Thông Thiên Chi Lộ

Chương 207: Đấu pháp kịch liệt!

Trương gia lão tổ cười lạnh, chát một tiếng, sóng âm trong veo tràn ra trên óc lão.
Trương gia lão tổ biến sắc, sắc mặt hơi méo đi nhưng rồi khôi phục ngay.
Vốn dĩ với tu vi của lão lại ra tay trước thì kích phát pháp khí lẽ ra phải nhanh hơn nhưng lần này Ngụy Tác lại kích phát Lục dương thần hỏa xoa trước.
Sáu dải quang hoa như mặt trời sáng lên, một đạo kim sắc hỏa quang lao đến trước mặt Trương gia lão tổ.
"Chả trách dám tung hoành trong Tê Phượng thành, bất quá muốn đấu pháp với ta, ngươi còn kém lắm. Tần lão ma là gì của ngươi?"
Trương gia lão tổ không hề hoảng hốt, như đã chuẩn bị, nhắm mắt thong thả nói đoạn không hề tế xuất bất kỳ pháp khí phòng ngự nào mà kích phát hắc sắc cổ kính.
Tấm gương cổ kính này chỉ cỡ bàn tay, sau lưng chỉ khắc hình con nhện, được Trương gia lão tổ liên tục dồn chân nguyên vào thì hắc sắc quang hoa ngưng thành vô số sợi tơ như mái tóc đang bay tung trên không, bao lấy Lục dương thần hỏa xoa còn cách lão không đầy ba trượng.
"Không phải chứ?"
Ngụy Tác há hốc miệng vì sợi tơ đầu tiên chạm vào Lục dương thần hỏa xoa tan thành tro nhưng với số lượng kinh nhân thì đã chặn đứng Lục dương thần hỏa xoa chỉ còn cách lão một trượng rồi quấn chặt lấy, cơ hồ bị đối phương thu lấy.
Ngụy Tác cuống quít kích phát Bôn lôi chùy của Kim bà bà.
Ầm một tiếng, kim sắc thiểm điện chùy gõ mạnh xuống, đánh tan nửa sợi tơ đen, Ngụy Tác thu lại Lục dương thần hỏa xoa.
Đồng thời, Trương gia lão tổ cười lạnh, thư thái lấy ra một tấm pháp thuẫn trắng ngần nồng đượm băng hàn khí tức, hai tay vung lên, một dải mây vàng chừng ba, bốn trượng vuông sáng lên trên đầu Ngụy Tác.
Ngụy Tác hơi biến sắc ngẩng lên, dải mây vàng liên tục nổ tanh tách, vô số tia sét cả thước ẩn hiện, phía dưới đám mây như rỏ nước, thấm ra một giọt kim sắc lôi dịch.
Gã lập tức dấy lên hỏa vân dưới chân, nhảy lùi lại định thoát khỏi phạm vi bao trùm nhưng thân ảnh mới loáng lên thì dải mây cũng cực kỳ quỷ dị bám theo. Gã mới nhảy lùi chưa đầy năm trượng thì kim sắc lôi dịch rơi xuống.
"Bộp!"
Một giọt kim sắc lôi dịch rơi lên linh quang quang tráo của Ngụy Tác, quang tráo lóe quang hoa rồi tan nát.
"Bộp!"
Giọt kim sắc lôi dịch thứ hai rơi xuống, lớp linh quang quang tráo thứ hai không còn năng lực ngăn cản mà tan nát ngay.
Tròng mắt gã co lại, lấy nhanh bộ hồng sắc pháp thuẫn từ nạp bảo nang ra kích phát.
Sau lần ở địa lăng Thanh Phong lăng rồi Di Thiên cốc, Ngụy Tác có được không ít linh quang hộ tráo, hiện tại pháp khí loại này của gã đều đã được chọn lựa, uy năng món nào cũng vượt bán linh giai. Nhưng linh quang quang tráo này cũng không cách nào ngăn được một giọt kim sắc lôi dịch. Rõ ràng lực công kích mỗi giọt tựa hồ sánh ngang linh giai hạ phẩm pháp bảo.
Hiện tại còn trong thời gian Thiên đạo đơn có hiệu lực, uy lực thuật pháp tương đương với tu vi Phân niệm cảnh tứ trọng do Trương gia lão tổ thi triển đích xác có thể dùng hai chữ kinh nhân để hình dung.
Hai mươi tấm pháp thuẫn như hồng sắc bảo thạch chia thành ba lớp vây lấy gã.
Đồng thời, gã làm động tác giả lao sang phía trái, thực lực nhảy lùi lại.
Gã làm vậy vì hoàng sắc lôi vân nhất thời không tan biến còn bộ hộ thuẫn của gã thì không thể chống chọi được lâu, đành thoát khỏi phạm vi bao phủ của vùng mây rồi tính.
Sắc mặt gã trở nên cực kỳ khó coi vì tất cả đều vô dụng, gã mới lướt về phía sau thì dải mây vàng như bóng với hình bám theo trên đầu.
Chát! Chát! Chát! Trong tích tắc, ba tấm hồng thuẫn ở ngoài cùng lụi tắt linh quang rơi xuống.
Trong lúc đó, Trương gia lão tổ không phát ra thêm pháp khí, chỉ tỏ vẻ hứng thú như mèo vờn chuột đứng nhìn gã.
"Không ngờ ngươi còn có cả bộ pháp thuẫn."
Thấy Ngụy Tác tế xuất bộ pháp thuẫn, ba tấm bị phá vỡ nhưng còn lại không bị ảnh hưởng, Trương gia lão tổ cũng tỏ vẻ kinh ngạc, có điều nhận ra gã cứ trốn quanh thì lão cũng đắc ý tột bậc mỉm cười,
"Truy phong lôi vân của ta có thể bám theo không khí lưu động khi tu sĩ lướt đi. Dù ngươi giở trò gì cũng sẽ bị bám theo. Muốn không bị đuổi kịp thì ngươi chỉ có một cách là đứng im."
"Đứng im?"
Ngụy Tác ngẩn ra, thầm nhủ sao lão đầu này lại có lòng tốt như thế, cho mình biết phương pháp phá giải nhưng lập tức gầm lên:
"Lão đầu chết tiệt, lôi vân trông như màu phân của ngươi này liên tục phát ra, ngươi lại bảo ta đứng im thì khác nào để mặc cho bị nó đánh!"
"Ngươi không ngốc lắm, hiểu ra rất nhanh."
Trương gia lão tổ cười ha hả:
"Ta không để ngươi phí sức nữa, ngoan ngoãn chịu chết đi."
"Lão đầu chết tiệt, ngươi không đồng ý với lời đề nghị của ta?"
Ngụy Tác oa oa kêu lên,
"Dù gì cũng không ai nhìn thấy, ngươi tha cho ta, sau này gặp lại sẽ là hảo huynh đệ. Dù ngươi không tha cho ta, giết được ta thì bộ pháp thuẫn này sẽ bị phế. Thế nào, hiện tại nếu ngươi tha cho ta thì ta không chỉ cho ngươi cả bộ mà cho biết cả cách luyện chế. Ngươi nghĩ lại đi, chỉ có lợi mà thôi."
"Cách luyện chế pháp thuẫn thành bộ?"
Trương gia lão tổ hơi ngẩn người.
Ngụy Tác nói thế khiến lão cũng hơi động lòng, pho pháp thuẫn này tấm nào cũng có uy năng phòng ngự từ bán linh giai trở lên, hiệu quả cộng lại còn hơn cả linh giai hạ phẩm phòng ngự pháp thuẫn.
Nhưng trong lúc lão hơi do dự, chát một tiếng, lại một làn sóng âm trong veo tràn ra khiến lão hơi tê dại.
Nguồn truyện:
Truyện FULL
"Lão đầu chết tiệt! Chết đi!"
Nhân lúc thần thức xung kích khiến Trương gia lão tổ cứng người, Ngụy Tác gầm vang, lại kích phát Lục dương thần hỏa xoa.
Đối đầu với Trương gia lão tổ có tu vi cao hơn nhiều dù lão động lòng, chấp nhận cho gã mua chuộc thì gã cũng không có lòng tin giao dịch.
"Ngươi muốn chết!"
Trương gia lão tổ không ngờ gã lại xuất thủ, hai mắt nhức nhối, mặt lão cau lại lạnh băng.
Lão thản nhiên chỉ vào tấm gương đen trước mặt, cùng lúc đó, một đạo thanh quang từ trong tay áp xẹt ra, là pháp bảo như thanh sắc tiễn đao bổ vào Ngụy Tác.
Hắc sắc tiểu kính tràn ra vô số sợi tơ đen, vây chặt Lục dương thần hỏa xoa.
"Chát! Chát! Chát!"
Trương gia lão tổ bắn ra thanh sắc tiễn đao men sát một tấm hồng sắc pháp thuẫn xẹt vào, phá được lớp thứ hai và thứ ba, giáng vào Xích giáp thuẫn, Xích giáp thuẫn nứt một vết!
Thanh sắc tiễn đao ban có uy năng không kém gì Lục dương thần hỏa xoa.
Ngụy Tác chợt nhợt nhạt mặt mày.
Nhưng gã không hề chần chừ, trên tay xuất hiện một cây ngân sắc đoản trượng, trong tích tắc linh cấp trung giai thanh sắc tiễn đao thu lại thì chát một tiếng, hắc sắc quang hoa xen lẫn màu xám từ đoản trượng bắn ra, trúng vào tiễn đao.
"Xoẹt, xoẹt!"
Thanh sắc tiễn đao bốc khói trắng, linh quang tắt ngóm, rõ ràng đã tổn hại, Trương gia lão tổ biến sắc.
"Tiểu tử, ngươi dám hủy pháp bảo của ta! Ta thu pháp bảo của ngươi!"
Tiếng gầm kinh hãi xen lẫn giận dữ vang lên, Trương gia lão tổ phát ra chân nguyên, Lục dương thần hỏa xoa tắt ngóm quang hoa, bị sợi tơ đen quấn lấy, như sắp bị hút vào tấm kính đen.
"Thu cái đầu ngươi!"
Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh nhét ngân sắc đoản trượng vào ngực áo, một đạo hắc quang bắn vào Trương gia lão tổ.
"Bán linh giai pháp khí, mà định đả thương ta?"
Nhìn rõ đạo hắc quang là thanh hắc sắc tiểu đao thì Trương gia lão tổ tỏ vẻ chế nhạo, không làm gì mà tựa hồ mặc cho thanh đao va vào bạch sắc pháp thuẫn rồi sẽ bị pháp thuẫn đông cứng.
Sắc mặt lão chợt trở nên nhợt nhạt vì một viên huyết châu đột nhiên từ mũi hắc sắc tiểu đao thấm ra, linh giai vạn niên huyền băng thuẫn trước mặt lão bị đánh vỡ!
Trong tích tắc đó, tay lão ánh lên quang hoa như bạch sắc băng tinh, chụp lấy huyết châu.
"Vù!"
Tay phải Trương gia lão tổ tan biến.
Cùng lúc đó, lão há miệng phun ra một đạo bạch quang.
Chát! Xích giáp thuẫn dày như cánh cửa sau lưng Ngụy Tác bị đạo bạch quang đánh vỡ, tiếp tục giáng vào mình gã!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Bạn cần đăng nhập để bình luận