Thời Gian Chi Chủ

Chương 111: Cánh Buồm Đen (16)

- Ngươi muốn học kiếm thuật?
Owen nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, suy nghĩ tới việc mỗi lần ra biển đều phải đối mặt với nguy hiểm tứ phía nên hải tặc trên thuyền đa phần đều là người theo chủ nghĩa hưởng thụ, có thể trải qua được một ngày thì qua một ngày, rất ít người dự định chuyện ngày mai. Vì thế Owen đã cố tình nhắc nhở:
- Kiếm thuật không phải luyện một lát là ra, nhanh nhất cũng phải mất một hai tháng mới thấy được hiệu quả, mà quá trình luyện tập lại vô cùng buồn tẻ, không phải kỹ năng bắn súng của ngươi rất tốt hay sao, sao còn muốn học dùng kiếm?
- Cận chiến là nhược điểm của ta, súng kíp dùng một lần chỉ có thể bắn ra một viên đạn, sau đó muốn lắp thêm rất phiền phức. Ta không muốn mỗi lần bắng xong lại phải đứng bên ngoài quan sát, học một chút kiếm thuật rồi thì ít nhất còn có thể tự vệ.
- Ừ, cũng phải.
Dùng súng kíp ở thời này khác với đời trước rất khác nhau, mặc dù súng kíp đã tiến bộ hơn không ít so với súng ngòi lửa, nhưng quá trình lắp đạn vẫn cực kì phức tạp. Không chỉ riêng đạn và thuốc súng, mà còn có cả nòng súng, sau mỗi lần nổ súng thì báng súng phải được lắp thêm đạn ngay. Ngoài ra thì xác suất tịt ngòi cũng cao, bởi vậy trong lúc giao chiến đa phần hai bên đều cùng bắn một đợt, sau đó bắt đầu dùng kiếm và cơ bắp.
Như đa số mọi người đều chiến đấu được nhất thời, ngay cả có ưu thế về sức mạnh thì cũng chẳng đáng nhắc tới. Vì thế những người được huấn luyện chính quy từ quân đội như Owen lại thường chiếm được ưu thế hơn trong các chiến chiến đấu.
- Ừm, vậy sáng mai khi mặt trời mọc hãy tới boong tàu, ta sẽ dạy ngươi vài động tác vung và chém kiếm cơ bản đầu tiên.
Owen nói, nhưng sau đó hắn lại bổ sung thêm:
- Luyện kiếm thì được, nhưng đừng làm chậm trễ công việc hàng ngày.
- Cảm ơn, sẽ không đâu.
Trương Hằng thật lòng nói, Owen có thể chiếm được tất cả ủng hộ của hải tặc không phải không có nguyên nhân, cách hành xử của Owen vô cùng ngay thẳng, ngay cả sở trường là kiếm thuật cũng không có ý định giấu giếm, Trường Hằng muốn học thì hắn cũng vô cùng sảng khoái đồng ý.
Nhưng người khác thì không dễ nói chuyện như vậy, Trương Hằng tìm thấy người điều khiển cánh buồm trên thuyền. Đó là một người đàn ông lớn tuổi tên là Rosco. Theo như người trên thuyền nói thì thời gian ông ta phiêu bạt ngoài biển khơi còn dài hơn cả thời gian sinh sống trên đất bằng, phán đoán sức gió, dự báo thời tiết và điều khiển cánh buồm chính là ba sở trường mà ông ta tâm đắc nhất.
Dựa vào ba kỹ năng này nên khi ông ta ở trên bất kỳ chiếc thuyền hải tặc nào, dù không tham gia chiến đấu cũng được thuyền trưởng và thuyền viên dùng lễ đối đãi. Tương ứng, ông ta coi kỹ năng của mình như bảo bối, không muốn bị người khác học được rồi mất bát cơm, Trương Hằng không phải người đầu tiên tới tìm ông ta, nhưng cũng giống với những thằng nhóc tìm tới ông ta trước đó, đều bị Rosco từ chối không chút do dự.
Trương Hằng tăng thù lao một phát lên tới năm trăm peso, trả trong một năm, nhưng cuối cùng Rosco vẫn chỉ đồng ý chỉ lại kỹ thuật của mình cho Trương Hằng sau khi ông ta về hưu.
Nhưng nhìn trước mắt, chỉ sợ Trương Hằng không thể đợi tới ngày đó, cơ thể của ông ta cường tráng vô cùng, mặc dù đã có tuổi những khẩu vị lại tốt hơn không ít thanh niên trai tráng. Lại chẳng kiêng ăn mặn, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống. Trương Hằng nghi ngờ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Rosco vẫn sẽ làm trên thuyền mãi tới khi hắn rời khỏi phó bản này mất.
Vì thế sau lần thứ ba xuống thuyền, Trương Hằng lại tới quán rượu tìm lão hải tặc già Frazer.
- Ngươi luyện kỹ năng cận chiến tới đâu rồi? Có thể đòi nợ giúp ta chưa?
Frazer vừa nói vừa ném một hạt lạc vào trong miệng.
- Vẫn chưa.
Trương Hằng thừa nhận, luyện kiếm thuật hai tháng trên biển mà kỹ năng của hắn vẫn dừng lại ở level 0, giống như Owen đã nói, đây là quá trình dài, cần phải luyện tập kiên trì bền bỉ. Khi nào lồng ghép động tác cơ bản vào bản năng chiến đấu được thì mới có thể thu hoạch được hiệu quả. Trước mắt, cấp bậc này với hắn quá xa xôi, nhưng Owen đã bắt đầu luyện tập thực chiến với hắn rồi.
Tin tức tốt là sau một thời gian dài nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, thể trọn của hắn đã quay về, sức mạnh hiện tại thậm chí còn vượt qua cả lúc mới tiến vào phó bản. Mặc dù không thể so sánh với đám có thần lực trời sinh, nhưng đứng trong người thường cũng được coi là xuất sắc.
- Vậy thì ngươi tới tìm ta làm gì?
Lão hải tặc già tò mò hỏi.
- Sư Tử Biển vốn là của ngươi, hiểu biết của ngươi về Rosco, người có lai lịch lâu nhất trên thuyền chắc sẽ đầy đủ hơn nhóm thuyền viên.
- À, lão cáo già ấy à, mặc dù hắn không có nguyên tắc và ranh giới cuối cùng gì nhưng trình độ khống chế cánh buồm lại không tồi, ngươi khó mà tìm được khống chế cánh buồn tốt hơn hắn ở Nassau này.
Frazer cảm khái nói.
- Hài, thật hoài niệm khoảng thời gian đó, năm ấy chúng ta gặp phải một tay thợ săn hải tặc, trong tình thế bất lợi về tốc độ thuyền chúng ta chỉ có thể mạo hiểm lái thuyền vào trong cơn bão. Nếu là người khác thì tám mươi phần trăm thuyền sẽ bị phá hủy, người trên thuyền sẽ chết hết. Nhưng Rosco và ta đã phối hợp với nhau, cuối cùng thực sự bảo vệ được cánh buồm chính, còn an toàn quay lại Nassau. Cả đời này ta chẳng bội phục được mấy ai, Rosco miễn cưỡng được coi là một, ngươi nhất định phải học tốt kỹ thuật của hắn đấy.
Lão hải tặc bưng ly bia trước mặt lên.
Trương Hằng cũng không vòng vo nhiều, dứt khoát nói:
- Vậy ta phải làm thế nào thì hắn mới chịu dạy kỹ thuật của mình cho ta.
Vẻ mặt lão hải tặc hiện lên vẻ nghiền ngẫm, nói:
- Vì sao ngươi lại muốn học khống chế cánh buồm?
- Không có gì sai khi nhân lúc còn trẻ học thêm vài thứ cả, đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận