Thời Gian Chi Chủ

Chương 903: Trận Chiến Cuối Cùng

Tiếp theo là tiếng súng Winchester vang lên, trong bầu không khí u ám bí ẩn này, tiếng súng nghe có vẻ thân thuộc đến lạ.
Đặc biệt là khi xen lẫn trong tiếng gầm rú và tiếng rít, tuy nhiên mọi thứ nhanh chóng trở lại bình lặng.
Trái tim Faberikot trùng xuống, ngay khi anh ta nghĩ rằng tên ở phòng đối diện cũng bị cư dân thị trấn khống chế thì cánh cửa phòng anh ta bị mở ra.
Trương Hằng dùng báng súng đập vào đầu anh phục vụ nam đang cố xông lên, khiến anh ta hoàn toàn im lặng, sau đó lại tiến lên nửa bước.
Faberikot thấy vậy cũng vô thức lùi lại, cho đến khi lưng chạm vào tường.
"Số lượng của chúng có vẻ không ít, nếu tiếp tục ở đây thì ngay cả ta cũng không cứu được ngươi." Trương Hằng nói.
Faberikot lúc này mới như bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy, kinh ngạc nói: "Ngươi... Ngươi lấy súng ở đâu ra?"
"Mượn ở cửa hàng tạp hóa." Trương Hằng nói, dừng lại một chút rồi lại hỏi: "Bên ngươi thế nào, có thể đi qua cửa sổ không?"
"Không được, bên dưới toàn là quái vật." Faberikot có chút hối hận vì đã không cùng Trương Hằng cướp phá cửa hàng tạp hóa, vừa nói vừa lùi xa cửa sổ thêm một chút: "Còn đường phố thì sao?"
"Ngươi nghĩ sao?" Trương Hằng hỏi ngược lại.
Mặc dù những cư dân thị trấn đó không đến gõ cửa hắn nhưng Trương Hằng vẫn không tiếp tục nằm trên giường, mặc cho Faberikot bị bắt đi, ngoài việc hai người được coi là hai người ngoại quốc duy nhất trong thị trấn, còn vì Faberikot là người duy nhất hiện tại có thể nói cho hắn biết chuyện gì đã xảy ra trong thị trấn.
Hơn nữa Trương Hằng cũng không ngây thơ đến mức cho rằng những người trong thị trấn hiện tại không tìm hắn thì sẽ không bao giờ tìm hắn.
Cuối cùng thì trước đó hắn đã gặp một ông lão cố hết sức để hắn ở trọ tại nhà trọ Gilman, thậm chí còn không tiếc bỏ ra một đô la, đối phương không thể chỉ để hắn đến xem kịch gần hơn.
"Vậy chúng ta phải làm sao?" Faberikot ngây người.
Chắc chắn là không thể ở lại đây, mặc dù Trương Hằng có súng trong tay nhưng dù sao bọn họ chỉ có hai người, còn kẻ địch phải đối mặt lại là cả một thị trấn, ngoài những cư dân xấu xí đó, những con quái vật thường trốn trong nhà vào ban ngày giờ cũng đã chạy ra hết.
"Đi về phía nam." Trương Hằng nói, lúc ra ngoài hắn đã nhìn sơ qua, mặc dù trên đường phố cũng có người nhưng số lượng tương đối ít, hơn nữa có khá nhiều tòa nhà, có thể che giấu hành tung của bọn họ một chút.
Hắn vừa nói vừa quay trở lại hành lang, Faberikot thì bám sát phía sau hắn.
Cứ như vậy, hai người đi đến cuối hành lang, lúc này lại có tiếng bước chân vang lên từ cầu thang, điều này cũng báo hiệu rằng lại có một nhóm người mới đang đi lên.
Trương Hằng đưa cái móc trèo tường tự chế cho Faberikot: "Biết cách dùng không?"
"Gần như vậy." Anh ta nhận lấy móc trèo tường, có chút căng thẳng nói.
"Đến trên mái tòa nhà đối diện, sau đó ta sẽ gặp ngươi ở đó." Trương Hằng vừa nói vừa giơ khẩu súng trường trong tay lên, nhắm vào cửa cầu thang, hắn không nói nhảm, khi bóng người đầu tiên xuất hiện thì hắn đã dứt khoát bóp cò, viên đạn chính xác bắn trúng đầu mục tiêu.
Một vệt máu bắn tung tóe trên tường.
Sau đó Trương Hằng thành thạo rút vỏ đạn, lên đạn, lại bắn trúng ngực người thứ hai, hắn không những không lùi lại mà còn vừa bắn vừa tiến lên, cho đến khi chỉ còn cách cửa cầu thang ba bước, hắn nhìn xuống, phát hiện tiếng súng và cái chết của đồng bọn không thể ngăn cản những tên kia, càng nhiều bóng đen đang tranh nhau ùa lên cầu thang, vì cầu thang đã chật cứng, thậm chí một số tên còn nhảy thẳng lên từ bên ngoài lan can.
Một thứ nửa người nửa cá nửa ếch nhảy qua xác chết, lao về phía Trương Hằng nhưng trong mắt Trương Hằng không hề lộ ra vẻ hoảng sợ, mãi đến khi đối phương gần như lao đến trước mặt hắn thì hắn mới ném ra chai xăng vừa châm lửa.
Ngọn lửa cùng với tiếng thét chói tai trong nháy mắt đã nuốt chửng con quái vật nửa người nửa cá nửa ếch kia, thiêu đốt trên người nó, đồng thời cũng ngăn cản được đôi chút bước chân của những tên phía sau.
Trương Hằng nhân lúc có khoảng trống hiếm hoi này, nhét khẩu súng săn trở lại ba lô, quay người chạy về phía đầu kia của hành lang.
Ở đó, Faberikot đã dùng móc câu móc vào bệ cửa sổ, còn bản thân thì trèo ra ngoài, hai tay nắm chặt sợi dây, từ từ dọc theo bức tường đi xuống, trong lúc đó ngẩng đầu lên, thấy Trương Hằng cũng trèo ra từ bên trong.
Hắn ta động tác nhanh nhẹn, không cần dùng đến dây thừng, đã trèo đến vị trí của hắn.
Trương Hằng liếc nhìn đám quái vật bên dưới đang dùng thứ âm tiết kỳ lạ kia gọi đồng bọn, nói với Faberikot vẫn còn do dự: "Ngươi tốt nhất nên nhanh lên, bởi vì nếu tình hình nguy cấp, ta sẽ không cố ý đợi ngươi."
Trương Hằng nói xong hơi hoạt động cơ thể một chút, đổi vị trí ba lô, đổi sang đeo trước ngực, sau đó cong bắp chân dùng sức, trực tiếp nhảy qua đám quái vật bên dưới, chính xác rơi xuống mái nhà đối diện, có ba lô làm đệm, giúp hắn giảm bớt rất nhiều lực.
Tất nhiên cũng có nhược điểm, Trương Hằng sau đó kiểm tra hai chai xăng bên hông, phát hiện dù đã có bảo vệ thì vẫn có một chai bị vỡ.
Còn Faberikot nghe vậy cũng không dám chậm trễ nữa, hắn không có sức bật và khả năng giữ thăng bằng tốt như Trương Hằng nhưng may là còn có thể dùng dây thừng, hắn cố gắng nắm chặt dây thừng học theo dáng vẻ của Trương Hằng, dùng lòng bàn chân đạp mạnh vào tường, thử ba lần cảm thấy lực đã đủ, hắn liền buông sợi dây trong tay ra ở lần vung tiếp theo.
Cuối cùng Faberikot cũng thành công rơi xuống mái nhà nhưng hắn không được thoải mái như lúc Trương Hằng tiếp đất.
Lưng chạm đất, hơn nữa vận may của hắn cũng không tốt lắm, điểm rơi vừa vặn là một chỗ đã lâu không được sửa chữa, kết quả là nơi đó không chịu được lực va chạm lớn như vậy, bị hắn đập thủng một cái lỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận