Thiên Cơ Điện
Chương 31: Cơ quan
Sau khi suy nghĩ, y giải quyết quăng vấn đề khó này trở lại: “Thế ngươi muốn ra sao?”
Quái vật kia cũng thấy khó xử.
Nếu đối phương nói dừng ra tay rồi đi khỏi, chắc chắn nó không tin, không thể thả tu sĩ Cực Nhạc môn này được, cũng không thể giết chết. Nó chiến đấu với tên tu sĩ này đã tiêu hao cực lớn, hơn nữa còn không phải đối thủ của người này - đối phương đã biết rõ thực lực của nó mà còn dám tới, rõ ràng là có chỗ dựa, đặc biệt là y còn có thể tra xét được nhược điểm của tu sĩ Hoa Luân.
Cần biết đại cảnh giới khác với tiểu cảnh giới, giữa Tàng Tượng và Hoa Luân có khác biệt rất lớn về mặt thực lực. Trong cùng cảnh giới tầng thấp thắng tầng cao tuy không nhiều nhưng không quá hiếm thấy.
Tàng Tượng đỉnh phong muốn chiến thắng Hoa Luân sơ cảnh lại hết sức khó khăn, mỗi người làm được đều là rồng phượng trong chốn người, thiên tài trong thiên tài.
Tu vi của người này hơi kém nhưng lai lịch bí ẩn, lại có gan khiêu chiến Hoa Luân sơ cảnh, chỉ riêng điều này đã chứng tỏ mình không bằng y.
Đánh thì không đánh nổi, thả thì không thả được, chạy lại chạy không thoát.
Quái vật kia cũng thấy khó xử.
Ninh Dạ đã nói: “Tốt nhất ngươi nên nghĩ nhanh lên, nơi này đã xảy ra hai trận đánh, chẳng mấy chốc sẽ có người phát hiện. Ta thì đi được nhưng chưa chắc ngươi đã trốn thoát được đâu.”
Quái vật nôn nóng: “Ta biết, đám tu tiên giả các ngươi thật quá đáng ghét, sao lại không chịu bỏ qua cho chúng ta? Nếu không phải ta khá thông minh, e là đã chết trong tay các ngươi từ lâu rồi.”
Ninh Dạ mỉm cười nói: “Ta có một ý tưởng, không biết ngươi có muốn nghe không?’.
“Ngươi nói đi.”
“Ngươi quy thuận ta, làm thủ hạ của ta.” Ninh Dạ nói.
“Không được.” Quái vật kia kêu lên: “Vậy chẳng phải ta đánh mất tự do à? Hơn nữa làm sao ta biết liệu xong việc ngươi có giết ta không?”
“Tự do?” Ninh Dạ cười lạnh: “Ngươi thật sự nghĩ bây giờ mình tự do à?”
Quái vật ngơ ngác, ngẫm lại mình suốt ngày chạy như chó nhà có tang, chỉ sợ không sống qua ngày hôm nay. Cái gọi là tự do thật ra còn chẳng dễ chịu bằng con chó người ta nuôi trong nhà. Vì vậy, nếu người kia có thể đối xử tốt với mình một chút, có bán mình cũng không sao. Nhưng vấn đề là làm thế nào để đảm bảo y sẽ không phân giải mình rồi hấp thu?
Ninh Dạ đã nói: “Ngươi là quái vật hệ thổ sở trường là pháp thuật hệ thổ, như vậy rất tốt. Đạo mà ta tu luyện cần quá nhiều thứ nhưng lại không thể phân thân, không cách nào chu đáo. Nếu co Sơn Nhu tút, ta có thể buông lỏng đạo bên hệ thổ. Trong số quái vật cực ít kẻ có trí tuệ. Ta thấy ngươi rất có tiềm lực, đi theo ta, ngươi sẽ có nhiều không gian trưởng thành hơn. Hơn nữa ta biết cực nhiều bí pháp, có thể truyền cho ngươi pháp thuật độn thổ, có pháp thuật này sau này ngươi bỏ trốn sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Quái vật kia không nhịn được nói: “Nói nhiều như vậy, vì sao ta phải tin ngươi?”
Ninh Dạ trả lời: “Không có nhiều thời gian đâu, ngươi chỉ có cách tin tưởng. Nếu không tiếp tục kéo dài e là ngươi chẳng đi được đâu. Đối với ta thì cùng lắm là chuyện âm mưu trộm lấy quái vật bị tông môn phát hiện, bị trách phạt thôi; còn với ngươi lại là nguy hiểm đến tính mạng đấy.”
Câu nói này mới thật sự đánh vào tử huyệt của quái vật kia.
Tuy nó khống chế tu sĩ Hoa Luân cảnh kia nhưng không cán cân không đủ nặng, đâu thể khiến Ninh Dạ khuất phục?
Quái vật kia cũng ý thức được thời gian không đợi mình, đành phải đánh cược nói: “Ngươi không hại ta thật không?”
“Cho dù ta có giết ngươi, hấp thu ngươi, cũng chưa chắc đã được lợi mấy, đặc biệt là bây giờ thực lực của ta còn kém, cho dù ngươi có huyền ảo lớn bằng trời đi nữa ta cũng chẳng tiêu hóa nổi. Nhưng nếu giữ ngươi lại, vậy chẳng khác nào ta có thêm một trợ thủ Hoa Luân cảnh sơ kỳ, tuy trong Hoa Luân cảnh có lẽ ngươi là kẻ yếu nhất.”
“Vậy sau này thực lực của ngươi mạnh lên thì sao?”
“Vậy ngươi cũng sẽ mạnh mẽ hơn. Quái vật vốn không thể khống chế. Từ xưa tới nay mục tiêu của tiên môn luôn là hấp thu quái vật, xưa nay không hề nghiên cứu phương pháp khống chế, ta cũng chẳng có cách nào. Nếu ngươi cảm thấy không thể tin tưởng ở ta thì tìm cơ hội bỏ trốn là được... Ngươi... chẳng qua chỉ tiêu hao bản nguyên mà thôi, qua một thời gian là khôi phục được. Nhưng tin ta đi, đi theo ta, sau này có đuổi ngươi đi ngươi cũng chẳng đi.”
Quái vật khinh thường, nó không tin lời Ninh Dạ nhưng hiện thực ép nó không thể không tin, đành phải nói: “Được rồi, ta đánh cược lần này.”
Nói đoạn, nó thả tu sĩ Hoa Luân cảnh kia ra.
Ninh Dạ không động thủ, nói: “Ngươi giết hắn đi.”
"Ta?" Quái vật kinh ngạc.
“Sao nào? Vừa mới nói làm thủ hạ của ta, bây giờ đã định làm trái ý ta rồi à?” Ninh Dạ nói.
Quái vật không những không giận mà còn vui mừng, nghe câu này, đúng là Ninh Dạ định tuân thủ lời hứa, gai đá xuất hiện, đã giết chết tu sĩ kia.
Tiếp đó Ninh Dạ kiểm tra thi thể, lấy hết đồ của tu sĩ này rồi cầm một cái hộp gỗ nhỏ lên, mỉm cười nói: “Đúng là cơ hội trời cho, đi theo ta.”
Chén trà bèn nhảy tưng tưng theo Ninh Dạ.
Chỉ thấy Ninh Dạ đi tới trước sư tử đá, thi pháp với cái hộp gỗ, cuối cùng dán một lá bùa lên, nói: “Ngươi có thể giấu cái hộp này vào sư tử đá không?”
Quái vật kia đã hiểu suy nghĩ của y, kinh hãi nói: “Nhà ngươi đúng là gian xảo!”
“Không làm thế thì làm sao bảo vệ ngươi được?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Quái vật thích nhất là câu này, bèn làm theo lời Ninh Dạ, đặt hộp gỗ vào con sư tử đá, tiếp đó lại làm theo lời dặn của Ninh Dạ, động tay động chân với con sư tử đá này một lúc rồi mới đi khỏi.
Trên đường trở về, thực lực quái vật vừa tiêu hao đã dần khôi phục.
Nhưng lúc này nó đã chẳng muốn chạy nữa.
Đúng như Ninh Dạ đã nói, không phải quái vật thật sự khao khát tự do, chỉ là giá trị đặc biệt của bản thân nó khiến nó không còn lựa chọn nào.
Bây giờ khó khăn lắm mới kiếm được một tu giả chịu che chở cho mình, có điên mới bỏ chạy.
Ninh Dạ cũng dần dần hiểu được, quái vật này sinh ra từ hỗn độn, hoàn toàn không biết lai lịch bản thân, vốn là không có linh trí nhưng một lần bị tiên nhân bắt được, định luyện hóa, nào ngờ lại bị kẻ thù truy sát, luyện hóa thất bại. Nhưng cũng từ đây nó có thần trí, sau đó ngày qua ngày chỉ có ẩn nấp, không dám để lộ chân tướng, một khi hiện hình là phải nghĩ cách bỏ trốn mất dạng.
Cũng do có trí tuệ cho nên mới trốn thoát được vài lần. Nếu đổi lại là quái vật bình thường hoàn toàn không có linh trí, e rằng đã bị tiên nhân bắt đi từ lâu.
Sau khi biết tình hình của quái vật, Ninh Dạ cười nói: “Nếu ngươi không có tên, vậy ta đặt tên cho ngươi nhé.”
“Được, được!” Quái vật kia vui mừng đáp.
Ninh Dạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy gọi là Thiên Cơ.”
"Thiên Cơ?"
“Đúng, Thiên Cơ. Từ nay về sau ngươi chính là Thiên Cơ Thạch!”
Kẻ có Thiên Cơ Thạch, là có căn cơ của Thiên Cơ môn.
Ninh Dạ rất mong chờ về con quái vật này.
Một ngày sau.
Ngũ Dương Công Tử - Công Tôn Dạ đứng trên Cổ Tuyền trấn, bên cạnh chính là Việt Tú Tú.
Việt Tú Tú báo cáo nơi này, tuy biết hy vọng không lớn nhưng Công Tôn Dạ vẫn nhanh chóng bay tới.
Có điều nhìn toàn bộ tiểu trấn hoang tàn này trong lòng Công Tôn Dạ cũng phát lạnh.
Thời khắc này hắn nhìn xung quanh, cau mày nói: “Có ít nhất bốn đợt tu sĩ tới đây, nhưng chỉ có một kẻ động thủ... là Cực Nhạc môn.”
Với kiến thức của Công Tôn Dạ đương nhiên chỉ nhìn một lượt là nhận ra thủ đoạn của tu sĩ kia.
Chỉ có điều, không biết người đoạt được bảo vật có phải là hắn không.
Việt Tú Tú vẫn lưu luyến bên cạnh con sư tử đá.
Cho dù Công Tôn Dạ đã nói với cô nàng, có thể con quái vật đã rời khỏi đó, bây giờ đã không trong sư tử đá, nhưng Việt Tú Tú vẫn không nỡ bỏ đi.
Lúc này cô nàng chỉ hiếu kỳ quan sát sư tử đá, chỉ cảm thấy dường như trong đó có khí tức thu hút bản thân, không khỏi lên tiếng: “Sư phụ, sao con cảm thấy hình như trên con sư tử đá này có thứ gì thu hút mình?”
Công Tôn Dạ không buồn quay đầu lại, đáp thẳng: “Ngươi tu luyện Tố Nữ Thanh Cương, Thủy Vân Kiếm Quyết, tương đối mẫn cảm với linh khí, không biết vì sao trên con sư tử đá kia lại dính khí tức của Vân Thủy đan, khí cơ phù hợp cho nên thu hút ngươi, chẳng có gì lạ.”
“Hóa ra là vậy.” Việt Tú Tú lẩm bẩm, vỗ lên đầu sư tử đá.
Đúng lúc này, con sư tử đá kia đột nhiên nổ tung, ‘soạt’ một tiếng, vô số châm độc bắn ra. Việt Tú Tú không kịp đề phòng, chớp mắt đã bị đâm như tổ ong vò vẽ, Trương Liệt Cuồng hân thể run rẩy, ngã thẳng xuống.
“Tú Tú!” Công Tôn Dạ kinh hãi ôm lấy Việt Tú Tú, chỉ thấy toàn thân cô nàng đã máu me đầm đìa, còn trúng kịch độc, chết ngay tại chỗ.
“Khốn kiếp!” Công Tôn Dạ hét lớn.
Ám toán đồ đệ của mình ngay trước mặt mình, Công Tôn Dạ cảm thấy chẳng khác nào bị người ta tát thẳng vào mặt.
Nhìn lại cái hộp và châm độc bắn ra từ trong sư tử đá, Công Tôn Dạ không kìm chế được run lên lẩy bẩy: “Cực Nhạc môn... Đây là cơ quan của Cực Nhạc môn... Gan chó của các ngươi to lắm!”
Công Tôn Dạ đã đứng phắt dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận