Thời Gian Chi Chủ

Chương 72: Phòng tuyến Mannerheim chào đón ngươi (14)

Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Giữa trưa ngày thứ hai Simon phát hiện quân Liên Xô lưu lại tung tích ở trên mặt tuyết, xem ra hẳn là một ngày trước đi qua từ nơi này, nhân số đoán chừng một trăm đến hai trăm người, trên mặt tuyết còn có vết bánh xe xe ngựa, mang ý nghĩa đối phương rất có thể còn có súng máy hạng nặng.
Hai người giẫm ván trượt tuyết truy đuổi một buổi chiều, rốt cuộc ở trước khi mặt trời lặn tiếp cận mục tiêu. Chi bộ đội Liên Xô này tốc độ tiến lên rất chậm, với tuyết dầy nửa mét thì người hay ngựa đều đi rất khó khăn, thậm chí một số thời khắc binh lính còn phải đi đẩy xe ngựa, thời tiết xấu cùng tiền tuyến không ngừng truyền tới tin tức thương vong để cho sĩ khí trở nên rất giảm sút, lúc này đã sớm vượt qua 16 ngày chiến đấu dự định. Nếu như Trương Hằng nhớ không lầm Liên Xô đã có không ít bộ đội bị đội du kích thành hệ thống tiêu diệt, mà bọn họ lấy được tin tức thắng trận lại lác đác không có mấy.
Hiện tại mỗi người lính bị phái đi tiền tuyến đều lo sợ trong lòng, sĩ khí khi chiến đấu xuyên quốc gia thông thường đều sẽ thấp hơn so với bản thổ, mặc dù trước khi chiến tranh Liên Xô cũng tiến hành động viên dư luận nhất định, thế nhưng hiệu quả chỉ có thể tính tạm được, nhất là vừa mới tiến hành qua đại thanh tẩy, sĩ quan trung cao tầng có kinh nghiệm bên trong quân Liên Xô hoặc là bị xử quyết, hoặc là bị lưu đày tới Siberia cùng gấu trắng Bắc Cực.
Hiện tại hoả tốc đề bạt quan quân trẻ tuổi rất nhiều, đều là mới từ trường quân đội tốt nghiệp không lâu, phương diện trung thành không thể bắt bẻ, nhưng chỉ biết cứng nhắc thi hành quân lệnh phía trên, đánh trận bình thường không sao , nhưng khi gặp tình huống khó giải quyết như bây giờ thì không biết trấn an binh sĩ.
Simon nhìn qua kính viễn vọng sau đó đưa cho Trương Hằng. Qua kính viễn vọng là bộ binh biên chế điển hình của Liên Xô, nhân số khoảng 150 người, gồm trung đội ba bộ binh và một trung đội súng máy, có mười hai khẩu súng máy hạng nhẹ, hai khẩu súng máy hạng nặng, còn có một vài khẩu súng phóng lựu đạn nhìn giống cái xẻng, đa số còn lại trang bị súng trường Mosin M1891, bởi vì tính năng ổn định nên là vũ khí chủ lực của Liên Xô.
Từ phương diện hỏa lực đại đội Liên Xô này vẫn là rất mạnh, nhất là hai khẩu súng máy hạng nặng Maxim trên xe ngựa, tốc độ lý thuyết có thể đạt đến 600 phát một phút, thậm chí có thể bắn rơi máy bay trên trời. Bởi vì lo lắng thấu kính phản quang sẽ bại lộ vị trí hai người, Trương Hằng cũng không dám nhìn nhiều, dự định trước lui đợi đến trời tối lại nói.
Kết quả Simon đã bắt đầu hành động đem tuyết đọng trên mặt đất tụ lại trước người mình, nữ hài nhi đối với hắn làm cái thủ thế, ý là để cho hắn lui trước. Trước đó Trương Hằng từng huấn luyện chung một tuần với Simon, vốn cho là bản thân đã đủ hiểu rõ kỹ năng bắn của nàng, nhưng lúc thấy nàng hành động như vậy vẫn hít vào 1 ngụm khí lạnh.
Đám quân Liên Xô cách xa nơi đây hơn 700 mét, đây là khái niệm gì, sử dụng điểm ruồi, cách xa 300 mét đã khó. Mà phạm vi thị lực người bình thường là 500 mét, 700 mét. Cái này đã hoàn toàn đánh vỡ nhận thức bình thường, dưới tình huống như vậy Trương Hằng không biết một tay bắn tỉa còn có biện pháp gì có thể hoàn thành xạ kích. Nhưng nguyên tắc hàng đầu trên chiến trường là tin tưởng đồng bọn, Trương Hằng nghe vậy mặc dù ngẩn người, nhưng vẫn gật đầu mang ván trượt tuyết và ba lô của hai người lặng lẽ thối lui đến ngoài một dặm, hắn mới vừa nằm sấp được không lâu liền nghe được tiếng súng, ngay sau đó nơi xa đại đội Liên Xô kia xuất hiện một hồi rối loạn, Trương Hằng thấy không rõ tình huống cụ thể, nhưng đại khái cũng có thể đoán ra được phản ứng của những người lính Liên Xô kia. Bọn họ hẳn là sẽ ngay lập tức nằm xuống, sau đó vừa mù quáng bắn trả vừa tìm kiếm vị trí tay bắn tỉa. Nhưng đáng tiếc coi như bọn họ suy nghĩ nát óc cũng không ai có thể đoán ra viên đạn này là từ hơn 700 mét bắn tới.
Bắn nhau liên tục một đoạn thời gian, về sau hai khẩu súng máy hạng nặng Maxim cố định ở trên xe ngựa cũng nổ súng, còn phối hợp lựu đạn, uy thế kinh người, nhưng mà càng như vậy lại che đi tiếng súng của M28, đám lính Liên Xô kia càng tìm không thấy người tập kích ở nơi nào. Loại phương thức chiến đấu này đối với đả kích sĩ khí là kinh người, đừng nhìn Simon chỉ có một người một súng, so với hỏa lực quân Liên Xô kém một hệ ngân hà, nhưng dưới cục diện 1 phe bị động chịu bắn, phe mình hỏa lực hung mãnh sẽ chỉ càng để cho người tuyệt vọng. Khủng hoảng bắt đầu lan tràn ở trong đội ngũ... Mãi đến năm phút đồng hồ sau tiếng súng mới dần dần dừng lại, nhưng mà thi thoảng vẫn có không ít binh lính Liên Xô cầm súng bắn 4 phía, còn có người bởi vì quá mức khẩn trương mà ngộ thương đồng bạn bên cạnh.
Mặc dù quân Liên Xô từ đầu tới đuôi đều không tìm được người ở nơi nào, nhưng vẫn có một ít viên đạn loạn bắn rơi vào khu vực Simon, không khỏi để cho Trương Hằng có chút bận tâm, cũng may rất nhanh hắn đã thấy cô gái rút về. Simon cùng trước đó hầu như không có gì thay đổi, chẳng qua là hô hấp hơi gấp, nhổ ra nước tuyết trong miệng, hướng Trương Hằng khoa tay múa chân số mười hai. Cô gái dùng hết thảy hai hộp đạn ba mươi phát, tỉ lệ chính xác đại khái hơn một phần, không nên xem thường thành tích này, cân nhắc đến tầm bắn đã đủ kinh người. Mục tiêu chủ yếu là trung đội súng máy có sức uy hiếp lớn nhất, hai đội mười bốn người bị nàng xử lý hơn phân nửa, trừ cái đó ra còn bắn trúng một tên sĩ quan và mấy người lính ném lựu đạn.
Thừa dịp quân Liên Xô vẫn còn hỗn loạn, hai người cùng quân địch lại kéo ra một khoảng cách. Thế là kiếp sống đội viên du kích lần thứ nhất của Trương Hằng như vậy hạ màn, một phát súng hắn còn chưa bắn, toàn bộ hành trình đảm nhiệm vai quần chúng, nhìn cộng tác của mình tàn sát. Mà Simon lại giống như chỉ làm một chuyện bé nhỏ không đáng kể, trên mặt không có bất kỳ vẻ hưng phấn nào, giống như vừa rồi đối mặt gấp trăm lần kẻ địch, thong dong xạ kích thu hoạch đầu người không phải là mình.
Cách thời điểm trời hoàn toàn tối còn khoảng nửa tiếng, cô gái cũng không dự định lãng phí, cùng Trương Hằng đổi phương hướng, lặp lại một lần chuyện lúc trước. Quân Liên Xô đối với việc này gần như không có biện pháp, luận nhân số bọn họ đích xác vượt xa đội du kích, nhưng thật muốn lùng bắt quy mô lớn, hơn 100 người phân tán ở trong rừng cây lại không đáng chú ý, ngược lại cho kẻ địch cơ hội giết từng người, hơn nữa đội hình xáo trộn khiến vũ khí hạng nặng khó có thể phát huy ưu thế, đương nhiên, hiện tại tập hợp một chỗ cũng vẫn là hiến máu nhân đạo mà thôi.
Cái này trên thực tế cũng là nan đề khó giải của tất cả quan chỉ huy Liên Xô trong Chiến tranh mùa đông. Có thể đối phó bắn tỉa chỉ có bắn tỉa. Đáng tiếc lúc này Liên Xô còn chưa ý thức được tầm quan trọng của tay bắn tỉa, mãi đến giai đoạn sau trả giá mấy trăm ngàn thương vong mới rút kinh nghiệm xương máu, bắt đầu tăng cường bồi dưỡng tay bắn tỉa quy mô lớn, về sau Chiến tranh Vệ quốc vĩ đại cũng biến thành sân khấu sinh động của tay bắn tỉa Liên Xô, bọn họ ở thành phố đổ nát thê lương bên cùng quân đội Đức quần nhau, cắn xé lẫn nhau, đây đều là nói sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận