Thời Gian Chi Chủ

Chương 188: Lãng Phí Thời Gian

Thuyền trưởng của con tàu vận chuyển thở dài rồi nói tiếp:
- Với tất cả sự tôn trọng, ta nghĩ những gì chúng ta đang làm bây giờ chỉ là lãng phí thời gian, và với ngần ấy tiền chi bằng để dành cho tên nhóc nghèo khổ chăm chỉ như Jim, vui vẻ trong một kĩ viện ở trên đảo, nhìn dáng vẻ của hắn, ta cá rằng hắn vẫn còn là trai tân.
- Cảm ơn chú đã nhắc nhở, ta biết làm thế nào để biết được hàng hóa có giá trị hay không, thuyền trưởng Mã Long.
Nữ doanh nhân nói.
- Nếu chú có thể tìm thấy một chiếc tàu Hàn Nha thứ hai trên đảo để hợp tác với chúng ta, thì ta sẽ vui lòng đuổi tất cả bọn họ đi, còn nếu không được thì hãy ngậm miệng lại, nếu thật sự thấy nhàm chán thật, thì hoặc là chú có thể đến kỹ viện tìm kỹ nữ để làm chính mình, hoặc là đến đây giúp.
- Ta vẫn thích cái đầu tiên hơn.
Mã Long buông hai tay đang khoanh trước ngực và chuẩn bị chuồn đi, nhưng bước được vài bước rồi lại dừng lại.
- Là do thính giác của ta có vấn đề, hay là vừa rồi cô thật sự nói ba chữ làm chính mình vậy.
- Có vấn đề gì sao?
Karina hỏi ngược lại.
- Ta chỉ là nhớ về lần đầu tiên ông Fagan đưa con lên tàu Vi Phong, khi đó con bao nhiêu tuổi nhỉ, tám hoặc chín tuổi thì phải? Ăn mặc như một con búp bê sứ, con giữ chặt váy của mình và không để nó chạm vào boong tàu, cứ như là nơi đó bẩn lắm vậy, cau mày suốt ngày chỉ muốn nhanh chóng kết thúc, ta không thể tưởng tượng được cô gái thục nữ hồi đó lại trở thành dáng vẻ như ngày hôm nay, con thật sự đã làm được, tiểu thư Karina, con đã bắt đầu hòa nhập vào nơi này, hơn nữa còn nhanh hơn mọi người nghĩ, cha con sẽ tự hào về con.
Mã Long xúc động nói.
- Vẫn còn sớm, muốn sống sót ở nơi này không dễ dàng chút nào, nhất là đối thủ hiện tại của chúng ta còn là là một tên quái vật khổng lồ, nên ta phải vắt óc, mới có thể giành được một chút cơ hội.
Nữ doanh nhân dừng lại một lúc.
- Nhưng cũng cảm ơn chú Mã Long, mặc dù đã xảy ra chuyện như vậy nhưng chú vẫn không rời bỏ gia đình của ta.
Mã Long xua tay.
- Ông Fagan đã giao cho ta công việc này khi ta đang ở thời điểm nghèo túng nhất, ta sẽ không bao giờ quên ân tình này, nhưng bây giờ, ta không muốn lãng phí sức lực của mình vào những việc vô nghĩa, vì vậy ta sẽ đi kỹ viện tìm kỹ nữ để làm chính mình.
Đã hai tuần trôi qua kể từ khi Hàn Nha ra khơi, trò hề ở trước kho hàng cũng kéo dài đến hai tuần.
Mặc dù phần lớn những món đồ đều chẳng có giá trị, nhưng không so được với số lượng lớn người đến đây, Karina liên tục tiêu hết ba mươi bốn đồng vàng, thứ họ nhận lại chỉ là một đống rác mà Mã Long nói là vô dụng.
Trong đó thứ duy nhất có một chút giá trị có lẽ là mười hai thùng khoai tây, nhưng đem bán ở thuộc địa thì cũng không đáng bao nhiêu tiền, tại sao chút đồ như vậy lại khiến tàu Vi Phong phải chạy đi một chuyến mà mất nhiều hơn được cơ chứ.
Mọi người đều không biết nữ thương nhân làm việc này là có ý gì, nhưng mà cho dù là như thế thì liên minh Hắc Thương vẫn có phản ứng ngay lập tức và đưa ra một bản tuyên bố rằng tất cả những tên cướp biển đã từng hợp tác với Karina, sau này khi bán chiến lợi phẩm cho liên minh Hắc Thương vĩnh viễn chỉ có thể nhận được mức giá thấp nhất.
Điều này cũng có nghĩa là liên minh Hắc Thương bắt đầu ngăn chặn Karina, cách đánh trả của Malcolm rất thẳng thừng và đơn giản, ngay sau khi tuyên bố này được đưa ra, chất lượng của tất cả những món đồ mà nữ thương nhân có thể thu mua được đã trở nên kém hơn, nhưng bất kỳ tên cướp biển nào biết suy nghĩ thì khi bán đồ cho Karina đều phải cân nhắc thêm.
Đương nhiên những kẻ ăn xong bữa nay không lo bữa mai vẫn không bị ảnh hưởng gì, bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện ngày mai, nơi nào cho nhiều tiền thì họ sẽ đến nơi đó bán, nhưng những người này vốn không phải là nhóm mục tiêu của liên minh Hắc Thương, Malcolm nghĩ sẽ thật tuyệt nếu làm cho những tên kia cũng chán ghét Karina.
Hiện tại nơi buôn bán đồ cũ của nữ thương nhân được người dân trên đảo mệnh danh là trạm thu gom rác, rất nhiều thương nhân thuộc liên minh Hắc Thương chờ xem trò cười.
Trong thời gian này Mã Long cũng thấy rất buồn bực, những người quen biết hắn trên đảo đều hỏi khi nào hắn sẽ mang những phế phẩm này đến thuộc địa để bán, vì vậy thuyền trưởng của Vi Phong cứ dứt khoát trốn trong kỹ viện không chịu ra ngoài, cho đến khi Karina phái người đến tìm thấy hắn.
- Tối nay ra khơi sao?
Mã Long vừa đứng dậy mặc quần áo vào, vừa nói với một nụ cười gượng gạo.
- Đừng đùa nữa, các ngươi thực sự định nghe lời của mấy ngươi đó và chuyển đống đồ này đến Boston New York à? Chúng ta tìm đâu ra người mua? Chi phí và lợi nhuận của chuyến đi này là bao nhiêu?
- Ta đã bố trí trước nhân viên ở đó, chỉ cần chú vận chuyển hàng đến đó thì sẽ có người nhận, lúc đó chú có thể quay lại Nassau.
Điều mà thuyền trưởng của Vi Phong không ngờ tới chính là ngay sau đó nữ doanh nhân lại từ ngoài cửa bước vào.
Mã Long sửng sốt, thật may là hắn đã mặc quần vào rồi, sau đó thì nghe thấy Karina nói với kỹ nữ đang khỏa thân ở bên cạnh.
- Cô có thể cho bọn ta chút thời gian nói chuyện được không?"
Cô gái mỉm cười và thổi một nụ hôn gió cho nữ doanh nhân, sau đó thu dọn quần áo trên băng ghế, lắc mông rời khỏi phòng.
Karina yêu cầu người thủy thủ đến thông báo cho Mã Long đóng cửa lại, đứng canh ở bên ngoài, rồi cô cầm lấy chai rượu trên bàn tự rót một ly, uống cho nhuận giọng rồi nói:
- Trong một buổi chiều có thể chất hết hàng hóa lên tàu được không?
Mã Long nhún vai.
- Ta phải triệu tập các thủy thủ trước đã, rồi còn phải chuẩn bị đồ đạc để ra khơi, thêm nước trên tàu, kiểm tra buồm... Vì vậy, nếu như cháu kiên quyết muốn đi, thì chúng ta có thể rời khỏi đây trước khi mặt trời lặn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận