Thời Gian Chi Chủ

Chương 106: Cánh buồm đen (11)

Sáng sớm trong phòng thủy thủ, đám cướp biển ầm ĩ rửa mặt đột nhiên có người từ trên boong thuyền vọt xuống tới:
"Nhìn thấy đất liền! Chúng ta về đến nhà!"
Chúng cướp biển sững sờ, tiếp theo bộc phát ra một trận reo hò, nhao nhao chạy hướng boong thuyền. Trương Hằng và Malvin cũng bị kẹp ở trong đám người kéo ra khoang tàu, khi hai người đi tới đầu thuyền, cũng trông thấy cảng biển phía xa xa, trong khoảng thời gian này bọn họ đã không chỉ một lần nghe các thủy thủ trên thuyền nhắc tới nơi này. Bọn họ ca ngợi nó, nguyền rủa nó, ca tụng nó, cũng phỉ nhổ nó, nhưng không thể nghi ngờ chính là tất cả mọi người đều không thể rời đi nó.
Nơi này chính là Nassau, thủ đô của Bahamas đời sau, trên hòn đảo lớn nhất nước, New Providence. Nơi này có cảng biển chất lượng tốt nhất toàn bộ Quần đảo Bahamas, trên đảo dân bản địa là người Lucayans, mấy đời trải qua cuộc sống đánh cá và săn bắt, năm 1492 Columbus phát hiện nơi này, về sau đến năm 1647 nhóm di dân châu Âu đầu tiên tới nơi này, xây dựng điểm cư trú.
"Các ngươi sẽ yêu nơi này, nếu như ngươi yêu quý tự do cùng mạo hiểm, sẽ rất khó kháng cự mị lực của nó." Goodwin giới thiệu cho 2 người:
"Nơi này từng là thuộc địa của Tây Ban Nha, sau lại đổi chủ nước Anh."
"Vậy bây giờ thì sao?" Con trai chủ nông trường hiếu kỳ nói.
"Hiện tại, nơi này thuộc về chúng ta." Goodwin lộ ra hai hàm răng trắng:
"Hoan nghênh tới Nassau, quê hương cướp biển, mảnh đất tự do."
Thương thuyền theo Sư Tử Biển lái vào vịnh biển, đám hải tặc cao hứng bừng bừng đem thuyền gỗ nhỏ bỏ vào trong nước, không kịp chờ đợi chèo hướng bên bờ, ra biển hơn một tháng tất cả mọi người đều nín hỏng, hiện tại trong đầu đều nghĩ đến lên bờ giải phóng, trừ người còn có nhiệm vụ toàn bộ còn lại đều như ong vỡ tổ chạy xuống thuyền. Dufresne gọi 1 đám hơn 10 người trong đó có Trương Hằng, bắt đầu dỡ hàng, vẻ mặt Malvin có chút khẩn trương, nhịn không được nhìn hướng phòng bếp, mãi đến lão cướp biển vỗ vỗ phía sau lưng của hắn:
"Đừng lo lắng về thùng gỗ kia, chờ các ngươi hết bận, đến quán rượu tới tìm ta đi." Nói xong hắn cùng ngồi lên thuyền nhỏ.
Trương Hằng và tên mập làm đến xế chiều mới đem tất cả hàng hóa đều chuyển tới nơi giao dịch trên bờ, người phụ trách kiểm kê vật tư quả nhiên không có vào phòng bếp, chờ lúc kết thúc Malvin trở về nhìn, phát hiện thùng gỗ kia đã không thấy. Dufresne gọi hai người:
"Theo lý thuyết lần cướp bóc này không có phần của các ngươi, nhưng để các ngươi không có đồng nào xuống thuyền khẳng định không được." Hắn lấy ra một cái túi tiền:
"Nơi này có 50 pê sô, xem như dự chi cho các ngươi, hẳn là đủ các ngươi sinh hoạt mấy ngày này, các ngươi muốn kiếm tiền cũng có thể ở trên trấn tìm việc, chớ ký điều ước dài hạn, lần sau ra biển sẽ có người đi báo tin các ngươi."
Cám ơn Dufresne xong, Trương Hằng cùng Malvin rời đi nơi giao dịch, nhưng mà đi ra ngoài không bao lâu người sau liền lập tức ưỡn mặt muốn chia tiền. Trương Hằng biết rõ hắn đang có ý đồ gì, trước trên đường đi, tên mập vẫn luôn liếc trộm những thuyền đang bỏ neo trên bến tàu kia, Nassau cách thuộc địa châu Mỹ rất gần, từ nơi này xuất phát không bao lâu liền có thể đến New York, Boston, ở nông trường nhà mình làm thiếu gia vẫn hơn là đầu bếp cướp biển.
Trương Hằng biết rõ hắn chạy không thoát, nếu như cướp biển kia ngay cả loại chuyện này đều dự phòng không tới, c sẽ không yên tâm như vậy để cho hai người rời thuyền, thế nhưng Trương Hằng cũng không có nhắc nhở Malvin, nhìn đối phương muốn chia tay như vậy, bản thân rất sung sướng đáp ứng, song phương chia tiền, đều cầm 25 pê sô.
Malvin hiển nhiên cũng không muốn thực hiện ước định với lão cướp biển, xem tiền đã vào túi, có tiền vé tàu, liền liên tục không ngừng chạy về bến tàu. Mà Trương Hằng thì quan sát vị trí trấn nhỏ này, thế kỷ 18 sức sản xuất châu Âu đã phát triển đến trình độ không tệ, văn hoá Phục Hưng vừa mới kết thúc, nhất là tại xã hội thượng lưu, trình độ kiến trúc và trang trí đều đạt đến một độ cao mới.
Thế nhưng nơi này lại khác, Nassau cho người ấn tượng đầu tiên chính là lộn xộn, nơi này không có nhà hát, không có giáo đường cao ngất cùng gác chuông, không có những quý phụ và thân sĩ ăn mặc hoa lệ dự tiệc, chỉ có nhà gỗ và nhà cùng nhà đá thấp bé rách nát, tổng số không hết cây cọ, phảng phất như một khu ổ chuột khổng lồ. Kỹ nữ ăn mặc hở hang ở ven đường mời chào làm ăn, đứa trẻ nhỏ đi chân đất chạy qua đường, những lúc này mỗi cái lữ khách đều phải cẩn thận túi tiền của mình, trên đường cái khắp nơi đều là cướp biển cầm vũ khí, tốp năm tốp ba đi qua, mới ra khỏi quán rượu, lại đâm đầu vào trong sòng bạc, trừ cái đó ra, còn có ngư dân và người bán hàng rong ở trên chợ rao bán hàng hóa, mục sư trẻ tuổi thì ở bãi đất trống giảng thuật người như thế nào tẩy đi tội lỗi của mình.
Nhưng dưới vẻ bề ngoài thô bỉ này lại ẩn giấu sức sống ngoan cường. Thời gian của phó bản lần này dài nhất mà hắn đã từng trải qua, trọn vẹn ba trăm ngày, lại tăng thêm hai mươi bốn giờ, hắn sẽ dừng lại trong thế giới này 3900 ngày, còn nhiều hơn thời gian của tổng các vòng trò chơi trước đó. Đây sẽ là một hành trình rất dài, Trương Hằng không biết điều gì chờ mình phía trước, trò chơi đã bắt đầu, hắn cũng chỉ có thể tiếp tục... .
Trương Hằng sắp xếp lại đồ vật trên người, những đạo cụ trước kia giấu ở thuyền đã được lấy ra, trừ cái đó ra, trên người hắn còn có một khẩu súng kíp ngắn, trên báng súng có khắc hai chữ cái viết tắt FH, đoán chừng chủ nhân của nó đã không còn, một con dao găm mẻ, bán đi cũng chẳng được mấy đồng, cùng với 25 pê sô, đây là một loại tiền tệ Tây Ban Nha. Mà trừ những thứ tài sản này, hắn còn có nợ chưa trả. Trương Hằng liên tiếp đi dạo mấy quán rượu, cuối cùng ở quán rượu thứ tư phía tây gần đá ngầm tìm được lão cướp biển, người sau đang ngồi ở nơi đó thưởng thức múa thoát y, nhìn Trương Hằng đứng ở cửa ra vào gõ gõ vị trí bên tay trái:
"Nếu như ta nhớ không lầm lúc trước ước định là thuê 2 người, cho nên người bạn mập của chúng ta đâu, hắn lúc nào tới?"
"Hắn sẽ không tới." Trương Hằng ngồi xuống nói.
"Chậc chậc, hành động này thật không sáng suốt, xem ra hắn còn chưa đủ tỉnh táo ý thức hoàn cảnh của mình." Lão cướp biển tiếc hận nói:
"Hi vọng người bắt được hắn là Owen mà không phải Phoebe, nếu không hắn chỉ sợ phải nếm mùi đau khổ."
Trương Hằng đối với kết quả của con trai chủ nông trường không quan tâm, mở miệng hỏi:
"Chừng nào thì chúng ta bắt đầu công việc?"
"Trên thực tế chúng ta đang làm việc, nhìn thấy người cởi trần tay cơ bắp phía bên phải ngươi không? Hắn là thợ rèn trên trấn, vào khoảng thời gian này năm ngoái hắn tìm ta mượn 200 pê sô, đến bây giờ số tiền này tăng đến 300, đi đòi tiền trở về giúp ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận