Thời Gian Chi Chủ

Chương 871: Khám Phá Mới

Bạch Thanh đang tìm kiếm lối ra nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy người đàn ông đeo khẩu trang ở lối ra.
Lần này đối phương không che giấu nữa, cứ thế đi thẳng về phía cô.
Bạch Thanh quay người chạy vào trong trung tâm thương mại nhưng ngay sau đó cô phát hiện ra cánh cửa lúc nãy không mở được.
Bạch Thanh dùng sức lắc ổ khóa, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của người trong trung tâm thương mại nhưng ngay cả quầy hàng gần lối thoát hiểm nhất cũng cách đây một đoạn, thấy đối phương và mình chỉ cách nhau chưa đầy 20 mét, Bạch Thanh đành phải từ bỏ nơi này chạy về phía sau bãi đậu xe.
Còn người đàn ông đeo khẩu trang thì thầm lấy một con dao nhỏ từ trong cặp công văn của mình, đi theo.
Hắn mở miệng, giọng khàn khàn nói: "Đã đến lúc để anh ta trả giá rồi."
"Hắn đã hủy diệt tộc đàn của chúng ta còn chưa đủ, mấy tháng nay còn truy sát những người còn lại." Người đàn ông đeo khẩu trang căm hận nói: "Nhờ phúc của hắn, số lượng tộc nhân của ta ngày càng ít, mất đi kén cây, chúng ta vốn đã không thể sinh sôi nảy nở, thế nhưng hắn vẫn không chịu buông tha, ngay cả cơ hội để chúng ta trốn vào xã hội loài người, sống nốt quãng đời còn lại một cách yên ổn cũng không cho chúng ta, đã như vậy, vậy thì mọi người cùng nhau cá chết lưới rách vậy, chúng ta cũng sẽ giết sạch tất cả những người có liên quan đến hắn, để hắn cô đơn sống nốt nửa đời sau."
Bạch Thanh đã lùi đến cuối bãi đậu xe, không còn đường lui.
Cô nhìn trái ngó phải, cuối cùng rút một ống đèn huỳnh quang cũ từ trong thùng rác ra.
Nếu là cô trước đây, lúc này chắc đã sợ đến phát run, thế nhưng trải qua sự tôi luyện của chuyện xảy ra ba tháng trước, mặc dù cô vẫn rất sợ hãi nhưng ít nhất bắp chân không còn run rẩy nữa, hơn nữa còn có thể nghĩ cách bảo vệ mình, mặc dù cô cũng không biết ống đèn huỳnh quang trong tay cuối cùng có thể phát huy được bao nhiêu tác dụng.
Thấy người đàn ông đeo khẩu trang đối diện từng bước ép về phía này, Bạch Thanh cũng chỉ có thể nắm chặt ống đèn huỳnh quang, thứ duy nhất cô có thể dựa vào.
Người đàn ông đeo khẩu trang dường như cũng không mấy hài lòng với phản ứng của Bạch Thanh, trong nhận thức của hắn, lúc này Bạch Thanh hẳn phải run rẩy sợ hãi, hết sức phủ nhận mối quan hệ giữa mình và Trương Hằng mới đúng, thế nhưng nhìn vẻ mặt của cô thì dường như đã chấp nhận lý do đối phương tìm cô trả thù.
Người đàn ông đeo khẩu trang không muốn trì hoãn thời gian nữa, mặc dù bây giờ bãi đậu xe không có người nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không có xe vào, dù sao đây cũng là nơi công cộng, hắn tăng nhanh bước chân, xông về phía này, chuẩn bị giải quyết nhanh gọn.
Mà kết thúc của trận chiến cũng đúng như hắn dự đoán, hắn chỉ chạy chưa đầy năm bước, sau gáy đã nổ tung một tràng hạt máu, một viên đạn không biết từ đâu bắn đến đã chui vào đầu hắn, hơn nữa còn xuyên qua bóng đen trong não thất thứ tư.
Trong con ngươi của người đàn ông đeo khẩu trang tràn đầy sự không cam tâm và kinh ngạc, đồng thời còn mang theo một tia sợ hãi.
Thế nhưng giây tiếp theo hắn đã không thể khống chế được cơ thể mình nữa, ngã về phía trước, ngã ngay dưới chân Bạch Thanh, nhìn thấy lỗ thủng trên gáy và hỗn hợp não và máu chảy ra từ bên trong, Bạch Thanh lại không sợ hãi hét lên mà ngược lại còn lộ ra vẻ mừng rỡ, vứt ống đèn huỳnh quang trong tay, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
"Là ngươi, ngươi có ở đây không?!"
Không có ai trả lời trong bãi đậu xe.
"Cho nên ngươi định cả đời này không đến gặp ta sao?" Bạch Thanh lớn tiếng nói: "Ngươi sợ cái gì, sợ ta hỏi ngươi câu hỏi đó sao? Đối với ngươi, ta còn đáng sợ hơn cả những thứ đó sao?"
Lại qua một lúc lâu, cuối cùng cũng có tiếng nói vọng từ trên nóc tòa nhà bên cạnh, Trương Hằng có chút bất lực nói: "Có chuyện gì thì sau này hãy nói, tên này còn một đồng bọn nữa đang ở trong trung tâm thương mại, một mình nó không thể vừa đuổi theo ngươi vừa đóng cửa lối thoát hiểm được, ngươi trước tiên giúp ta chuyển xác lên xe, ta đi giải quyết tên kia."
Trương Hằng nói xong liền ném xuống một chùm chìa khóa xe từ trên cao.
"Được." Bạch Thanh nhận lấy, vui vẻ nói, dừng lại một chút, dường như lo lắng Trương Hằng sẽ một lần nữa không từ mà biệt, cô lại bổ sung: "Khoảng thời gian này... ta rất nhớ ngươi."
"Ta biết."
Trương Hằng nói xong câu này liền biến mất khỏi nóc tòa nhà.
Một khắc sau, hai người lại gặp nhau ở bãi đậu xe, Bạch Thanh vốn định xông lên nhưng lúc này một chiếc Ford Mondeo vừa vặn từ bên ngoài lái vào, chặn đường cô, Bạch Thanh đành phải đợi chiếc Mondeo đi qua mới xông lên, lúc này cô không còn quan tâm gì đến sự e thẹn nữa, trực tiếp nhảy lên người Trương Hằng, giống như gấu túi vậy, quấn chặt lấy hắn.
Hắn bất đắc dĩ phải đưa tay ôm lấy cô, tránh cho cô ngã khỏi người hắn.
"Ta biết ngươi vẫn chưa rời đi." Bạch Thanh nói.
Chiếc Mondeo kia tìm được chỗ đậu xe rồi dừng lại, sau đó một gia đình ba người xuống xe, nhìn thấy cảnh này, người cha vội vàng che mắt đứa con trai nhỏ, người mẹ cũng liên tục lắc đầu: "Giới trẻ bây giờ, nơi công cộng thật là không biết giữ ý."
Bạch Thanh bình thường nghe được câu này chắc sẽ đỏ mặt nhưng bây giờ trong lòng cô chỉ có niềm vui mừng khi gặp lại, bị người ta nói như vậy mà cũng không chịu buông Trương Hằng ra.
Cô còn mạnh dạn đưa tay sờ lên má Trương Hằng: "Ta đang nằm mơ sao, ngươi thực sự đã trở lại?"
"Đúng vậy, ta đã trở lại nhưng ta không thể ở lại quá lâu, bởi vì ngươi biết đấy... hơn nữa trong nhà vệ sinh nữ còn có một xác chết đang chờ ta xử lý." Trương Hằng đáp.
"Có lúc, ta thực sự nghĩ rằng sau khi cứu Trái Đất, ngươi sẽ trở về Krypton." Bạch Thanh mắt đỏ hoe nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận