Thời Gian Chi Chủ

Chương 187: Áp Lực Liên Minh

Trương Hàng nói.
Tiếp theo ta hi vọng cô có thể tích cực hơn nữa, tốt nhất là làm cho liên minh Hắc Thương cảm thấy áp lực hơn, đồng thời ta sẽ ra tay từ chuyện của cha cô để khiêu khích mâu thuẫn giữa Malcolm và Raymond. Nhưng mà phải nói trước rằng một khi làm điều này thì nó sẽ khiến tình hình của cô càng trở nên nguy hiểm, mặc dù bọn chúng ta và liên minh Hắc Thương có xích mích, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, nếu bọn ta thực sự đứng về phía đối lập, thì không loại trừ khả năng Malcolm có thể sử dụng một số thủ đoạn nằm ngoài quy tắc để đối phó với cô, chúng ta hiện đang chạy đua với thời gian, để xem giữa cô và Malcolm ai sẽ không cầm cự nổi trước.
Thực ra, chẳng phải ta cũng không có lựa chọn nào khác sao? Nếu vậy, ta không có gì phải lo lắng.
Karina nói không chút do dự.
Đã một tháng trôi qua, các thuyền viên của Hàn Nha đã sống an nhàn trên đất liền được một thời gian, họ đã tiêu khá nhiều tiền vàng trong túi, thậm chí có người còn ôm theo một món nợ khi quay trở lại.
Trương Hằng cũng không biết cái tên đó đã làm gì, lần ra khơi vừa rồi ai cũng có ít nhất 40 đồng tiền vàng, số tiền này đủ cho những người bình thường sống sung túc trong hai ba năm, nhưng mà nhìn theo mặt tích cực, những kẻ này lại bắt đầu trở nên đói khát, nôn nao nhớ mùi của biển cả.
Và tình cờ lần này Karina cũng mang về một số thông tin quý giá, nên tàu Hàn Nha lại căng buồm ra khơi sau một thời gian sửa chữa và bổ sung nhân lực.
Cùng lúc đó, nữ thương nhân và đấu sĩ da đen ở lại Nassau cũng bắt đầu hành động.
Liên minh Hắc Thương còn chưa kịp ra tay, thì Karina đã tấn công trước, cô thuê một nhà kho bên bến tàu, sau đó gửi một tin tức cho những tên cướp biển vừa và nhỏ trên đảo, bày tỏ sẵn lòng thu mua chiến lợi phẩm giành được sau khi ra khơi của họ với mức giá tốt hơn liên minh Hắc Thương đưa ra.
Tin tức này vẫn thu hút sự chú ý của rất nhiều người trên đảo, mặc dù Karina là phụ nữ và mới đặt chân lên đảo chưa được bao lâu, nhưng với sự giúp đỡ của con tàu mộng ảo đầu tiên của Hàn Nha, với tư cách là một đối tác, cô cũng bắt đầu được nhiều người biết đến hơn.
Đặc biệt trong số những tên cướp biển vừa và nhỏ, ai cũng biết ngoài liên minh Hắc Thương còn có những con đường khác để bán chiến lợi phẩm, liên minh Hắc Thương không cư xử khách khí với những người này như những tên cướp biển hùng mạnh kia, vì cũng chẳng lấy được thứ gì có giá trị từ họ cho nên giá thu mua đưa ra rất thấp.
Hơn nữa giữa đôi bên không có ký kết thỏa thuận gì cả, Karina đã chọn họ làm mục tiêu của mình, ngược lại nó nhanh chóng đem lại hiệu quả, nhưng mà thuyền trưởng Mã Long của tàu Vi Phong nhìn dòng người xếp thành hàng dài trước nhà kho, đã thấy dở khóc dở cười.
Những kẻ đó hầu hết đều mặc đồ rách nát và có đủ loại vũ khí, tuy rằng đám người đó đều tự xưng là hải tặc nhưng mà Mã Long thấy họ giống như là ăn mày với côn đồ hơn.
Có thể tưởng tượng ra được, những kẻ này có thể cung cấp dạng chiến lợi phẩm nào.
Một lão hải tặc run rẩy đi tới trước bàn, thậm chí Mã Long còn nghi ngờ đối phương lớn tuổi hơn cả ông cố đã được chôn cất nhiều năm của mình.
Tên cướp biển già đặt một rổ cua lên bàn trước ánh mắt nghi ngờ của người ghi sổ sách.
Đối phương phải chỉ vào tấm biển phía sau lưng có ghi nơi mua bán đồ cũ, rồi lịch sự nói:
- Xin lỗi ông, chúng tôi không thu mua hải sản.
- Hãy cẩn thận với lời nói của ngươi, nhóc con, khi ta bằng tuổi ngươi, thì ở Nassau này không ai mà không hay không biết về ta, ngay cả Henry Morgan cũng khi nhìn thấy ta còn phải khiêm nhường, đây là chiến lợi phẩm mà ta đã giành được trong lần ra khơi này.
Tên cướp biển già cảnh cáo.
- Nhưng... Điều đó cũng không thể thay đổi sự thật rằng chúng là hải sản, thưa ông.
Ngươi ghi sổ sách trẻ tuổi nói thẳng.
Mã Long biết hắn ta, người ghi sổ sách tên là Jim, là do hắn đích thân tuyển lên tàu vào năm ngoái, vào năm này khó khăn lắm mới tìm được một người biết chữ và biết tính toán, đối phương vẫn luôn tận tâm tận lực, cách đây ít lâu tin tức về vụ tai nạn của ông Fagan truyền ra, thuyền viên trên tàu Vi Phong đã bỏ chạy hơn một nửa, điều mà Malone không ngờ là Jim - người tìm việc giỏi nhất vẫn ở lại.
Lần này sau khi kiếm được tiền, việc đầu tiên Mã Long làm là yêu cầu Karina tăng lương cho anh chàng ở nam Karo Rainer này, nhưng lúc này hắn đang dựa vào cửa nhà kho, nhìn đối phương đang khổ sở giải thích sự khác biệt giữa hải sản và chiến lợi phẩm cũng đành lực bất tòng tâm.
- Ta đã giành được nó từ những người đánh cá đó, vì vậy nó là một chiến lợi phẩm, ông chủ của ngươi nói rằng các ngươi thu mua chiến lợi phẩm, đây là chiến lợi phẩm của ta.
Lão cướp biển già trừng mắt, nói lớn tiếng.
- Việc này có vấn đề gì không?!
Mồ hôi túa ra trên trán Jim.
- Ta nghĩ có thể có sự hiểu lầm nào đó ở đây, thưa ông.
Nữ doanh nhân ở bên cạnh không nhìn nổi nữa, thấy mấy tên hải tặc khác ơ phía sau đều lộ ra vẻ không kiên nhẫn, mới nói với người ghi sổ sách:
- Đưa cho hắn năm đồng sobie, chúng ta nhận vật này, nhanh cho người kế tiếp lên đi.
Nghe như vậy khuôn mặt Jim cũng lộ ra vẻ nhẹ nhõm, hắn đuổi tên cướp biển già đang than thở họ là quỷ hút máu, với vẻ mặt hơi bất mãn, tên cướp biển tiếp theo bước đến lấy hai quả cầu thủy tinh từ trong túi của anh ta ra.
- Đây là một thảm họa toàn diện.
Mã Long lẩm bẩm một mình, rồi anh nói với Karina, đang thở hổn hển vừa đi qua.
- Con có biết rằng bất kể chúng ta đưa những thứ này đến cảng thuộc địa nào, chắc chắn cũng sẽ không bán được hay không? Không phải chúng ta đã nói về điều này khi con vừa mới đến Nassau rồi à, chúng ta hoàn toàn không thể kiếm được tiền từ những người này, ta đã cho rằng chúng ta đã đạt được một thỏa thuận chung rồi, tại sao con lại còn phí sức cho những người này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận