho Ngũ Đại Tông Môn mà kiếm thêm một chút chỗ tốt còn hơn.
Y phải đem tin tức này tiết lộ ra ngoài đồng thời còn phải nói cho Ngũ Đại Tông Môn biết, bằng không rất có thể bản thân sẽ bị giết người diệt khẩu.
Nếu là lúc bình thường muốn tìm thời điểm cùng lúc có toàn bộ cường giả của Ngũ Đại Tông Môn tụ tập thì vô cùng khó khăn. Thế nhưng hiện giờ thì lại cực kỳ dễ dàng.
Bởi vì trong mấy ngày Ngũ Lục Đại Hội mở ra thì các cường giả đều sẽ tụ tập cùng một chỗ trong quá trình cử hành Đại Hội Hoán Bảo, mà Cổ Ngao đã hỏi thăm tin tức về những chuyện này rõ ràng rồi.
Bảo vật dùng để trao đổi trong Đại Hội Hoán Bảo hoàn toàn không bị hạn chế, mà tu sĩ từ các tông môn đều cần đạt được tu vi Kiếp Sinh trở lên mới có thể tham gia.
Đừng nói được tham gia đại hội, với tu vi Kim Đan tầng chín như Cổ Ngao thì ngay cả đại môn y còn chẳng thể nào bước vào được nữa là.
...
Lúc Cổ Ngao mang theo gã tầng một tiến tới cửa ra vào của đại hội thì lập tức bị người ta ngăn lại.
Thế nhưng y lại mang suy nghĩ liều mạng cũng phải kiếm được phát bút này nên mới nghiêm nghị nói:
- Ta có tin tình báo cực kỳ trọng yếu muốn báo cho Tông chủ của Ngũ Đại Tông Môn, chuyện này không phải thứ ngươi đủ sức quyết định đâu.
Bởi vì âm thanh của Cổ Ngao quá to nên đã trực tiếp truyền đến nơi các cường giả Hóa Chân đang uống trà ôn chuyện.
Mà tên thủ vệ cỏn con sau khi nghe thấy y nói như thế thì sắc mặt bị dọa đến trắng bệch, không đợi tên đó lên tiếng thì bên trong liền truyền ra một giọng nói ôn hòa:
- Dẫn y tới Hưu Tức điện của Cửu Tinh tông môn đi.
- Vâng ạ!
Tên thủ vệ kính cẩn lên tiếng rồi xoay người nói với Cổ Ngao:
- Ngươi đi theo ta.
Hưu Tức điện của Cửu Tinh tông môn là nơi chỉ dùng riêng cho Tông chủ của Ngũ Đại Tông Môn nghỉ ngơi. Ngay cả cường giả Hóa Chân cũng chỉ được nghỉ lại ở Bát Tinh Tông Môn chứ không thể tới nơi này.
Cổ Ngao và gã tầng một cùng đi theo thủ vệ tới trước cửa Hưu Túc điện, sau đó y mới đứng thẳng lưng, cung kính bảo:
- Thưa, tán tu Cổ Ngao có chuyện trọng đại muốn bẩm báo các vị.
Phía bên trong nhanh chóng truyền ra một thanh âm khàn khàn:
- Ngươi vào đây.
Lời nói vừa dứt, cấm chế tại đại môn Hưu Tức điện tự động mở ra.
- Vâng thưa ngài.
Cổ Ngao dẫn theo gã Kim Đan tầng một kia đi vào bên trong điện. Y vừa bước vào xong thì cấm chế tại cửa lại một lần nữa khép lại.
- Có chuyện tình quan trọng gì mà ngươi lại muốn yết kiến chúng ta?
Tuy rằng thanh âm kia vô cùng thong thả nhưng lại làm cho Cổ Ngao cảm giác được thức hải của mình tê dại như bị một thanh trọng chùy đánh vào, cực kỳ khó chịu, y cố nén cảm giác bị đè ép đó, ngẩng đầu lên nói:
- Thưa, vãn bối có tin tức về Thư Giới thưa ngài.
- Ngươi nói cái gì?
Cơ hồ lời Cổ Ngao vừa dứt thì năm người trong Hưu Tức điện cũng đồng loại đứng bật dậy.
Mấy đạo ánh mắt trong chớp mắt đều dừng lại trên người y, hiện tại Cổ Ngao lại có cảm giác giống như quần áo mình bị lột sạch, không có cách nào giấu diếm được những cao nhân kia.
- Ngươi nói ngươi biết tin tức về Thư Giới. Vậy nếu như ngươi dám nói nửa chữ giả dối thì hậu quả chắc ta không cần nói nữa đâu nhỉ.
Nam tử vừa nói có thanh âm khàn khàn chính là người có da thịt vô cùng trắng, mắt nhỏ kết hợp cùng mặt chữ điền là Tiêu Vô - Tông chủ của Hư Kiếm tông.
Cổ Ngao đã từng nhìn thấy người này một lần rồi, y đảm bảo mình sẽ không nhận lầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận