Thiên Cơ Điện

Chương 45: Nghi ngờ

Nơi ở của Vương Sâm.
Lạc Cầu Chân đứng trong sân, bốn phía là người của Giám Sát đường.
Ánh nắng chiếu rọi vào gian nhà, rõ ràng là ánh mặt trời ấm áp nhưng Lạc Cầu Chân lại cảm thấy chút ý thu man mát.
Tây Giang lấy một chiếc chén lưu ly từ trong nhà ra: “Là đồ của Hiên Mộc Lang, ngoài ra còn một số thứ là di vật của Lệ Bách Đao.”
Phó Đông Lưu cười tươi tới mức mặt mày sán lạn, giọng điệu the thé như con gái: “Tốt lắm! Tốt lắm! Vương Sâm đâu?”
Tây Giang cúi đầu: “Không ở trong phòng, đệ tử gác đêm báo cáo, hôm qua hắn hạ sơn ngay trong đêm, nói là có nhiệm vụ của sư môn.”
“Nhiệm vụ của sư môn?” Giọng vịt đực của Phó Đông Lưu đột nhiên cao vút lên: “Thường Đoạn Hồn ra nhiệm vụ à?”
Tây Giang lắc đầu: “Đã đưa thư hỏi, không có.”
“Được!” Phó Đông Lưu vui mừng: “Vậy là đúng rồi, Vương Sâm giết người cướp của, sử dụng con rối chuột đất, xác nhận là gian tế của Mộc Khôi tông. Hơn nữa việc này cũng liên hệ được với vụ giết người ở Hòe Âm sơn và vụ mất trộm phòng kho đan được, lần này coi như tìm ra hung thủ rồi. Truyền lệnh, lập tức bắt người, lại mời người truy tìm tung tích của Thần Cơ đường, Truy Phong đường truy bắt hung thủ!”
Án Giám Sát đường đã có kẻ gánh tội, Phó Đông Lưu sẽ không kéo vào.
“Rõ!” Một đệ tử Giám Sát đường nhận lệnh lên đường.
Lạc Cầu Chân đứng yên tại chỗ, chỉ nhìn mặt đất, không hề nhúc nhích.
Phó Đông Lưu nhìn hắn: “Cầu Chân, nghĩ gì thế?”
Lạc Cầu Chân khẽ mỉm cười: “Vốn đã có chút ý tưởng, không ngờ mọi chuyện lại hoàn toàn vượt ngoài dự liệu, đúng là bất ngờ.”
Phó Đông Lưu ra vẻ ta hiểu ngươi mà: “Vương Sâm không nằm trong diện tình nghi phải không? Vì vậy ngươi thấy mất mát? Cũng không lạ, kỹ thuật phá án của ngươi quá chú trọng vào suy đoán. Thế nhưng nhân tâm có lường, thiên cơ khó dò, đâu lý nào mọi chuyện đều nằm trong dự liệu? Phán đoán được xây dựng trên cơ sở suy đoán, vốn đã là hư ảo, có thất bại cũng rất bình thường.”
Lạc Cầu Chân đang định nói đây không phải đoán bừa nhưng biết có giảng đạo lý với Phó Đông Lưu cũng vô ích, đành phải gật đầu đồng ý.
Tâm trạng Phó Đông Lưu lại rất tốt, hắn vuốt chòm râu dê: “Tiếp tục lục soát xem còn chứng cứ gì, nhất định phải tra rõ án này, chứng cứ như núi, khiến hắn không lật lại được!”
Lạc Cầu Chân không nhịn được nói: “Phó sứ, ta không nghĩ ra một chuyện. Nếu chuyện Hiên Vũ các do Vương Sâm làm, vậy hắn làm thế nào để lẻn vào Hiên Vũ các? Thanh Mộc điện canh phòng nghiêm ngặt, đâu dễ trà trộn vào?”
Phó Đông Lưu mất kiên nhẫn: “Hắn là gian tế của Mộc Khôi tông, Mộc Khôi tông là đại tiên môn nổi danh ngang hàng với Hắc Bạch thần cung ta, cho hắn một số bảo bối có thể ẩn giấu tung tích là được!”
Xét theo lý thuyết thì lời này cũng khá xuôi tai.
“Nhưng vì sao lại là Thanh Mộc điện?” Lạc Cầu Chân còn chưa bỏ qua.
Phó Đông Lưu càng lúc càng mất kiên nhẫn: “Ngươi hỏi là chuyện của ngươi, hắn muốn trộm cái gì là vấn đề của hắn, ngươi hỏi ta làm gì, đợi bắt được hắn là biết.”
Ta chỉ sợ ngươi không bắt được hắn đâu.
Lạc Cầu Chân cũng biết nếu còn hỏi tiếp chỉ khiến Phó Đông Lưu bất mãn nhưng dẫu sao hắn cũng không muốn từ bỏ như vậy: “Nếu thế, thuộc hạ còn một vấn đề cuối cùng.”
“Ngươi còn gì thì nói nốt đi!” Lửa giận của Phó Đông Lưu đã bắt đầu bùng lên, có thể nhấn chìm Lạc Cầu Chân bất cứ lúc nào.
Lạc Cầu Chân nhắm mắt nói: “Vì sao Vương Sâm biết ta không chết?”
Phó Đông Lưu đờ ra, không trả lời được.
Khi Lạc Cầu Chân còn đang thấy bất đắc dĩ tại chỗ ở của Vương Sâm, Ninh Dạ cũng đang đau đầu trong nhà của mình.
Trong căn phòng nhỏ, Ninh Dạ cuộn mình trong một góc tối mà ánh sáng không thể chiếu tới, cứ như làm vậy sẽ khiến bản thân an toàn hơn một chút.
Y dựa lưng vào vách tường, thở dài một tiếng: “Lạc Cầu Chân đã biết trong số những thứ Hiên Mộc Lang bị mất có mảnh vỡ của Thiên Cơ điện.”
“Hả? Chẳng phải hắn nói Hiên Mộc Lang còn chưa thống kê được vật dụng bị mất à?” Thiên Cơ lấy làm khó hiểu.
“Hắn cố ý nói vậy đấy.”
“Sao ngươi biết?”
“Vì hắn nói muốn giúp ta khôi phục lại diện mạo.”
Điểm khác biệt lớn nhất giữa đệ tử Thiên Cơ môn và gián điệp phái khác là có thể xác nhận thân phận, phái khác bồi dưỡng gián điệp không cần hủy dung để lẻn vào, đệ cử Thiên Cơ môn lại buộc phải làm như vậy.
Chính vì vậy khi Lạc Cầu Chân nói muốn giúp Ninh Dạ khôi phục diện mạo, Ninh Dạ lập tức hiểu được, chắc chắn Lạc Cầu Chân đã biết trong số những thứ mất trộm có mảnh vỡ của Thiên Cơ điện.
Nhưng do những thứ bị trộm không chỉ có mảnh vỡ Thiên Cơ điện nên Lạc Cầu Chân không thể xác nhận chuyện này, nhưng cho dù thế đây cũng là một manh mối rất quan trọng - nếu Vương Sâm không đột nhiên chui ra gánh tội.
Thiên Cơ cũng lo lắng: “Vậy tức là Lạc Cầu Chân vẫn còn nghi ngờ ngươi?”
Ninh Dạ mỉm cười: “Hắn không bỏ qua mới là bình thường, nếu vì chuyện Vương Sâm mà hắn dễ dàng bỏ qua, vậy không xứng để ta coi trọng như vậy.”
“Nếu hắn thật sự khôi phục lại gương mặt của ngươi thì sao?”
Ninh Dạ nhướng mày: “Đơn giản vậy à? Gương mặt ta bị huỷ khi tán công, hòa vào pháp lực, thủ đoạn bình thường khó lòng khôi phục được. Cho dù Lạc Cầu Chân thật sự tìm được bảo bối như vậy, hắn có cam lòng đưa ta dùng không?”
Thiên Cơ nghe được giọng kiêu ngạo của y, cái miệng nhỏ lầm bầm: “Người ta thì chỉ mong mình khôi phục, ngươi thì hay rồi, đi tự hào vì khó mà khôi phục được.”
Ninh Dạ cười nói: “Không phải ta vui vì chuyện này mà vì Lạc Cầu Chân thăm dò ta nhưng không biết đã tiết lộ một tin tức quan trọng.”
“Hả?” Thiên Cơ không hiểu, đã thấy ánh mắt Ninh Dạ dần chuyển thành âm trầm.
Khoảnh khắc đó Thiên Cơ chỉ cảm thấy khí thế của Ninh Dạ đột nhiên thay đổi, khí thế trầm trọng, thần sắc lạnh lẽo, sát khí trong cơ thể tỏa ra không ngừng, toàn bộ gian phòng tràn ngập ý hận,, sau đó chỉ nghe răng rắc vài tiếng, không ngờ bàn ghế cốc chén đều xuất hiện vết nứt.
Thiên Cơ bị dọa tới mức nhảy dựng lên, đang nói chuyện yên lành sao đột nhiên nổi điên?
Cũng may nó là vai phụ trời sinh, nói: “Tin tức gì?”
Giọng điệu của Ninh Dạ âm trầm: “Chính là phản đồ của Thiên Cơ môn đang ở Hắc Bạch thần cung!”
Câu nói này mang ý oán hận vô tận.
Ngày đó ba người trốn thoát, Ninh Dạ đã biết chắc chắn Thiên Cơ môn có phản đồ, chỉ không biết ở phái nào. Nhưng theo tình hình khi đó, Hắc Bạch thần cung bỏ nhiều công sức ra nhất, cũng phái đại nhân vật mạnh nhất, Ninh Dạ nghi ngờ phản đồ này đang ở Hắc Bạch thần cung. Đây cũng là nguyên nhân y lựa chọn Hắc Bạch thần cung.
Lạc Cầu Chân không ngốc nhưng hắn không ngờ câu nói đó lại khiến mình lộ bài, vì nếu phản đồ kia không ở Hắc Bạch thần cung, cho dù Ninh Dạ khôi phục lại dung mạo cũng không ai nhận ra y.
Nếu Lạc Cầu Chân đã dùng chuyện khôi phục dung mạo để thăm dò, như vậy không cần hỏi cũng biết, chắc chắn phản đồ của Thiên Cơ môn đang ở đây.
Mà giải quyết phản đồ chính là bước thứ hai trong kế hoạch của Ninh Dạ, là một trong hai chuyện lớn mà y thề phải giải quyết trong cảnh giới Tàng Tượng - chỉ cần phản đồ kia thật sự đang ở Hắc Bạch thần cung.
Sau khi hiểu đạo lý này, Thiên Cơ cũng ngạc nhiên, sau đó nó giơ chân lên: “Ngươi còn định giết phản đồ à? Bản thân còn khó giữ mình nữa là.”
“Có gì mà khó giữ mình?” Lông mày của Ninh Dạ nhếch lên: “Vụ án này đã được phá, ta hiểu rất rõ loại người như Phó Đông Lưu, Nhạc Tâm Thiện, đối với bọn chúng thì tuyệt đối không được phép lật lại vụ án đã được phá. Lạc Cầu Chân không được Hắc Bạch thần cung ủng hộ, bề ngoài thì hắn không thể làm bất cứ chuyện gì đối với ta, huống chi chưa chắc Lạc Cầu Chân đã muốn được Hắc Bạch thần cung ủng hộ...”
Câu cuối rất kỳ lạ, Thiên Cơ không hiểu, nó quan tâm tới vấn đề trực tiếp hơn: “Nhưng bên ngoài hắn không thể tra xét nhưng có thể ngấm ngầm điều tra.”
“Vậy cứ để hắn điều tra!” Ninh Dạ trả lời như chém đinh chặt sắt.
Binh tới tướng đỡ, nước lên đất ngăn, Ninh Dạ đã chuẩn bị sẵn, muốn giao đấu với Lạc Cầu Chân một phen.
Trong lòng y đột nhiên dâng lên cảm giác hào hùng, chỉ đối thủ như vậy mới có thể khơi dậy toàn bộ đấu chí của y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận