Thời Gian Chi Chủ

Chương 143: Xin Rửa Tai Lắng Nghe

Auroff nghe vậy thì căng thẳng nói.
- Thuyền trưởng... Là người đầu tiên nhận ra điểm khác thường, hắn bắn chết Elmer đầu tiên nhưng lại trúng ít nhất sáu viên đạn, xin lỗi, chúng ta không thể đoạt lại di thể của hắn được.
Owen chán nản nói, mười hải tặc phía sau hắn nhớ lại một màn vừa rồi cũng thống khổ cúi thấp đầu.
- Auroff tiên sinh, hiện tại không có thuyền trưởng ở đây nên chỉ còn ngươi làm chủ, chúng ta không thể chậm trễ thêm được nữa. Quân đóng trong thành đã biển tàu Scarborough rơi vào tay chúng ta rồi, pháo đài trên tường thành sẽ nhanh chóng khai hỏa với chúng ta thôi. Việc bắt giữ Bellomont đã thất bại, chúng ta không còn lý do gì để cứng đối cứng với đội quân trên bờ nữa, mau ra lệnh rút lui đi.
Vẻ mặt của Auroff trở nên mờ mịt trong màn đêm, kết quả như này ông ta chưa từng nghĩ tới.
Lập mưu báo thù mười bốn năm, bỏ ra nhiều cái giá như vậy mà lại kết thúc một cách qua loa như này. Đúng là giống hệ một chuyện cười tàn khốc nhất, nếu Teach còn sống thì có lẽ ông ta sẽ bằng lòng cân nhắc từ bỏ lần trả thù này, chờ thời cơ tiếp theo.
Nhưng bây giờ chỉ còn lại một mình ông ta, Auroff không chắc chắn bản thân còn có thể một mình chống đỡ được con đường báo thù này hay không.
Ông ta đã có tuổi, mỗi ngày trở nên già nua, thân thủ thụt lùi, thời gian có thể mang lại cho ông ta kinh nghiệm và trí tuệ nhưng lại không thể bù đắp được thanh xuân đã chết cho ông ta. Hiện tại, mỗi đêm đi ngủ eo và chân của ông ta đều đau nhức, ứng phó các cuộc chiến ngày càng phải cố gắng hết sức, vết thương trên người cũng khép miệng chậm lại.
Bởi vì ông ta biết rõ sẽ không còn cơ hội nào tốt hơn nữa, đêm nay chính là cơ hội tốt nhất.
Mặc dù Teach đã thất thủ nhưng trận chiến vẫn chưa kết thúc, ông ta vẫn còn con tàu nữ vương Annie báo thù, trên thuyền có 90 nòng đại bác, gần bảy mươi tên thủy thủ. Nếu có thể phối hợp tốt thì không phải không có cơ hội nhỏ nhoi nào.
Vấn đề ở chỗ, một khi chuyện trên bờ lan truyền ra cả thuyền thì những hải tặc còn lại chắc chắn sẽ yêu cầu lái thuyền đi.
Cũng may người biết chuyện này chỉ có Owen và mười một người hắn dẫn về, đa số hải tặc ở lại trên thuyền đều đang đứng trước đại bác chờ lệnh của ông ta. Các hải tặc còn lại trên boong tàu thì toàn tâm phúc của ông ta cả.
Auroff im lặng một lát, rồi nói với một tên hải tặc:
- Ngươi đi nói cho mọi người rằng tất cả vẫn bình thường, để bọn họ chuẩn bị theo kế hoạch đã định trước, an tâm không phải vội.
Owen nghe vậy thì sững sờ, tay đè chặt bụng dưới rồi nói:
- Auroff tiên sinh, ta là thủy thủ trưởng trên thuyền, ta không thể coi như không thấy hành vi lừa gạt thuyền viên này của ngài được.
Lúc này, Auroff nhìn mọi người đứng xung quanh, nói:
- Cho chúng ta một chút thời gian được không?
Nói xong, ông ta vươn tay với Owen:
- Cơ thể ngươi thế nào rồi, có thể đứng dậy được không? Chúng ta đi vào phòng thuyền trưởng nói chuyện đi, ta cần hiểu rõ tình huống khi đó rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng được.
Owen chần chừ một chốc, cuối cùng vẫn để lão lái tàu nâng dậy.
Hai người bước vào phòng thuyền trưởng, Auroff đóng cửa phòng lại rồi đặt Owen ngồi xuống ghế, lúc này mới nói:
- Các ngươi bị tập kích lúc nào, ở nơi nào?
- Bây giờ nói chuyện này thì còn ý nghĩa gì không?
Owen cười khổ nói, nhưng hắn vẫn trả lời câu hỏi của lão lái tàu:
- Chắc khoảng hai mươi phút trước khi bắt đầu chiến đấu, còn một con đường nữa là tới phủ Thống Đốc. Chúng ta gần như vừa đánh vừa lui, thậm chí để thoát thân, chúng ta còn đốt mất một nhà trọ.
- Ngươi nói Elmer đã bị bắn chết đầu tiên, hay nói cách khác, không ai biết mục đích thật sự của các ngươi là gì đúng không?
Auroff cân nhắc một lát, rồi nói:
- Xảy ra chuyện như vậy thì chắc chắn hôn lễ sẽ bị kéo dài, Bellomont sẽ không rời đi. Chờ một lát nữa trú quân sẽ tấn công chúng ta, chúng ta bắn trả trước. Để cho họ nếm được mùi ngon ngọt, hấp dẫn toàn bộ đội quân tới đây. Sau đó chúng ta phái hai mươi người, à không, chỉ cần mười lăm người lẻn vào thành trói Bellomont đi là được.
- Ta sợ rằng ngài mất trí rồi, chúng ta đã thua, bây giờ người trên thuyền không đủ để hoàn thành kế hoạch của ngài. Mà coi như vậy, dù có hấp dẫn được hỏa lực của đội quân trên bờ thì ngoài điều kiện tiên quyết là gom đủ mười lăm người ra thì cũng không có ai thích hợp để dẫn đội cả.
Owen lắc đầu nói.
- Để ta làm.
- Cái gì?
- Ta nói để ta dẫn đội.
Auroff đứng thẳng người nói:
- Sao, ngươi thấy ta đã già, không thể chiến đấu được sao?
- Ta hi vọng ngài có thể khôi phục lại dáng vẻ cơ trí như xưa, chứ không phải bộ dáng anh dũng nhất thời, đưa cả con thuyền và mọi người vào tình huống nguy hiểm như này.
Owen hỏi:
- Điều chúng ta cần phải làm bây giờ là chấp nhận thất bại, rời khỏi nơi đây chứ không phải tiếp tục đặt cược vào một thế trận không còn hi vọng.
- Có ý gì.
Auroff đột nhiên nói:
- Chỉ trong năm phút ngươi đã liên tục nói chúng ta thất bại ba lần.
Thủy thủ trưởng cau mày, nói:
- Đó không phải chuyện rất bình thường hay sao, nếu không phải ngài cứ nhất định muốn được ăn cả ngã về không, còn muốn ta phối hợp với kế hoạch điên cuồng của ngài thì ta cũng chẳng lặp đi lặp lại chuyện đó làm gì.
Auroff không để ý tới câu trả lời của hắn, chỉ nói:
- Chỉ trong một thời gian ngắn kể từ khi người vào đây đã nhìn vào cây đồng hồ quả lắc ít nhất bốn lần, thế nào, ngươi đang rất vội à?
Owen bất đắc dĩ, nói:
- Ta hiểu tâm trạng của ngài sau lần thất bại này, ta cũng vừa tận mắt nhìn thấy thuyền trưởng trúng đạn xong, lúc này ta cũng đau buồn như ngài thôi. Nhưng nghi ngờ vô căn cứ thế này sẽ không giúp chúng ta vượt qua thời điểm nguy hiểm bây giờ, càng sớm rời khỏi nơi này thì tổn thất của chúng ta càng nhỏ hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận