Thiên Cơ Điện

Chương 30: Quái vật

Nhân gian tứ hại, yêu ma quỷ quái.
Trong đó yêu là cỏ cây chim thú biến thành, ma là từ Ma giới xâm nhập vào, quỷ là tử linh không tiêu tán, quái lại từ thiên địa khí vận, cực kỳ hiếm thấy, không ngờ hôm nay lại gặp một con ở đây.
Thấy là một quái, Ninh Dạ đột nhiên hưng phấn hẳn lên.
Y biết cơ duyên của mình là đây.
Quái vật không chia cấp bậc, vì bất cứ vật thể gì cũng có thể thành quái, sư tử đá chỉ là vỏ ngoài, yếu tố then chốt là hạt nhân khiến vật phàm thành quái.
Tiên môn gọi loại hạt nhân này là Dị Cực Chi Tinh.
Cái gọi là dị, tức là khác với bình thường.
Cái gọi là cực, là giới hạn của pháp tắc.
Vì vậy quái vật còn gọi là quái dị.
Lại có người nói bên trong Dị Tinh ẩn chứa pháp tắc đại đạo, thậm chí có năng lực vượt ra ngoài đại đạo, vì vậy Dị Tinh là bảo vật quý giá mà các tiên môn đều khao khát, có giá trị hơn quỷ nguyên yêu đan ma châu kia nhiều.
Quỷ nguyên yêu đan ma châu chỉ là vật liệu luyện bảo, đâu sánh được với giá trị quý hiếm của Dị Tinh, nếu có thể tìm hiểu được pháp tắc đại đạo trong đó sẽ được lợi về lâu về dài.
Vì vậy Việt Tú Tú thấy là một quái vật, vừa mừng vừa sợ, cô nàng cũng phản ứng rất nhanh, ngay lúc sư tử đá há miệng cắn, thân thể đã hóa thành một làn nước.
Soạt!
Con sư tử đá cắn lên làn nước khiến nước bắn tung rồi tụ lại cách đó không xa, lại tạo thành hình Việt Tú Tú. Sắc mặt cô nàng đã trắng bệch, hiển nhiên chiêu này khiến Việt Tú Tú phải trả giá không nhỏ.
Chỉ có điều đối thủ là quái vật, so với lợi ích kếch xù đó thì chút tổn thất này có là cái gì.
Việt Tú Tú hưng phấn đang định chiến đấu thì Ninh Dạ lại quay đầu bỏ chạy.
“Này, ngươi làm gì vậy?” Việt Tú Tú tức giận kêu gào.
Ninh Dạ không buồn để ý.
Bây giờ y chỉ mong Việt Tú Tú chết ở đây, chết trong miệng quái vật.
Ngay sau đó đã thấy con sư tử đá kia chậm rãi há miệng, mặt đất chấn động, phòng ốc rung chuyển, vô số trụ đá lớn từ dưới đất chui lên, bao phủ toàn bộ thôn trấn.
Việt Tú Tú kinh hãi, cuối cùng cũng hiểu vì sao Ninh Dạ lại bỏ chạy.
Pháp thuật mà quái vật này sử dụng đã đạt tới cấp bậc Hoa Luân, không phải thứ bọn họ đối phó nổi.
Trời cao có mắt cho gặp được quái vật nhưng lại không thể giết chết để kiếm lợi, Việt Tú Tú cực kỳ tiếc nuối. Mắt thấy sư tử đá sắp vây kín thôn trấn, Ninh Dạ chạy nhanh đã trốn ra khỏi trấn từ trước, Việt Tú Tú không chạy kịp nên hạ quyết tâm. Cô nàng lấy một lá bùa ra, chớp mắt đã biến mất không còn tung tích.
Lại là Độn Quang phù, khi cô nàng xuất hiện đã là bên cạnh Ninh Dạ, chạy ra ngoài thôn cùng y.
Thấy Việt Tú Tú không chết, Ninh Dạ cũng bất đắc dĩ.
Chẳng trách cô nàng dám đến đây một mình, năng lực chiến đấu bình thường nhưng lại có rõ lắm thủ đoạn giữ mạng.
Việt Tú Tú đã chạy thẳng ra ngoài: “Cần nhanh chóng báo cho sư phụ!”
Bây giờ thực lực của cô nàng còn thấp, tạm thời không thể dùng hỏa phù hoặc phi kiếm đưa thư, chỉ có cách chạy về. Cũng may khoảng cách không xa, chạy một ngày là được.
Báo cho sư phụ?
Ninh Dạ thầm cười lạnh, chưa nói tới chuyện đợi đến lúc Công Tôn Dạ đến thì đồ ăn đã nguội, cho dù hắn đến kịp thì mình có được lợi lộc gì?
Nhưng y không nói gì, chỉ đáp: “Đúng vậy, chạy mau!”
Tốc độ lại không nhanh không chậm - xem ra con quái vật kia không định truy đuổi, thấy bọn họ chạy không ngờ lại ngừng tay, lại hóa thành sư tử đá bất động.
Việt Tú Tú chú ý tới điểm này, lấy làm lạ: “Sao nó không đuổi? Vừa nãy khi trảm yêu trừ ma sao nó không ra tay?”
Ninh Dạ đáp lời: “Ba con yêu ma kia vốn không phải đồng bọn của nó, e là chính bọn nó cũng không biết ở đây còn một quái vật. Còn vì sao nó không đuổi, ta cũng biết.”
Sao Ninh Dạ lại không biết cho được.
Tiên môn cực kỳ hứng thú với quái vật, hứng thú tới mức chỉ cần biết có quái vật xuất hiện, họ sẽ chẳng ngại chạy ngàn dặm tới đây.
Nếu quái vật này không bị máu của huyết ma làm bại lộ, nó sẽ không xuất hiện, còn giờ nếu đã bại lộ, chuyện đầu tiên nó cần nghĩ là chạy chứ không phải giết.
Nhưng y sẽ không nói chuyện này cho Việt Tú Tú, cứ để cô nàng nghĩ là quái vật bỏ qua cho họ là được.
Lúc này hai người chạy phăng phăng trên đường, tốc độ của Ninh Dạ càng lúc càng chậm, Việt Tú Tú tức giận nói: “Này, ngươi nhanh lên có được không?”
Ninh Dạ tức giận nói: “Ta chưa học pháp thuật Khinh Thân, không nhẹ nhàng như sư muội.”
Việt Tú Tú bị y oán trách như vậy lại không nói gì, ngẫm lại thấy quái vật quan trọng hơn, đành đáp: “Vậy ngươi cứ ở phía sau chạy từ từ, ta về núi trước.”
Nói đoạn, cô nàng tự tăng tốc đi trước.
Quả nhiên là kẻ thiêu snghĩa khí. Nhìn bóng lưng cô nàng, Ninh Dạ cười lạnh.
Nhưng thực rất Ninh Dạ thà để cô nàng thiếu nghĩa khí còn hơn, không thì làm sao đối phó với con quái vật kia được?
Lúc này thấy Việt Tú Tú đã đi xa, Ninh Dạ bèn vòng lại trấn.
Chỉ có điều vừa tới trấn đã thấy một tu sĩ từ phía xa đi tới.
Chết tiệt, vẫn có kẻ phát hiện động tĩnh ở đây, đang đi tới rồi.
Ninh Dạ thâm hô không ổn, vội vàng tránh sang một bên. Lúc này tu sĩ đã tới trong trấn, hắn mặc một bộ áo choàng tu sĩ màu trắng, bên trên còn viết một chữ “Nhạc” lớn.
Thấy chữ cái này, Ninh Dạ đã hiểu, hóa ra là Cực Nhạc môn.
Cực Nhạc môn là một môn phái nhỏ thuộc Mặc châu, thực lực kém cỏi. Nhưng môn phái này có một pháp thuật chế được đặc thù, có thể chế ra một thứ tên là Cực Nhạc tán, sau khi dùng nó, ý chí bay bổng như vào thế giới cực lạc, các tiên nhân hết sức hoan nghênh. Đặc biệt là những kẻ tự biết tư chất bản thân có hạn, thường sẽ mê muội trong thứ này, cảm nhận thú vui trong thế giới cực lạc.
Thứ này rất giống ma túy trong kiếp trước của Ninh Dạ, chỉ có điều nó không gây nghiện, nhưng sinh lý không nghiện thì tâm lý cũng nghiện, vì vậy có nhiều tiên nhân căm ghét thứ này nhưng không ngăn nổi đám tiên nhân ưa thích. Cũng vì vậy Cực Nhạc môn được Hắc Bạch thần cung che chở.
Thời khắc này thấy đây là tu sĩ của Cực Nhạc môn, Ninh Dạ suy nghĩ một chút rồi tránh vào rừng cây nhỏ bên cạnh, cởi bỏ quần áo đại biểu cho Hắc Bạch thần cung, đeo chiếc mặt nạ Tử Hồn của mình lên, thi pháp ẩn giấu hành tung đi vào trong trấn.
Cùng lúc, tu sĩ Cực Nhạc môn kia lượn quanh phế tích của trấn một vòng, miệng lẩm bẩm: “Quái lạ, rõ ràng xuất hiện ở đây cơ mà, sao lại không còn?”
Đúng lúc này hắn thấy Phượng Cửu, tu sĩ Cực Nhạc môn kia tóm lấy lão hỏi: “Nói mau, vừa rồi có chuyện gì xảy ra?”
Phượng Cửu lắp ba lắp bắt thuật lại mọi việc, tu sĩ Cực Nhạc môn kia nghe xong cực kỳ kinh hãi.
Quái vật? Không ngờ lại là quái vật?
Hắn nổi máu tham, giơ tay lên, đã đánh chết Phượng Cửu, sau đó soạt một tiếng, vô số bươm bướm màu trắng đã bay từ trong tay áo ra, chui vào trong các gian nhà.
Hắn muốn giết chết tất cả mọi người ở đây.
Khi Ninh Dạ thay quần áo xong đi vào thì toàn bộ tiểu trấn đã không còn một người sống, chỉ thấy vô số bươm bướm màu trắng lao nhao bay vào ống tay áo của tu sĩ Cực Nhạc môn.
“Thật quá độc ác!” Ninh Dạ cũng kinh ngạc trước thủ đoạn tàn nhẫn của tu sĩ này.
Lúc này tu sĩ Cực Nhạc môn đã giết hết cả trấn, hắn nhìn con sư tử đá rồi lắc đầu: “Đã không còn ở đây nữa rồi.”
Sư tử đá không phải quái vật mà chỉ bị quái vật điều khiển, nếu đã bại lộ đương nhiên phải chạy.
Ngay sau đó hắn khoanh chân thi pháp, một luồng hào quang sinh ra dưới chân hắn, sau đó tu sĩ kia quát lớn, chỉ thấy vô số máu tươi từ thi thể dân chúng trong trấn bay ra, bắn tới các nơi.
Nếu máu tươi có thể khiến quái vật hiện hình, vậy là dùng máu dân chúng trong trấn ép nó xuất hiện.
Toàn bộ Cổ Tuyền trấn lập tức bị máu tươi nhuộm đỏ.
Đúng lúc này, một vật đột nhiên bay ra.
Rõ ràng đó là một chén trà nhưng lại mọc ra hai chân, chạy thẳng đi.
“Hóa ra ngươi ở đây!” Tu sĩ kia cười ha hả, đã thi pháp, một phiến sương mù màu xám đã ập về phía quái vật.
Chén trà quái vật rít lên một tiếng, lại thi pháp đâm gai nhọn bằng đá về phía tu sĩ.
Bướm trắng trong tay áo tu sĩ bay lượn, thả vô số phấn hoa ra, kết hợp với làn khói xám tạo thành lớp sương màu xám trắng. Dưới tác dụng của lớp sương xám trắng này, tất cả đất đá gai nhọn đều tan thành mây khói.
Thật lợi hại. Thực ra tu vi của người này chỉ mới cảnh giới Hoa Luân sơ kỳ mà thôi nhưng hai bên đều là Hoa Luân sơ kỳ, quái vật lại thiếu pháp thuật thần thông chân chính, chiến lực kém hơn đối phương nhiều.
Thấy tình cảnh này, Ninh Dạ đã hiểu, cho dù tu sĩ Hoa Luân này tiêu diệt quái vật, hao tổn rất lớn, mình vẫn không thể địch nổi đối phương.
Nhất định phải giúp quái vật kia một tay.
Ý thức được điều này, đã đốt quẻ bói, tâm thần tiến vào Thiên Cơ điện.
Dùng một quẻ Ký Hồn tính toán cảnh giới Hoa Luân, đúng là lãng phí, nhưng Ninh Dạ không có cách nào tốt hơn.
Lúc này hình ảnh trên Côn Lôn kính xoay chuyển, Ninh Dạ đã thấy được thứ mình muốn.
Hóa ra là thế, Ninh Dạ vui mừng, rời khỏi Thiên Cơ điện, truyền âm cho quái vật kia: “Trong số bươm bướm kia có một con là bươm bướm bản mệnh của hắn, ta giúp ngươi khóa chặt lấy nó, tiêu diệt nó đi, chắc chắn hắn sẽ bị trọng thương.”
Quái vật không ngờ lại có người nhắc nhở mình, tuy biết tiên nhân nấp trong bóng tối chắc cũng chẳng có ý tốt nhưng nó vẫn làm theo lời Ninh Dạ, được tâm thần chỉ dẫn, nó khóa chặt lấy một con bươm bướm màu trắng trong góc, ngưng tụ một bàn tay lớn đánh tới.
Tu sĩ Hoa Luân kia không ngờ lại có biến cố này, trong lúc cấp bách hắn vội vàng bảo vệ bươm bướm bản mệnh của bản thân, thế nhưng hắn cũng không thể ngăn nổi đòn tấn công tập hợp toàn bộ lực lượng của quái vật. Chỉ thấy con bướm trắng bị đánh trọng thương, tu sĩ Hoa Luân đã kêu “Á” một tiếng rồi ngã xuống.
Hắn còn chưa chết, trong lúc nguy kịch còn lấy một lá bùa ra định dán lên người.
Nhưng ngay lúc hắn dán phù lên, ánh sáng lấp lóe, không ngờ lại có thêm một Quang Giáp thuật.
Quang Giáp thuật là pháp thuật hộ thể bình thường, cường độ không cao, nhưng tấm phù hộ thể này lại khiến hắn không thể dán phù lên người mình được.
Gặp biến cố này, chẳng lẽ tu sĩ kia còn không hiểu đã có chuyện gì xảy ra. Hắn hét lớn: “Cao nhân phương nào? Lữ mỗ đã biết sai, đồng ý rời khỏi, nhường lại quái vật!”
Ninh Dạ không buồn để ý tới hắn, một tấm Phi Kiếm phù thất phẩm bay ra, đâm thẳng vào con bướm bản mệnh.
Đây là phù lục mạnh nhất trong tay y, con bướm bản mệnh trúng đòn này lập tức nổ tung, tu sĩ kia kêu lên một tiếng rồi ngã xuống. Bản mệnh bị hủy thì chưa chắc bản thân đã chết nhưng chắc chắn đã bị thương rất nghiêm trọng, thậm chí khó lòng thi pháp.
Ninh Dạ đang định bồi thêm một đòn lại thấy hàng loạt trụ đá dâng lên hóa thành một nhà lao đá bảo vệ tu sĩ kia, sau đó mặt đất hóa thành cát, tu sĩ kia chìm xuống.
Là con quái vật kia, không ngờ nó lại bảo vệ tu sĩ này.
Ninh Dạ nhìn lại, chỉ thấy chén trà quái vật kia đã phát ra giọng nói khàn khàn: “Ngươi giúp ta là vì giết ta đúng không? Ngươi là người lúc trước cải trang quay lại, chắc chắn không muốn đồng bọn phát hiện. Nếu ngươi giết ta, ta sẽ thả hắn đi, bại lộ chuyện ngươi là đệ tử Hắc Bạch thần cung.”
Mẹ nó chứ!
Không sợ kẻ địch cường đại, chỉ sợ kẻ địch thông minh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận