Thông Thiên Chi Lộ

Chương 187: Hắc toản trùng

"Sơn cốc đó ít nhất cũng rộng năm, sáu mươi dặm. Kim ban sâm nằm trong rừng đá ở cực đông, Hắc huyết giao thông thường không rời khỏi đó. Ngươi vượt qua hai ngọn núi này thì thập phần an toàn. Đợi khi nhìn rõ khu rừng đá thì tìm cách lợi dụng Thanh hoàng hồ lô đến gần rìa, để Huyết liên hành cùng Hoàng hôn quả xuống, nếu có Hắc huyết giao thì chúng sẽ xuất hiện. Hắc huyết giao có thể cảm ứng được từ cự ly ba trăm trượng, ngươi đặt Huyết liên hành cùng Hoàng hôn quả xong thì để giữ an toàn, dù có Thanh hoàng hồ lô, cùng nên rời khỏi cự ly ba trăm trượng để ẩn mình."
Nghe lục bào lão đầu dặn dò, Ngụy Tác bình tĩnh ra hiệu im lặng với Hàn Vi Vi và Chu Tiếu Xuân, Chân Sùng Minh đoạn điều khiển bạch ngọc hạc, lao vút lên.
...
"Kỳ quái, nơi này vốn có mấy gò đất và một vạt rừng, sao lại là bãi cát. Ngụy Tác, cẩn thận, có chuyện cổ quái."
Thoáng sau, Ngụy Tác vừa vượt qua hai đỉnh núi, tỏ vẻ cổ quái dừng lại trên dốc núi nằm giữa hai đỉnh. Dù lục bào lão đầu không nói, Ngụy Tác cũng nhận ra sơn cốc khác lạ cổ quái.
Dốc núi gã đang đứng ở mé tây, đang là ban đêm nên không nhìn rõ rừng đá mà lục bào lão đầu nói đến, nhưng sơn cốc này khác với miêu tả về hai vạn năm trước của lục bào lão đầu, toàn là mặt cát xám xịt, cát còn vươn lên mấy chục trượng ở trên vách.
Gã còn cách bãi cát chừng hơn bốn mươi trượng, nhưng loáng thoáng cảm giác được từ bãi cát bốc lên nhiệt khí.
Rõ ràng nhiệt độ của bãi cát không đến mức như lửa đốt nhưng ít nhất cũng hơn ôn tuyền trì gã tạo ra.
Trong đêm, bãi cái ngút tầm mắt này khiến bọn Hàn Vi Vi hơi biến sắc, chỉ e lên tiếng sẽ bị lục cấp trung giai Hắc huyết giao phát hiện, tất cả đều im lặng đợi xem Ngụy Tác định làm gì.
Ngụy Tác nhíu chặt chân mày.
Mắt gã lóe lên rồi ra hiệu với Hàn Vi Vi và Chu Tiếu Xuân, Chân Sùng Minh đứng im.
Đoạn gã thận trọng đi đến bãi cái, cách mười trượng thì dừng lại tấy từ nạp bảo nang ra thi thể một con tam cấp thượng giai Hắc phong kiêu, ném vào.
Hắc phong kiêu rơi xuống bãi cát, ngập quá nửa người, Ngụy Tác đợi thêm nửa canh giờ vẫn vô thanh vô tức, không có bất kỳ phản ứng gì.
Ngụy Tác hơi do dự một chốc, thân ảnh loáng lên, thử vào bãi cát.
Đương nhiên gã lơ lửng trên mặt cát, không dám chạm vào nơi mà mình chưa thấy, ngay cả lục bào lão đầu cũng không biết. Đoạn gã lấy ra một con dao bạc thông thường, khẽ khều xuống cát.
Loại cát xám xịt đó trừ hơi nóng và màu sắc trầm trầm ra thì không khác gì cát thường, cũng không có mùi gì đặc biệt.
Ngụy Tác quan sát kỹ một chốc, con dao bạc cũng không thay đổi gì, chắc loại cát này không có tác dụng ăn mòn.
Đoạn gã lấy ra một trái Hoàng hôn quả vàng rực và một mảnh Huyết liên hành đặt xuống cát. Cả hai không có phản ứng gì, nhất thời không bị thiêu hỏng.
Gã liền thở phào thu lại hai thứ đoạn vẫy tay với bọn Hàn Vi Vi rồi dùng bạch ngọc hạc chở bốn người, cẩn thận cực độ đi vào bãi cát.
Càng đi vào, hỏa nhiệt khí tức càng rõ, bên trong cũng cao thấp đủ cả, có điều không có gò đất nào mà bề mặt toàn cát xám xịt.
"Sao lại có cột đá ở đây nhỉ?"
Đột nhiên Ngụy Tác dừng phắt lại, trong tai gã chợt vang lên tiếng lục bào lão đầu kinh hô.
Theo lời lục bào lão đầu, nơi này chưa phải chính giữa sơn cốc, ít nhất còn cách khu rừng đá ở mé đông chừng hơn ba mươi dặm. Trước mắt bọn Ngụy Tác xuất hiện từng cây trụ.
Cột đá cao chừng năm, sáu trượng, xám xịt một màu, tạo cho người ta cảm giác cổ quái.
"Vù!"
Ngụy Tác chuẩn bị thận trọng đến xem cột đá là gì thì trong cây cột đột nhiên vang âm thanh kỳ dị, cơ hồ chỉ tích tắc sau, mọi cột đá, kể cả những nơi bọn gã không nhìn rõ, cũng vang lên tiếng ong ong.
"À!"
Từng sợi đen nhỏ xíu từ trên cây trụ đen gần Ngụy Tác nhất lao tới.
Từ mọi cây trụ đều xẹt ra vô số những sợi đen.
Mỗi sợi đen đều có tốc độ cực kỳ kinh nhân, toàn bộ đổ hết vào Ngụy Tác.
"Không xong rồi! Ngụy Tác, mau, kích phát bộ pháp thuẫn! Thêm mấy linh quang quang tráo!"
Đồng thời, lục bào lão đầu phi thường kinh hoảng kêu lên.
Ngụy Tác biến sắc, vội kích phát hai mươi tấm pháp thuẫn như hồng bảo thạch.
Bộ pháp thuẫn như hồng bảo thạch phân thành ba lớp lơ lửng quanh bốn người. Chát, chát, chát vang lên liên tục, sợi chỉ đen bay đầu tiên va vào pháp thuẫn.
"Thật ra là thứ gì hả?"
Hàn Vi Vi bật lên tiếng kinh hô.
Nguồn truyện:
Truyện FULL
Mấy sợi đen đó là dị trùng dài mảnh, có mấy cái cánh mỏng, ngoại hình không khác gì chuồn chuồn nhưng đầu nhọn hoắt như mũi dùi. Động tác của dị trùng cực kỳ mẫn tiệp, mấy con bay đầu va vào pháp thuẫn, những con bay sau vòng qua rìa, cơ hồ không chỗ nào không vào được.
"Đây là Thiên lan Hắc toản trùng! Lực phòng ngự và tốc độ đô sánh ngang tứ giai yêu thú thiên về tốc độ, nhưng không có nội đơn, nên không được coi là yêu thú. Hắc toản trùng là kim, hỏa lưỡng hệ, không sợ lửa, thể dịch trong miệng có thể ăn mòn tinh kim pháp bảo, thế nên pháp thuẫn căn bản không ngăn được, trừ phi chân hỏa của Kim đơn kỳ tu sĩ thì hỏa hệ thuật pháp bình thường không đả thương được dị trùng này, dù ngươi dùng Tam muội thần hỏa thuật kích phát tiên thiên chân hỏa cũng không thể!" Lục bào lão đầu cuống lên nhắc nhở gã.
Nghe vậy, sắc mặt Ngụy Tác tức thì trở nên khó coi, khống chế bạch ngọc hạc lùi lại.
Số lượng Thiên lan Hắc toản trùng quá kinh nhân, tích tắc sau đã ngập trời, như cơn lốc vây lấy bọn bọn Ngụy Tác, trở lực khiến Ngụy Tác cơ hồ khó mà di động.
"Con bà nó chứ!"
Sắc mặt Ngụy Tác khó coi hơn mấy phần, mắng mỏ mấy câu rồi nhanh chóng lấy ra bán linh giai bạch sắc hàn ngọc bàn có thể liên tục kích phát hàn khí đưa cho Chu Tiếu Xuân.
Gã kinh ngạc vì sắc mặt Chu Tiếu Xuân hồng nhuận, hoàn toàn không có vẻ gì sợ hãi, cơ hồ đang hân thưởng phong cảnh. Gã buột miệng hỏi,
"Thế nào, ngươi có biện pháp đối phó chúng hả? Sao lại không sợ?"
"Không có, sợ cái gì? Đại ca khẳng định đối phó được chứ?"
Chu Tiếu Xuân trả lời khiến gã thiếu chút nữa trợn tròng trắng ngất đi. Gã thực không muốn nói gì thêm với y nữa,
"Chân Sùng Minh, khống chế bộ pháp thuẫn này, nếu có thể nhảy ra thì kích phát Băng Ly chân quyết, đây là Thiên lan Hắc toản trùng, không thể dùng tinh kim pháp khí và hỏa hệ thuật pháp đối phó."
Gã vung tay đưa chủ thuẫn cho Chân Sùng Minh rồi móc mấy chục tấm pháp phù đưa cho Hàn Vi Vi,
"Hàn Vi Vi, phát ra pháp phù này đối phó Hắc toản trùng, nếu có thể thoát ra cũng nên kích phát Băng Ly chân quyết."
Đoạn, gã nhanh chóng nắm lấy Bôn lôi chùy của Kim bà bà và Thanh tác ngân pháp trượng.
Tình hình này không biết là may hay rủi.
Hắc toản trùng không thể ăn mòn pháp thuẫn không phải kim loại hay ngọc của Ngụy Tác, nếu đổi lại là pháp thuẫn tinh kim khác thì đã bị hủy hoại. Cũng may gã luyện thành bộ pháp thuẫn này, ít nhất có thể ngăn được quá nửa áp lực của Hắc toản trùng, không thì với số lượng kinh nhân như thế, Hắc toản trùng như đám mây đen ập tới thì mấy linh quang quang tráo của gã khẳng không chống nổi, bị phá tan trong tích tắc.
Dù vậy, thấy lực xung kích của Hắc toản trùng gần ngang với bán linh giai pháp khí thì pháp thuẫn và mấy linh quang quang tráo của gã cũng không chống chọi được lâu, cần phải thi triển pháp khí cùng thuật pháp tìm cách giết Hắc toản trùng mới xong.
Nếu đấu pháp mà dẫn dụ Hắc huyết giao đến thì e bọn Ngụy Tác muốn chạy cũng khó, nhưng không xuất thủ thì e sẽ chết ngay. Đằng nào cũng chết, Ngụy Tác đành chọn cách liều mạng, qua được ải này rồi tính.
"Xoạt!"
Chu Tiếu Xuân không hề tỏ ra do dự kích phát bạch sắc hàn ngọc bàn, trông có vẻ rất cao hứng, đúng là đầu óc đơn giản thì càng vui vẻ. Ngụy Tác lắc đầu, vội vàng kích phát Thanh tác ngân pháp trượng.
Thanh tác ngân pháp trượng thô kệch, so với lúc mới hoàn thành luyện chế thì đã khảm thêm một viên lục sắc tinh thạch tròn xoe như thủy tinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận