Thiên Cơ Điện

Chương 32: Thiên Cơ Thạch

Ba ngày sau, Công Tôn Dạ trở về.
Toàn thân đẫm máu, đằng đằng sát khí.
Vừa về tới Ngũ Dương động, hắn đã phái môn hạ đệ tử tới tìm Ninh Dạ.
Chuyện cơ quan trong sư tử đá giết chết Việt Tú Tú có một vấn đề rất lớn, đó là có mục tiêu quá rõ ràng.
Chuyện ra tay nhắm vào một đệ tử như vậy không giống tác phong của Cực Nhạc môn, nhất là trên đường tới Cổ Tuyền trấn, Việt Tú Tú có nhắc tới Ninh Dạ.
Đương nhiên, quá nửa là những lời chẳng hay ho gì.
Nhưng Công Tôn Dạ không vì vậy mà bỏ qua cho Cực Nhạc môn - hắn giết tới Cực Nhạc môn, tự tay giết chết ba đệ tử Cực Nhạc môn, còn đe dọa trấn lột một lượng lớn của cải rồi mới rời khỏi, sau đó vừa về đến nơi đã gọi Ninh Dạ.
Chỉ có điều hắn vừa hạ lệnh, một nữ đệ tử dưới gối đã nói: “Ninh Dạ tới Thiên Bình sơn, nơi đó đang bị phong tỏa.”
“Thiên Bình sơn phong tỏa? Có chuyện gì vậy?” Công Tôn Dạ hơi run rẩy.
Nữ đệ tử kia lóng ngóng đáp lời, lúc này Công Tôn Dạ mới biết hóa ra ngày hôm qua không ngờ trên Thiên Bình sơn lại xảy ra chuyện cơ quan giết người.
“Cơ quan giết người? Chuyện gì xảy ra?”
Nữ đệ tử trả lời: “Là quái vật. Quái vật này thuộc tính thổ, có thể khoét rỗng tượng đá, bố trí cơ quan trong tượng đá rồi bôi đan dược luyện thể lên để thu hút. Vừa vặn có một vị sư đệ đi ngang qua bị ảnh hưởng, không ngờ khiến cơ quan phát động, chết ngay tại chỗ.”
“Thật to gan!” Công Tôn Dạ vỗ bàn đứng dậy.
Bây giờ thì hắn đã hiểu.
Con quái vật kia báo thù.
Hiển nhiên, sau khi bị Ninh Dạ và Việt Tú Tú phát hiện ra tung tích, con quái vật kia thầm căm hận, sau khi giết chết tu sĩ của Cực Nhạc môn lại dùng hộp cơ quan của hắn cài bẫy, ám toán Việt Tú Tú. Không ngờ sau đó nó còn to gan tới mức lẻn vào Cửu Cung sơn, cố ám sát Ninh Dạ.
Nhưng hiển nhiên vận may của nó không được tốt, Hắc Bạch thần cung có rất nhiều nhân tài, không chỉ có một mình Ninh Dạ đi theo con đường luyện thể cận chiến cường công, kết quả có người khác trúng chiêu thay y.
Sau khi biết quái vật xuất hiện ở Thiên Bình sơn, Hắc Bạch thần cung lập tức phong tỏa quy mô lớn, ngay cả Ninh Dạ cũng tham gia vào chuyện này.
Sau khi biết mọi việc, Công Tôn Dạ không còn nghi ngờ Ninh Dạ nữa chỉ ngạc nhiên vì mức độ to gan của con quái vật này. Nhưng ngẫm lại chuyện trước, hắn cũng biết, đúng là con quái vật có trí tuệ, cũng không phải chuyện lạ.
Chỉ tiếc nó xuất hiện ở Cửu Cung sơn, vậy cho dù có bắt được cũng chẳng tới lượt mình.
Nữ đệ tử kia liếc mắt nhìn lên, ánh mắt như làn nước nhìn Công Tôn Dạ: “Hay là chờ sau khi phong tỏa kết thúc, đệ tử tới gọi hắn?”
Công Tôn Dạ xua tay: “Bỏ đi, chỉ tiếc ho Tú Tú.”
Nữ đệ tử kia hé miệng cười khẽ: “Một Việt Tú Tú chết đi, đồ nhi sẽ tìm mười Việt Tú Tú về cho ngài, được không?”
Công Tôn Dạ nheo mắt: “Được, được lắm!”
Hắn vung tay lên, quần áo nữ đệ tử rơi sạch, Công Tôn Dạ đã nhào lên.
Trong căn phòng nhỏ.
Sau một đêm phong tỏa, rốt cuộc Ninh Dạ cũng trở về.
Vừa ngồi xuống bàn đã thấy nghiên mực bên cạnh đứng lên, chính là Thiên Cơ Thạch. Trên nghiên mực biến thành một gương mặt âu sầu: “Ngươi muốn thoát khỏi cảnh bị tình nghi mà bắt ta lộ diện, bây giờ nơi nào cũng đang tìm ta, tiên môn có rất nhiều kỳ công diệu pháp, ta sợ sớm muộn gì cũng tìm ra ta.”
Ninh Dạ lười biếng nói: “Yên tâm đi, ta đã che giấu thiên cơ giúp ngươi, trong thời gian ngắn bọn họ không tìm được ngươi đâu.”
Thiên Cơ lấy làm lạ: “Ngươi chỉ là một đệ tử bình thường, sao lại có thể che giấu thiên cơ cho ta được? Chẳng lẽ ngươi còn là đại sư thuật số dịch lý?”
Ninh Dạ che giấu thiên cơ đương nhiên là nhờ và quẻ bói Ký Hồn mộc và Đoạt Thiên thuật - Thiên Cơ môn có tam đại thần thuật bản thiếu sót, trong đó Ninh Dạ biết Vấn Thiên Thuật và Đoạt Thiên thuật, chỉ có một môn bí thuật không được ghi chép lại, tới giờ Ninh Dạ vẫn chưa biết.
Nhưng Đoạt Thiên thuật của Ninh Dạ kém hơn Việt Tú Tú một chút, lại không có tâm pháp của Thiên Cơ môn làm căn cơ, miễn cưỡng thi triển thuật này, cho dù có dùng quẻ bói Ký Hồn thì vẫn kém hơn Đoạt Thiên thuật của Tân Nhiễm Tử nhiều, chỉ che giấu được khoảng ba năm.
Bây giờ Ninh Dạ và Thiên Cơ còn chưa thân cận, vì vậy y không định nói những điều cơ mật này cho Thiên Cơ.
Ninh Dạ bèn đáp: “Đừng nói linh tinh nữa, ngoan ngoãn ngồi đợi đi, không có chuyện gì thì đừng chui ra. Nếu ngươi còn tùy tiện lên tiếng như vậy, ta cũng chưa chắc đã bảo vệ được ngươi.”
“Ừm.” Thiên Cơ thành thật nằm lại, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Thật chán ngắt.”
“Lúc trước ngươi bị truy đuổi thành chó rơi xuống nước, lúc đóng giả thành tượng đá không dám cử động, sao không kêu chán?”
Thiên Cơ đáp cợt nhả: “Chẳng phải bây giờ có chủ nhân rồi à?”
Không ngờ ngươi lại vô sỉ như vậy.
Ninh Dạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Không phải không có cách nào giúp ngươi hành động tự do.”
Thiên Cơ vui mừng: “Nói mau nói mau.”
Ninh Dạ nói: “Tìm một con rối, bỏ ngươi vào, cứ nói là truyền linh tính cho con rối là được!”
Thiên Cơ vui mừng: “Đúng thế đúng thế, đúng là ý hay!”
Ninh Dạ đã nói: “Nhưng điều kiện là, một, ta phải có loại con rối này, hai, ta phải có linh tính thích hợp, ba, ta phải có lý do thích hợp để nắm giữ con rối.”
Thiên Cơ bèn nói: “Có thể mua con rối, linh tính thì có thể săn, lý do thì chọn bừa cũng được, cùng lắm thì chọn tu luyện một pháp thuật con rối.”
Ninh Dạ cười lạnh: “Nói nghe hay nhỉ, ngươi có biết một con rối ra dáng cần bao nhiêu linh thạch không? Ngươi có biết loại lắm mồm như ngươi cần linh tính cao cỡ nào không? Ngươi có biết khi còn ở cảnh giới Tàng Tượng bị giới hạn lựa chọn tu luyện không? Ngươi có biết sư phụ ta không thích ta chọn thứ gì khác đao đạo không? Quan trọng nhất là, rốt cuộc ngươi là thủ hạ của ta hay ta là thủ hạ của ngươi? Sao ta nghe như mình thành nô bộc của ngươi, phải làm việc cho ngươi vậy?”
Thiên Cơ im lặng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói ra sao.
Thấy nó như vậy, Ninh Dạ bèn nói thêm: “Thôi được rồi, ngươi ngoan ngoãn cho ta, đợi tới thời cơ thích hợp ta sẽ tìm một thân thể cho ngươi.”
“Vâng vâng vâng, đại ca cứ nói ngài muốn gì đi?” Thiên Cơ vội vàng đáp ứng.
Ta muốn gì ư? Ta muốn toàn bộ Hắc Bạch thần cung này long trời lở đất!
Chỉ có điều, bây giờ Ninh Dạ sẽ không nói chuyện này cho nó, y chỉ lạnh nhạt đáp: “Đương nhiên là muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn. Thời gian tới ta sẽ tĩnh tâm khổ tu, xung kích tầng thứ tư, không có chuyện gì thì đừng tới làm phiền ta.”
Còn hai tháng nữa là thời hạn nhập môn một năm, Ninh Dạ muốn thăng cấp lên tầng thứ tư trước khi kỳ khảo sát kết thúc, ngoài ra là tiếp tục tìm kiếm cơ hội đoạt lấy mảnh vỡ Thiên Cơ điện.
Hôm nay, Ninh Dạ đang tu luyện, Hứa Ngạn Văn lại tới.
Tháy Ninh Dạ, Hứa Ngạn Văn nói: “Lần trước nhờ có ngươi nên Vãn Ngưng đã thân mật với ta hơn, không thì vì sao ba ngày sau lại cố tình gọi ta tới Ngưng Tâm Tiểu Trúc của nàng ấy tụ tập?”
Ninh Dạ cười nói: “Cơ hội tốt thế cơ mà, vừa vặn ở cùng giai nhân, ta có đi cũng là dư thừa thôi?”
Hứa Ngạn Văn lắc đầu: “Ta cũng không muốn nhưng khổ cái Vãn Ngưng chỉ đích danh muốn ngươi đi. Xem ra lần trước ngươi thể hiện như vậy đã lọt mắt Vãn Ngưng.”
Giọng nói lại không mấy ghen tị, chắc là vì chắc cú Trì Vãn Ngưng sẽ không thích y.
Với Hứa Ngạn Văn, bây giờ hắn như đang tranh sủng trong hậu cung, khi mình không tự tranh giành được thì muốn kéo đồng bọn, điều kiện là đồng bọn không bằng mình.
Ninh Dạ vừa vặn phù hợp với tiêu chuẩn này, tướng mạo xấu xí nhưng tâm cơ thâm sâu, dẫn ra ngoài không khiến mình rớt giá mà còn tôn lên sự vĩ đại anh tuấn tiêu sát bất phàm của bản thân, có thể nói là lựa chọn phù hợp nhất.
Ninh Dạ cũng chờ cơ hội này đã lâu, nghe vậy y cười nói: “Đã vậy cung kính không bằng tuân lệnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận