Thời Gian Chi Chủ

Chương 97: Cánh buồm đen (2)

Người hơi mập đội mũ ba múi hẳn là thuyền trưởng của con tàu này, hắn đang cứng ở mạn thuyền nâng kính viễn vọng bằng đồng, khẩn trương nhìn thuyền địch đối diện. Mà người trẻ tuổi bên cạnh hắn vẫn không ngừng khuyên nhủ:
"Cha, đầu hàng đi, tốc độ thuyền của chúng ta không nhanh bằng bọn họ, số lượng đại bác chưa bằng một phần ba, súng kíp cũng chỉ có 15 khẩu, trận đánh này không thể tiếp tục, thừa dịp hết thảy còn kịp..."
Thuyền trưởng nhìn con của mình một mắt, sau đó quay đầu quát người thủy thủ già:
"Đạn pháo đâu, đưa đạn pháo ra đây? !"
Thủy thủ già nhẹ gật đầu:
"Chờ ngươi hạ lệnh, thuyền trưởng."
Thuyền trưởng lại quay đầu nhìn con mình, cắn răng nói:
"Pháo thủ, chuẩn bị!"
Mà hắn mới vừa nói xong câu đó, một quả đạn pháo vừa vặn bắn trúng đại bác đang lên đạn, họng pháo nặng rơi từ trên đế xuống, nện trên người hai pháo thủ, hai người hét thảm một tiếng sau đó không còn phát ra âm thanh.
Cùng lúc đó chiếc thuyền ba cột buồm đen kia đột nhiên tăng tốc, khí thế hung hung lao đến.
Thuyền trưởng chỉ huy pháo thủ trên thuyền đánh trả, hô to cổ động mọi người:
"Mọi người giữ vững, chỉ cần đánh đau bọn họ, để nhóm người khốn nạn này biết được sự lợi hại của chúng ta, lũ đó sẽ từ bỏ chúng ta mà tìm kiếm con mồi yếu hơn! ! ! Đợi đến Boston, mỗi người được thưởng thêm 6 bảng Anh!"
Các thủy thủ đang nhụt chí bỗng tăng lên tinh thần, khi chiến hạm địch đến gần, đi vào trong tầm bắn, 15 súng kíp trên thuyền đồng loạt bắn , nhưng từ đó cũng nhìn ra được lúc thường bọn họ không có đầy đủ thời gian luyện tập, hướng viên đạn bay xiêu xiêu vẹo vẹo, đa số đều rơi vào mạn thuyền bên kia, công kích như vậy giống muỗi đốt inox, mà đổi lấy lại là đối diện hung mãnh hỏa lực đánh trả.
Kết thúc một lượt bắn, phe mình lại ngã xuống chín tên thủy thủ, sĩ khí mọi người hoàn toàn mất hết, thưởng nhiều hơn nữa cũng không quan trọng bằng mạng của mình, các thủy thủ bắt đầu vứt vũ khí xuống chạy trốn tứ phía, thuyền trưởng biết rõ đại thế đã mất, ngơ ngác nhìn hết thảy trước mắt, mãi đến hắn quay đầu, phát hiện con của mình cũng nằm trên boong thuyền.
Người thanh niên trẻ ấy dùng tay che lồng ngực của mình, nhưng máu tươi vẫn từ kẽ tay trào ra không ngừng, thuyền trưởng lấy mũ ba múi xuống, quỳ rạp trên đất, ôm con trai vào trong ngực, vẻ mặt mờ mịt.
Mà lúc này Trương Hằng đã đi tới phòng thuyền trưởng, khi hắn nhìn thấy thuyền ba cột buồm đen đã đoán được kết cục trận chiến này, coi như hắn gia nhập chiến đấu cũng không làm nên chuyện gì. Chiếc thuyền hắn đang đứng là một thương thuyền phổ thông nước Anh, vì tận khả năng nhiều mang theo hàng hóa, cam đoan lợi nhuận, trên thuyền chỉ lắp đặt 8 khẩu đại bác hạng nhẹ loại 9 pound, hơn nữa đạn dược không đủ, mà chiếc thuyền đối diện chí ít có 30 khẩu đại bác, chẳng qua đối phương muốn cả thuyền lẫn người, không thì giờ này hắn đã trôi xác trên biển.
Bởi vậy cố gắng chống cự cùng người trên thuyền thì thà làm chuyện khác có ý nghĩa hơn. Trương Hằng thừa dịp đại loạn mò đến phòng thuyền trưởng, bình thường đây là nơi canh giữ nghiêm mật nhất, nhưng bây giờ nơi này không có một ai. Trương Hằng không để ý những đồ đáng tiền xung quanh, dù hắn có để những đồ này trên người, khi cướp biển đến hắn cũng không giữ được, Trương Hằng bước nhanh đến bàn gỗ phía tây, liên tiếp kéo ra ba ngăn kéo, rốt cuộc lục lọi đến thứ hắn muốn tìm là nhật ký hàng hải.
Trên cơ bản mỗi chiếc thuyền đều sẽ có, dùng để ghi chép nhật kỳ, hướng gió, thời tiết, cùng với sự kiện trọng đại phát sinh trong ngày, hiện tại Trương Hằng muốn biết nhất là vị trí và thời gian chính xác cùng sự việc xảy ra trên thuyền, nhật ký hàng hải không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất. Hắn mở nhật ký ra, ba phút đồng hồ sau theo một tiếng ầm vang nổ mạnh, thân thuyền cũng rung lắc dữ dội. Trương Hằng suýt thì ngã lăn trên đất, chờ hắn đứng vững kéo ra một đoạn nhỏ màn cửa, nhìn thấy lại là một họng pháo cực lớn.
Trương Hằng lập tức khép lại màn cửa, hắn biết rõ thời gian còn lại không nhiều, hai chiếc thuyền ghép lại cũng mang ý nghĩa đã tiến vào giai đoạn cận chiến, với lực lượng vũ trang trên tàu này, thời gian chiến đấu sẽ không quá dài. Trương Hằng cũng đã tra được thứ mình cần, thời gian bây giờ là năm 1712, nếu như hắn nhớ không lầm Tây Ban Nha bởi vì 1701 kế thừa vương vị nên chiến tranh từ thịnh chuyển suy, mà nước Anh thông qua một loạt điều ước lấy được không ít nguyên ở thuộc địa của Tây Ban Nha, trở thành bá chủ mới trên biển, cùng lúc đó đây cũng là thời kỳ huy hoàng nhất của cướp biển. Kế hoạch của chiếc thương thuyền này đã định là từ Luân Đôn xuất phát chở đồ len dạ tiến về Boston buôn bán, sau đó lại mang thuốc lá ở đó về nước Anh buôn bán, kết quả sắp đạt được mục đích lại bất hạnh bị cướp biển tập kích. Thuyền trưởng đã từng phục dịch ở hải quân Hoàng gia dự định lấy ra khí khái quân nhân chuyên nghiệp, liều chết một lần, bảo vệ hàng hóa cùng vinh dự bản thân.
Nhưng từ tiếng kêu thảm truyền tới mà phán đoán, kế hoạch của hắn tiến hành không hề thuận lợi. Trừ cái đó ra Trương Hằng còn ở trên bàn trên bản đồ hàng hải tìm đến vị trí New Providence, nó ở bắc bộ quần đảo Bahamas, Nassau là một trấn nhỏ ở bờ bắc New Providence. Trương Hằng còn muốn tiếp tục nhìn, thế nhưng đã không còn thời gian, đám cướp biển kia lúc nào cũng có thể xuống đây, Trương Hằng thả lại nhật ký vào ngăn kéo, bước nhanh rời khỏi phòng thuyền trưởng. Hắn định về nơi ở, nhưng đi đến một nửa lại đổi ý, Trương Hằng trước tới phòng bếp, giấu Bàn chân thỏ , Chúc phúc thợ săn và Mũi tên Paris dưới ván gỗ, nhưng khi hắn vừa rời khỏi phòng bếp, lại đụng phải hai người. Trong đó một người ở phía trước trốn một người khác ở phía sau truy đuổi. Người trốn va phải Trương Hằng, té ngã ở trên mặt đất, mà người truy đuổi ở phía sau hiển nhiên không phải người trên thuyền, trong tay còn cầm một chiếc búa đầm đìa máu tươi, ánh mắt khát máu nhìn tên mập đang bò trên mặt đất, mà khi hắn nhìn thấy Trương Hằng, chẳng những không bối rối ngược lại càng hưng phấn. Nhưng hắn không nghĩ tới đối phương động còn nhanh hơn hắn, Trương Hằng không do dự, đá nghiêng Karate, trực tiếp đạp bay búa nhỏ trong tay tên đầu trọc. Thế nhưng người sau nắm đấm cũng tới rất nhanh, Trương Hằng duỗi tay đỡ một quyền này, kết quả cánh tay bị chấn run lên, trái lại tên đầu trọc không ảnh hưởng gì, nhếch miệng cười một tiếng, lại rút ra dao găm bên hông. Trương Hằng ý thức được khả năng gặp phải phiền toái, cận chiến không phải điểm mạnh của bản thân, từ một đấm vừa xong hắn đã cảm nhận được chênh lệch sức mạnh đôi bên, chính diện giao chiến chỉ sợ không phải đối thủ tên cướp biển này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận