Thời Gian Chi Chủ

Chương 835: Suy Nghĩ Lại

Trương Hằng suy nghĩ một chút rồi nói: "Được, vậy ngươi đi theo ta."
Hai người đã đến dò đường vào ban ngày, có lẽ vì tính chất đặc thù của ngành nghề nên nhà tang lễ rất ít khi bị trộm cắp gì đó ghé thăm, vì vậy mức độ bảo vệ an ninh ở đây cũng rất bình thường. Mặc dù cũng có một số camera nhưng chủ yếu ở nhà để tro cốt, vì một số gia quyến thích đặt đồ dùng của người đã khuất khi còn sống trong ngăn nhỏ, bao gồm vòng cổ, nhẫn, vòng tay các thứ.
Ngoài ra còn có một số nhân viên bảo vệ tuần tra.
Trương Hằng trèo qua bức tường thấp, rơi xuống đai cây xanh, sau đó đưa tay đỡ Bạch Thanh nhảy xuống từ trên tường, hai người đi qua một bồn hoa nhỏ, phía trước chính là tòa nhà chính của nhà tang lễ, đối diện với bồn hoa là một phòng tang lễ cao cấp, phía sau là phòng để quan tài nhưng lúc này cửa phòng tang lễ đã bị khóa.
Trương Hằng và Bạch Thanh đi vòng ra hành lang bên hông, từ đó cạy mở một cửa sổ, lẻn vào. Từ đây có thể đi thẳng đến lò hỏa táng, hơn nữa trên đường đi chỉ có một camera bị hỏng.
Nhà tang lễ vào lúc nửa đêm trông rất yên tĩnh, không có sự ồn ào như ban ngày.
Thời điểm bận rộn nhất bắt đầu từ bảy giờ sáng, hai phòng cao cấp, sáu phòng trung cấp và hai phòng bình thường gần như không ngắt quãng cả ngày để tổ chức lễ truy điệu, có người nói rằng dù là người nghèo hay người giàu, sau khi chết thì đều như nhau.
Trên thực tế, câu nói này xét một cách nghiêm ngặt thì cũng không hoàn toàn đúng.
Chỉ tính riêng những người tham dự lễ truy điệu, khi đông có thể lên đến hàng trăm người, phòng cao cấp gần như không còn chỗ đứng, bất kể quen hay không quen, ở xa đến đâu cũng sẽ đến để lộ mặt tặng vòng hoa, cũng có những người tổ chức vội vàng ở phòng bình thường, chỉ có vài người thân thiết nhất ở đó, trông rất lạnh lẽo.
Ngoài ra, từ phòng để quan tài đến xe tang, vải liệm, nghĩa trang, mỗi dịch vụ đều phải trả phí và được chia thành ba loại sáu hạng, giống như ám chỉ rằng thế giới đầy hài hước đen tối này từ khi sinh ra đến khi chết đi vẫn luôn tồn tại thứ bậc giai cấp nghiêm ngặt.
Khiến người ta không khỏi tin rằng con người sinh ra đã không bình đẳng, sau khi chết cũng vậy.
Trương Hằng và Bạch Thanh nhẹ nhàng đi qua hành lang.
Khi nghe thấy tiếng bước chân từ xa vọng lại, hai người dừng bước, tạm thời trốn vào phòng trang điểm bên cạnh, đây là nơi nhân viên trang điểm làm việc, thông thường trước khi hỏa táng, thi thể sẽ được nhân viên trang điểm làm sạch và trang điểm, cố gắng để ra đi với hình ảnh đẹp nhất.
Bây giờ bên trong không có ai, chỉ có một vài xe đẩy bằng sắt đặt ở đó, Trương Hằng và Bạch Thanh trốn sau một xe đẩy dựa vào tường. Chờ tiếng bước chân bên ngoài dần đến gần, Trương Hằng có thể cảm thấy hơi thở của Bạch Thanh cũng trở nên gấp gáp, hơn nữa có lẽ đã nghĩ đến điều gì đó, cảm xúc của nàng ta trở nên không ổn định, cả người lại bắt đầu run rẩy.
Thấy tiếng bước chân ngày càng gần, Trương Hằng do dự một chút, bất đắc dĩ phải đưa một tay ra ôm nàng ta vào lòng.
Trương Hằng có thể cảm thấy Bạch Thanh đang cố gắng kìm nén không để mình khóc thành tiếng, nàng ta vùi mặt vào ngực Trương Hằng, vai hơi nhún, Trương Hằng nhẹ nhàng vuốt ve lưng Bạch Thanh, để cảm xúc của nàng ta dần ổn định lại.
Ánh sáng của đèn pin chiếu qua cửa sổ vào phòng trang điểm nhưng may mắn là nhân viên bảo vệ không có ý định vào trong, những người có thể làm bảo vệ ở đây đều không phải là người nhát gan nhưng cũng không rảnh rỗi đến mức tự mình tìm kích thích, chiếu một vòng tùy tiện, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì lại bước đi.
Đợi đến khi tiếng bước chân nhỏ dần ở cuối hành lang, cơ thể Bạch Thanh cuối cùng cũng ngừng run rẩy.
Trương Hằng cảm nhận được sự ẩm ướt trước ngực, ngoài nước mắt còn có cả nước mũi, Bạch Thanh ngẩng đầu vừa nhỏ giọng xin lỗi hắn, vừa luống cuống tay chân lau đi.
Trương Hằng đưa cho cô gái một tờ khăn giấy, nói với nàng ta: "Không sao, chúng ta tiếp tục đi thôi."
Bạch Thanh gật đầu, đi theo Trương Hằng rời khỏi phòng trang điểm.
Nàng ta vừa hít mũi vừa nói: "Xin lỗi, ta chỉ nghĩ đến việc có lẽ mẹ sẽ bị đẩy vào đây, một mình nằm cô đơn như vậy..."
Trương Hằng an ủi: "Chuyện chưa chắc đã đến mức đó."
Hai người đi qua lò hỏa táng, lại đi qua phòng giải phẫu pháp y trống rỗng bên cạnh, sau đó qua một hành lang, cuối cùng đến phòng lạnh, đây là nơi nhà tang lễ lưu giữ thi thể, có lẽ cũng là nơi có diện tích lớn nhất trong toàn bộ nhà tang lễ, từng dãy tủ đông được sắp xếp ngay ngắn bên trong.
Trương Hằng nhìn Bạch Thanh bên cạnh: "Ngươi có chắc là tiếp tục xem không? Ngươi đã rất dũng cảm rồi, có thể ở ngoài cảnh giới cho ta."
Bạch Thanh tuy mặt mày tái nhợt nhưng vẫn nói: "Đã đến đây rồi, bắt tay vào làm thôi."
Trương Hằng mở ba lô lấy ra hai đôi găng tay cao su, tự đeo một đôi, còn một đôi đưa cho Bạch Thanh.
Buổi chiều, hai người đã tra được số tủ lạnh của mẹ Bạch Thanh, dựa theo số tủ rất dễ tìm được, Trương Hằng mở tủ lạnh, lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh.
Mặc dù đội bảo vệ này vừa mới tuần tra xong, đội tiếp theo còn lâu mới quay lại nhưng Trương Hằng cũng không muốn gây thêm chuyện, không do dự nhiều đã kéo túi đựng xác bên trong ra, đặt lên xe đẩy bên cạnh.
Sau đó Trương Hằng mở khóa kéo túi đựng xác, mặc dù Bạch Thanh đã cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó, nước mắt nàng ta vẫn không nhịn được mà rơi xuống.
Trương Hằng không nhìn nhiều vào ngoại hình, vì hắn biết trước đó pháp y đã kiểm tra một lần rồi, hắn cũng không lãng phí thời gian, nếu những thứ đó dám chơi như vậy thì ít nhất trên bề mặt cũng không nhìn ra có vấn đề gì nhưng đối với những vết thương rõ ràng như vậy, cảnh sát thường sẽ không chụp ích-quang và C T.
Bạn cần đăng nhập để bình luận