Thiên Cơ Điện
Chương 12: Thăm dò
Ninh Dạ vẫn ngồi trong phòng của mình, đang suy nghĩ gì đó.
Tuy ban ngày y nói vậy với Trương Liệt Cuồng, nhưng Ninh Dạ tự biết muốn giữ ý chí chiến đấu trong hoàn cảnh an nhàn sẽ khó khăn tới mức nào.
Y khoe khoang, khoa trương như vậy phần nhiều là vì hoàn cảnh hiện tại của y.
Có lẽ đã đến lúc làm chút gì đó rồi.
Y nghĩ.
Cho dù chỉ là để khơi gợi ý chí chiến đấu, cho dù là để thể hiện sự tồn tại, cho dù chỉ là một chút thăm dò...
Y giơ tay, trong lòng bàn tay đã xuất hiện khối ‘Âm Trầm mộc’ mười năm kia.
‘Âm Trầm mộc’ được mua trong chợ, nếu đồ vật chế tạo từ nó bị phát hiện rất có thể sẽ tra xét đến bản thân, hơn nữa y cũng không có năng lực kiếm được một khối ở chỗ khác trong thời gian ngắn. Thế nhưng những thứ này đều không quan trọng.
Không có kế hoạch nào là mười phân vẹn mười, mong chờ kế hoạch hoàn hảo chẳng khác nào đang kiếm cớ từ bỏ.
Y bắt đầu ra tay.
Dao khắc hạ xuống, chế tạo khá thành thạo, một con chuột đất sống động như thật từ từ thành hình trong tay Ninh Dạ.
Khi còn ở Thiên Cơ môn, Ninh Dạ am hiểu nhất là ảo thuật, tiếp đó là thuật con rối, do hai thứ này thích hợp nhất để trêu chọc người khác, tiếp đó là trận pháp, cuối cùng mới là đan được phù đạo.
Tới Hắc Bạch thần cung, Ninh Dạ lại chọn phù đạo yếu nhất để chủ tu bên ngoài, từ bỏ đạo về đan dược, còn ảo thuật và con rối trở thành vũ khí bí mật.
Bây giờ y đang làm một con rối chuột đất, không có sức chiến đấu gì nhưng hành động nhanh nhẹn, có thể đào hang, là thủ đoạn tốt để thăm dò tin tức. Do nó được chế tạo từ Âm Trầm mộc mười năm nên có khả năng chịu tải linh lực nhất định, có thể gánh vác phù pháp.
Sau khi chế tạo con rối chuột đất xong, Ninh Dạ dán một tấm Tiềm Hành phù, một tấm Tâm Thần phù và một tấm Phá Quân phù vào lưng con rối chuột, sau đó điều khiển nó chui xuống đất.
Những tấm phù chú này không có trong Dương Phù kinh mà là phù chú của Âm Phù kinh và Thiên Cơ môn. Ninh Dạ ghi trộm bí pháp Hắc Bạch thần cung, đương nhiên có đủ nội dung của Âm Dương Phù kinh, chỉ có điều không thể để người ngoài biết về những tấm bùa này.
Một lát sau con rối chuột đất đã chui vào một phòng kho, không ngờ trong đó lại chất đầy đan dược.
Con rối nhảy vèo lên, Tiềm hành phù khiến nó khó bị phát hiện, còn Phá Quan phù giúp nó bỏ qua pháp thuật bảo vệ ở đây, móng vuốt nhỏ của nó nắm lấy một bình đan dược rồi nhét vào trong bụng.
Thân thể nó không lớn, chỉ nhét được ba bình rồi lại chui xuống đất, trở về phòng của Ninh Dạ.
Ninh Dạ cười nói: “Đồ ngốc, đừng đặt chứng cứ phạm tội ở chỗ ta, tìm chỗ nào không có người mà giấu, sau đó tiếp tục.”
Con rối chuột lại chui xuống.
Đêm hôm đó nó như một công nhân vận chuyển cần mẫn, lần lượt chuyển đan dược, vật liệu quý giá trong phòng kho ra ngoài, mới tới khi trời sắp sáng mới dừng lại.
Trời vừa sáng, Hậu Nhị mở phòng kho theo thói quen.
Vừa mở kho ra đã hồn phi phách tán: “Không ổn rồi, phòng kho mất trộm rồi!!”
Tiếng cảnh báo reo vang.
Phó Đông Lưu sắc mặt âm trầm đứng trước phòng kho, sắc mặt âm u tức tối.
“Một lũ rác rưởi!” Phó Đông Lưu gằn từ trong mũi ra.
Lời này khiến cho Hậu Nhị phụ trách trông coi sợ tới mức run lên lẩy bẩy, phía bên ngoài là một số đệ tử đang chen chúc nhau xem trò hay. Thấy Hậu Nhị gặp xui, gương mặt ai nấy đều mỉm cười trước đau khổ của người khác.
Trông coi phòng kho là công việc béo bở, nếu Hậu Nhị mất chức, không khéo bản thân lại có cơ hội.
Thật chỉ là một phòng kho cấp thấp bị mất trộm, tổn thất có hạn, chuyện mà Phó Đông Lưu thật sự để ý là thể diện.
Không ngờ lại có kẻ dám ăn trộm của cải thuộc về Hắc Bạch thần cung, nếu chuyện này đồn ra ngoài chẳng phải khiến người ta cười chê à?
Lúc này hắn đứng trong phòng kho, xung quanh là vài đệ tử Bạch điện đang kiểm kê tổn thất.
Hắc Bạch thần cung phân ra hai điện Hắc Bạch, Hắc điện đại biểu tử vong, kiểm soát hình luật, giết chóc, Bạch điện đại biểu sinh mệnh, quản lý việc quan sát, các loại tài nguyên.
Phó Đông Lưu đứng trong Bạch Điện Tứ Sứ, một trong Tứ Cửu Nhân Ma, phụ trách việc quan sát.
Nhưng vị Phó tiên sư này chiếm giữ vị trí tứ sứ không phải là năng lực quan sát chi tiết nhỏ.
Danh hiệu của Phó Đông Lưu là Thực Tâm Sơn Nhân, ban đầu là một tán tu, thích nhất là hành hạ người khác, lại giỏi về mưu kế. Vì vậy trong tình huống Cửu Đại Tiên Môn thường không nhận đệ tử môn phái khác, Phó Đông Lưu nghĩ ra một cách.
Đầu tiên hắn kết hợp với Giang Lăng Thập Tam Đạo đánh cướp một phân đà của Hắc Bạch thần cung, trộm mất bảo vật Luyện Tâm thạch trong phân đà, dùng nó để tu luyện thành công Thực Tâm công, tiếp đó tự tay chém chết Giang Lăng Thập Tam Đạo, xách đầu chúng tới Hắc Bạch thần cung tự thú.
Thực Tâm công nắm giữ năng lực xâm lấn tâm thần, cũng có thể sưu hồn đoạt thức. Tâm thần là nơi bí ẩn nhất, tu sĩ khó lòng chạm tới, dẫu là tu sĩ đại năng, nếu không có pháp thuật loại này cũng khó lòng khống chế tâm trí.
Hắc Bạch thần cung thấy không ngờ hắn có thể tu luyện thành công Thực Tâm công nên đặc cách tha cho hắn một lần. Từ đó trở đi hắn trở thành một thành viên của Hắc Bạch thần cung, sau đó không bao lâu lại thành sát thần của Hắc Bạch thần cung, khiến người ta nghe tên đã sợ vỡ mật.
Hắn dùng thủ đoạn này để gia nhập Hắc Bạch thần cung, không nhắc tới những chuyện khác, chỉ riêng tâm tính đã đủ tàn nhẫn.
Tàn nhẫn với kẻ địch, cũng tàn nhẫn với mình.
Thời khắc này bốn tên đệ tử Bạch điện kiểm tra tổn thất xong, trợ thủ Lạc Cầu Chân của hắn đã lên tiếng: “Khởi bẩm Phó sứ, đã kiểm kê tổn thất xong. Theo tính toán đã mất mười hai bình Thanh Tâm đan, hai mươi bình Bổ Khí đan, năm bình Duyên Thọ đan, sáu bình Liệt Hỏa đan, ngoài ra còn có...”
Phó Đông Lưu giơ tay lên ngăn lại: “Không cần nói nữa, tổn thất bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là bắt được kẻ trộm kho. Đối phương đó để lại manh mối gì không?”
Lạc Cầu Chân trả lời: “Đã kiểm tra toàn bộ, trong phòng kho không có dấu vết bị phá hoại, đạo linh không có biến động gì, chắc là dùng pháp thuật loại ẩn nấp giấu tung tích. Nhưng theo lượng của cải tổn thất, có một điểm rất kỳ lạ.”
“Cái gì?”
Những bình đan dược quý giá nhất trong phòng kho chưa mất, chỉ mất những bình thuốc nhỏ. Thuộc hạ nghi ngờ, có lẽ do một sinh vật loại nhỏ nào đó lẻn vào trong phòng kho, đánh cắp đan dược.”
“Hoang đường!” Phó Đông Lưu trợn mắt: “Lạc Cầu Chân, ngươi định bảo ta lũ thú hoang trong núi tha mất mấy thứ này à?”
Lạc Cầu Chân cúi đầu: “Thuộc hạ không dám, thuộc hạ chỉ phán đoán theo tình hình quan sát được.”
Phó Đông Lưu hừ một tiếng, cong ngón tay búng một cái, một điểm sáng xanh đã hình thành trên đầu ngón tay. Phó Đông Lưu niệm chú, đột nhiên quát lớn: “Lên!”
Chỉ thấy luồng sáng xanh kia đã hóa thành một con chim bay lên không trung.
“Là pháp thuật Truy Bản Tố Nguyên. Ha ha, lần này tên trộm vặt kia gặp xui rồi.” Mọi người đứng ngoài xem vui mừng nói.
Phó Đông Lưu đã đi theo con chim ra ngoài phòng kho.
Con chim bay trên không trung một lúc rồi hạ xuống một cây nhỏ.
Phó Đông Lưu nhíu mày: “Đào!”
Hậu Nhị đã chạy tới bắt đầu đào bới, nhanh chóng tìm ra đống đan dược bị mất trộm ở bên dưới.
“Tìm thấy rồi!” Hậu Nhị hưng phấn hét lên.
Sắc mặt Phó Đông Lưu vẫn âm u tức tối, vì hắn không để ý tới đan được mà là người.
Bây giờ xem ra đối thủ rất giảo hoạt, không để đan được mà mình ăn trộm được trên người.
Tuy Truy Bản Tố Nguyên thuật có thể tìm ra vật bị mất nhưng có giới hạn đối tượng, chỉ sử dụng được với đồ vật đặc biệt chứ không có tác dụng với người.
Bây giờ tìm được đồ rồi nhưng lại không tìm được người, Phó Đông Lưu cũng chẳng còn cách nào.
Lúc này Lạc Cầu Chân lại đột nhiên cúi người, xem xét cẩn thận những vật bị mất cắp, miệng lẩm bẩm: “Kỳ lạ.”
Phó Đông Lưu nhìn về phía Lạc Cầu Chân, Lạc Cầu Chân không phải đệ tử của hắn, trước đây chỉ là một vệ sĩ bình thường của Bạch điện, nhưng do tâm tư cẩn thận, có thể thấy một số manh mối khó phát hiện nên Phó Đông Lưu đặc cách đề bạt hắn làm trợ thủ của mình.
Lúc này nghe hắn nói vậy, Phó Đông Lưu bèn hỏi: “Ngươi phát hiện được cái gì?”
Lạc Cầu Chân trả lời: “Thiếu một bình Thanh Tâm đan.”
“Hả?” Tinh thần Phó Đông Lưu chấn động, lại thi triển Truy Bản Tố Nguyên thuật, quả nhiên tìm thấy một bình đan được dưới gốc cây khác.
Nói đúng hơn, là bình chứ không phải là đan được.
Vì trong bình trống không.
“Hóa ra là vậy à?” Phó Đông Lưu hừ một tiếng, lại thi pháp, lần này không phải Truy Bản Tố Nguyên mà là một loại pháp thuật kỳ diệu hơn.
Kết quả là lần lượt tìm được vài viên Thanh Tâm đan được tách ra chôn dưới vài gốc cây gần đó.
Đào một cái cây nhưng chỉ tìm được một hạt đan được, Phó Đông Lưu tức tới mức run bần bật: “Dám trêu chọc lão phu!”
Lạc Cầu Chân lại lắc đầu: “Phó sứ, thuộc hạ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.”
“Hả? Ngươi nói vậy là sao?” Phó Đông Lưu hỏi.
Lạc Cầu Chân nói: “Rõ ràng mục đích của đối phương không phải là đan được, thuộc hạ ngươi ghi ngờ hắn đang thăm dò chúng ta, thăm dò năng lực quan sát của chúng ta.”
“Ý ngươi là...” Phó Đông Lưu đã hiểu.
Lạc Cầu Chân gật đầu: “Hắn đang thử xem chúng ta có những thủ đoạn gì.”
Phó Đông Lưu gật đầu: “Có lý lắm. Nói vậy chắc chắn tên trộm đồ này còn ra tay lần nữa? Thực chất hành động lần này của hắn là để chuẩn bị cho tương lai?”
“Rất có thể.” Lạc Cầu Chân nói, hắn nhìn bốn phía xung quanh: “Có lẽ kẻ đó đang đứng trong đám người tới hóng chuyện này.”
Hắn vừa nói ra câu này, tất cả mọi người bị dọa giật này mình, lao nhao lui lại phía sau.
Phó Đông Lưu nhìn đám người xung quanh, hừ một tiếng: “Có lý lắm, bắt hết tất cả mọi người ở đây lại, lão phu sẽ thẩm vấn từng người.”
Nghe nói vậy mọi người đều sợ hãi, nhưng muốn chạy cũng chẳng kịp nữa, lập tức bị vệ sĩ Bạch điện ở xung quanh bắt giữ toàn bộ.
Rơi vào tay Phó Đông Lưu, cho dù cuối cùng chứng minh được bản thân vô tội, e là cũng chẳng dễ chịu gì.
Vung tay, hình ảnh biến mất.
Tâm thần Ninh Dạ đã trở lại bản thể, y trầm ngâm: “Tên Lạc Cầu Chân này thật thú vị.”
Lạc Cầu Chân nói không sai, hành động trộm kho của Ninh Dạ không phải là vì những đan được kia mà là để thăm dò năng lực quan sát của Hắc Bạch thần cung.
Nhưng Lạc Cầu Chân lại đoán sai một chuyện, thứ Ninh Dạ muốn thăm dò không phải thủ đoạn mà là người, càng không nghĩ tới chuyện Ninh Dạ không cần phải tới hiện trường cũng có thể quan sát được.
Thủ đoạn là chết, người mới là sống.
Côn Lôn kính có thể biết chuyện trong quá khứ nhưng khó lòng biết được thiên cơ hay bí mật của người khác. Lòng người khó dò, thứ thật sự cản trở kế hoạch của Ninh Dạ không phải những pháp thuật thông thiên triệt địa, mà là con người.
Chính vì vậy, tuy Phó Đông Lưu có nhiều thủ đoạn thần kỳ nhưng Ninh Dạ lại không sợ, pháp thuật có thần kỳ cách mấy cũng có phương pháp ứng phó.
Ngược lại Lạc Cầu Chân kia khiến Ninh Dạ để ý nhiều hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận