Thời Gian Chi Chủ

Chương 1701: Ác Mộng Tĩnh Lặng

Tùng Giai biết đối phương đang nghĩ gì, bởi vì nếu cô nhìn thấy cảnh này thì suy nghĩ trong đầu cũng sẽ gần giống như vậy nhưng cô lại không thể giải thích được, đành phải cúi đầu, đi theo sau Trương Hằng nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh nữ.
Trương Hằng lái chiếc xe địa hình của Tùng Giai đưa cô về chỗ ở, sau đó cũng trở về khách sạn ngủ một giấc, vật lộn cả đêm hắn cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, ngoài ra còn cần từ từ tiêu hóa những thông tin có được từ Sachu và Nyarlathotep nhưng đó đều là chuyện sau này.
Trương Hằng vốn tưởng rằng mình sẽ ngủ một mạch đến trưa nhưng không ngờ vừa nằm xuống chưa được bao lâu, hắn đã mở mắt ra, tuy nhiên hắn nhìn vào tay phải của mình, lại phát hiện con sao biển vẫn đeo trên tay đã không còn ở đó nữa, đồng thời có ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu qua khe hở rèm cửa vào.
Trương Hằng đi đến bên giường, mở cửa sổ ra, thấy cả con phố đang bốc cháy, khắp nơi trong tầm mắt đều là ngọn lửa, những cửa hàng, ô tô và cây cối ven đường đều bị đốt cháy, ngay cả căn phòng khách sạn hắn đang ở cũng có mùi khét lẹt.
Ngọn lửa đang tiến gần đến phòng ngủ tầng hai nơi hắn ở, thế lửa rất lớn, Trương Hằng mặc quần áo vào, không đi về phía cầu thang, vì nơi đó đã bị ngọn lửa bao vây, hắn trực tiếp trèo qua cửa sổ, rơi xuống đất. Mặc dù tài chính công của Greenland nói chung là không được tốt, các bộ phận cung cấp dịch vụ công đều có vẻ thiếu nhân lực nhưng tình hình hỏa hoạn đã nghiêm trọng như vậy mà vẫn không thấy lực lượng cứu hỏa xuất hiện vẫn là một điều rất kỳ lạ, Trương Hằng nhìn xung quanh, hầu như không thấy ngôi nhà nào không bị cháy, hơn nữa nhiều ngôi nhà cách nhau rất xa, không biết ngọn lửa đã lan rộng như thế nào.
Điều kỳ lạ hơn là ngay cả khi lực lượng cứu hỏa không đến, người dân địa phương cũng không thể vô cớ nhìn ngôi nhà của mình cứ cháy như vậy, trên thực tế, Trương Hằng phát hiện mình không nhìn thấy bất kỳ người nào trên đường phố, cho đến khi hắn đi thêm khoảng năm mươi mét nữa, đến một ngã tư, cuối cùng mới nhìn thấy một người nhưng Trương Hằng đã không thể hỏi được gì từ miệng người đó nữa. Bởi vì gã đáng thương đó toàn thân bị ngọn lửa bao phủ, mặc dù vẫn đang chạy nhưng trông giống như một ngọn đuốc đang cháy rừng rực, mà hắn ta chưa chạy qua ngã tư đã ngã nhào xuống đất, lại bò thêm vài bước, cuối cùng không còn động đậy nữa.
Rõ ràng đây là một cảnh tượng vô cùng thảm khốc nhưng Trương Hằng lại không thấy bất kỳ biểu hiện đau đớn nào trên khuôn mặt của gã bị thiêu chết, ngược lại trong mắt gã đuốc lại tràn đầy vẻ vui mừng và điên cuồng, mà biểu cảm này Trương Hằng không hề xa lạ, bởi vì trước đó ở bảo tàng nghệ thuật, những tín đồ cuồng tín cũng có dáng vẻ như vậy. Trương Hằng như nghĩ ra điều gì, nhướng mày, sau đó hắn bước qua xác chết trên mặt đất, tiếp tục đi về phía trước và năm phút sau hắn cuối cùng cũng gặp lại người sống và lần này không chỉ một người.
Đó là ba thanh niên và một người già, trong đó ba thanh niên hoàn toàn ăn mặc như học sinh nhưng trên tay không phải sách vở mà là đuốc và xăng, còn người già thì cầm một khẩu súng săn. Họ như đang chơi một trò chơi thú vị, người già dùng súng săn bắn vỡ đầu một học sinh, còn hai học sinh khác thì tạt xăng lên người ông ta, người già quay họng súng bắn chết một học sinh nữa nhưng học sinh còn lại cuối cùng cũng châm được diêm, đốt cháy người già, để ông ta cùng con phố này bùng cháy. Đồng thời, học sinh đó nhặt khẩu súng săn mà người già đánh rơi trên mặt đất, nhắm vào Trương Hằng đang đi về phía này, tuy nhiên khi hắn giơ súng lên thì bóng dáng của người đàn ông Trung Quốc đó lại biến mất trước mắt.
Trương Hằng tiện tay nhặt một đoạn ống đèn bị vỡ bên đường, đâm đầu có mảnh thủy tinh sắc nhọn vào cổ học sinh cuối cùng, sau đó không nhìn vào xác của đối phương mà tiếp tục đi về phía trước.
Cuối cùng, ở cuối phố, hắn nhìn thấy một bóng người. Bóng người đó ngồi trên ngai vàng do xác chết chất thành, từ trên cao nhìn xuống hắn, giống như một vị vua và cùng lúc đó, Trương Hằng cũng ngẩng đầu nhìn lên người trên ngai vàng, ánh mắt của hai người giao nhau, Trương Hằng thấy người đó hách nhiên có một khuôn mặt giống hệt hắn. Không, nói chính xác hơn, người ngồi trên ngai vàng lúc này chính là hắn, chỉ có điều ánh mắt trong đôi mắt đó lại hoàn toàn khác hắn, tràn đầy nỗi kinh hoàng không thể tả. Trương Hằng vô thức đưa tay vào thắt lưng nhưng lại chẳng sờ thấy gì, hắn mới nhớ ra rằng lần này hắn không mang theo [Tàng Sáo].
Thực ra không chỉ có Tàng Sáo, ngay cả cái túi du lịch đựng đạo cụ trước đây của hắn cũng không có ở bên cạnh, hắn gần như tay không mà đến đây, cho dù lúc đó ngọn lửa lớn sắp thiêu rụi phòng ngủ của hắn nhưng với sự bình tĩnh của hắn thì gần như không thể phạm phải sai lầm sơ đẳng như vậy, cộng thêm chiếc đồng hồ sao biển vẫn luôn đeo trên cổ tay lúc này cũng biến mất, Trương Hằng đã nhận ra rằng rất có thể lúc này hắn đang ở trong mơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận