Thời Gian Chi Chủ

Chương 183: Giải Cứu Tù Nhân

Trương Hằng cũng không hề nói dối. Việc hắn cứu người dũng sĩ da đen này hoàn toàn là tình cờ. Mặc dù hắn biết người nọ có ý định chạy trốn khỏi trang viên, nhưng chuyện này không quá liên quan đến hắn. Ngay từ đầu, hắn vốn không định nhúng tay, mãi cho đến khi lúc rời đi tình cờ gặp được người nọ đang bị chôn, cho nên mới ra tay giúp đối phương một phen.
Người dũng sĩ da đen vẫn tràn đầy nghi ngờ nhìn về phía Trương Hằng, gã đứng dậy, đi thẳng tới cửa, nhưng người sau vẫn im lặng.
Trương Hằng thậm chí không để ý đến hướng mà gã rời đi, nhưng mà qua mười mấy phút, thân hình người dũng sĩ da đen bỗng xuất hiện trở lại từ trong bóng tối.
- Lakutua.
- Hả, tên người à?
- Không, đây là tên của người mà tối nay ta đã giết, cậu ấy là dũng sĩ mạnh nhất bộ lạc của chúng ta, cũng là bạn chí cốt của ta.
Trương Hằng cau mày, lộ ra vẻ kinh ngạc lần đầu tiên trong buổi tối hôm nay:
- Cậu ta cũng là người tham dự kế hoạch chạy trốn của ngươi?
Người dũng sĩ da đen hơi gật nhẹ, trên mặt của gã toát ra sự bi thương dày đặc:
- Đúng vậy, cái khó nhất trong kế hoạch này là việc khống chế được thương thế. Ta bắt buộc phải trông bị thương rất nghiêm trọng, nhưng lại không thật sự khiến ta chết, việc này rất khó nắm bắt. Nếu như đêm nay người cùng chiến đấu với ta không phải là Lakutua, rất có thể ta sẽ trực tiếp bị đánh chết, hoàn toàn không thể đợi được cơ hội chuyển bại thành thắng.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Trương Hằng đã không nhịn được mà dâng lên một chút tò mò. Có thể tác động tới tâm tình của không ít nữ nô, còn có dũng sĩ bộ lạc vì gã mà chết, lại được những người khác phối hợp kế hoạch chạy trốn của gã.
- Ta tên Laeri, đến từ một bộ lạc hơn vạn người, cha ta là tù trưởng bộ lạc. Nhưng mà từ sau khi những tên con buôn nô lệ giảo hoạt kia đi đến quê hương của ta, sinh hoạt của chúng ta đã triệt để thay đổi.
Những người buôn bán nô lệ đó đã bán vũ khí cho các bộ tộc đối thủ, kích động chiến tranh giữa bọn ta, bọn ta đã không kịp phòng bị và phải chịu tổn thất nặng nề, những năm qua, liên tục có người trong bộ tộc bị bắt giữ, nhân số đã giảm đi một nửa, để tồn tại, bọn ta buộc phải di chuyển, nhưng những kẻ buôn nô lệ dường như luôn tìm thấy bọn ta, họ cũng đến gặp cha ta, ra vẻ bằng lòng dùng vũ khí để đổi lấy những tù binh bị bọn ta bắt được, nhưng cha ta đã từ chối không chút do dự.
Vì vậy, hoàn cảnh sống của bọn ta ngày càng trở nên ác liệt hơn, cho đến khi một số bộ lạc gần đó, dưới sự kích động của những kẻ buôn bán nô lệ, đã phát động một cuộc tập kích bất ngờ với bọn ta, cha và anh trai ta đều hi sinh trong trận chiến đó, bọn chúng đã giết hết những người già trong bộ lạc, còn thanh niên thì đều bị đem bán cho những kẻ buôn bán nô lệ đã cung cấp vũ khí cho chúng.
Laeri nói.
- Mà ta cũng là một trong số đó.
- Cho nên trước đây những cô gái nô lệ cùng với Lakutua đều thuộc bộ tộc của các ngươi, họ đã biết thân phận của ngươi rồi sao? Nhưng làm sao có thể như thế được, theo như ta biết, để ngăn chặn các cuộc bạo loạn của nô lệ thì những người buôn bán nô lệ đó thường tách những người đến từ cùng một bộ tộc ra bán cho những ngươi mua khác nhau kia mà.
Trương Hằng nói.
- Trong số những người bị mua đi chỉ có bốn người là cùng bộ tộc với ta thôi, không bao lâu sau một người trong số họ đã chết vì bệnh, còn có một người khác bị bắt khi cố gắng chạy trốn và bị đánh chết bằng roi, bây giờ tính cả ta thì chỉ còn ba người, thành thật mà nói, ta cũng không mong đợi gặp được Nivasha và những người khác ở đây, bọn họ là nhóm người đã bị bắt cóc đầu tiên trong cuộc chiến tranh bộ lạc, họ chủ yếu là phụ nữ, có lẽ vì cảm thấy sự uy hiếp của bọn họ khá nhỏ, nên những chủ nô kia đã không tách hết bọn họ ra, nhiều người trong số họ đã được bán ở đây... Về phần Lakutua, hắn và ta bị bắt cùng nhau, nhưng sau đó bọn ta bị bán cho những người mua khác nhau, Malcolm thích xem các trận giác đấu, hắn vẫn luôn thu thập những đấu sĩ lợi hại, khi hắn nghe về sự lợi hại của Lakutua, hắn đã bỏ tiền mua lại Lakutua vào một tháng trước.
Sau khi giới thiệu về lai lịch của mình xong, thì Laeri dừng lại một lúc rồi nói:
- Trước đó trên xe ngựa ta đã nghe thấy ngươi nói rằng các ngươi dự tính sẽ đối phó với Malcolm đúng không?
Trương Hằng gật đầu.
- Giữa Liên minh Hắc Thương mà hắn tham gia với Hàn Nha của ta có chút ân oán, chuyện này không có gì bí mật, cả Nassau đều biết rồi, tối nay hắn mời ta đến trang viên của hắn dự tiệc, cùng là để tìm khả năng hòa giải.
- Mà ngươi cũng đâu có chấp nhận lời đề nghị của hắn, tại sao vậy?
Laeri nhìn chằm chằm vào mắt ai đó, như thể đang cố gắng nhìn thấu hắn hoàn toàn.
- Ta không thích giao vận mệnh của mình vào tay người khác.
Trương Hằng không hề giấu giếm.
- Ta không có thù oán cá nhân với Malcolm, nhưng một khi liên minh Hắc Thương mà hắn lãnh đạo được thành lập thành công, thì nó sẽ đứng vững ở hòn đảo này, đó không phải là tin tốt cho tất cả những ai đang theo đuổi tự do, Nassau sẽ hoàn toàn bị kiểm soát bởi tư bản.
Laeri hoàn toàn không hiểu ý nghĩa trong câu nói vừa rồi của Trương Hằng nhưng hắn có thể thấy đối phương không hề lừa dối mình, ít nhất lúc này xét theo tình hình trước mắt thì Trương Hằng hẳn là chọn đứng về phía đối lập với Malcolm.
Vì vậy, hắn im lặng một lúc rồi lại lên tiếng:
- Sau khi cha và anh trai ta chết trong trận chiến, theo quy định của bộ tộc, tôi là tù trưởng mới và có nghĩa vụ phải cứu các anh chị em trong bộ tộc khỏi sự khốn khổ, đánh vỡ xiềng xích trên chân của họ. để họ được hít thở không khí tự do một lần nữa, đó là lý do cho dù thế nào đi nữa thì ta cũng phải trốn khỏi trang viên đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận