Thông Thiên Chi Lộ

Chương 227: Tử ma anh

"Không rõ hai vị còn cần bọn tại hạ giúp gì không?"
Hoa Vi Dung hỏi Ngụy Tác với vẻ áy náy.
Nhãn quang hơi ánh lên, Ngụy Tác gật đầu:
"Tại hạ còn một phương pháp sau còng có thể cứu trị vị đồng bạn này, không biết các vị có thể giúp cho một gian tĩnh thất đồng thời đưa bọn tại hạ khỏi Chập Khí hải? Tại hạ có thể trả linh thạch cho phí dụng."
"Trên thuyền vốn còn mấy tĩnh thất để không, cho các vị một gian là việc dễ dàng, ở bên ngoài Thiên khung này, tu sĩ giúp nhau là việc bình thường, huynh đài định trả linh thạch thì khách sáo quá."
Hoa Vi Dung nói:
"Chỉ là bọn lão phu còn phải ở Chập Khí hải mấy ngày để hái nguyên liệu, rồi mới về Hải Tiên thành. Hai vị đợi được chăng?"
"Nếu để bọn tại hạ tự đi, dù biết phương vị, cũng rất dễ lạc đường."
Ngụy Tác nhăn nhó:
"Không đợi được cũng phải đợi."
"Vậy thì lưỡng vị hãy lên thuyền, mau cứu chữa đồng bạn."
Hoa Vi Dung đưa tay mời.
"Đa tạ!"
Ngụy Tác cưỡi phi độn pháp bảo, đáp xuống khoang.
Gã nhận ra mọi tu sĩ đều tỏ vẻ ganh tị với phi độn pháp bảo hình lá liễu của gã.
"Các vị cứ ở trong gian tĩnh thất này cứu trị đồng bạn. Nếu còn cần giúp gì, cứ tìm lão phu."
Hoa Vi Dung dẫn Ngụy Tác cùng Cơ Nhã vào một gian tĩnh thất, nói xong thì rất hiểu ý cáo từ, khép cửa đi ra.
"Ngụy Tác, ngươi thật sự biết cách cứu trị nó?"
Gương mặt Cơ Nhã đẹp đến nghẹt thở, vẫn giữ nét lạnh lẽo không tan.
"Việc này cần cô nương quyết đoán."
Ngụy Tác gật đầu nghiêm túc,
"Tại hạ biết một phương pháp khiến nàng ta lâm vào tình trạng giả chết, lâu nhất sẽ được mấy năm, nhưng chỉ thành công được nửa phần."
"Nửa phần thành công?"
Mắt Cơ Nhã sáng lên,
"Là phương pháp gì?"
"Lần trước cô nương bảo nàng ta mang cho mỗ ba cánh Huyền minh băng liên, mỗ mới dùng hai, vẫn còn một cánh, mỗ cũng có yêu đơn Nhân diện hàn băng thù, hòa tan hai vật này rồi dẫn nhập vào thể nội nàng ta, huyền minh băng hàn dược lực sẽ đông kết toàn bộ kinh mạch. Sau này mỗi ngày mỗ sẽ thi triển một loại chân nguyên thuật pháp, giúp nàng ta duy trì trạng thái giả tử, sinh cơ không hề đoạn tuyệt."
"Huyền minh băng liên cộng thêm một viên nội đơn ngũ cấp băng hệ yêu thú?"
Cơ Nhã hơi run người,
"Dù muội ấy giữ được nhục thân thần hồn nhưng chỉ âm minh chi khí của Huyền minh băng liên thấm vào xương tủy, sau này chữa bằng cách nào?"
Ngụy Tác nhíu mày, tựa hồ hơi trầm ngâm một chốc, đoạn nói:
"Âm minh chi khí có thể dùng Hoàn dương hoa và yêu đơn Dương chi điểu luyện thành Cửu dương đơn để giải."
"Thượng cổ Cửu dương đơn? Ngươi biết công thức?"
Cơ Nhã tỏ vẻ không tin nổi.
Ngụy Tác gật đầu, không nói gì thêm, chỉ nhìn nàng.
"Có nửa phần còn hơn không có gì."
Cơ Nhã mặc mặc đặt Hàn Vi Vi xuống giường, thề với ngữ khí băng hàn tột bậc:
"Nếu thất bại, đời này ta nhất định khiến Đông Dao thắng địa nợ máu trả bằng máu!"
Ngụy Tác không nói thêm gì, trực tiếp lấy từ nạp bảo nang ra một thi thể yêu thú đầy mũi băng, chính thị Nhân diện hàn băng thù.
Bổ đầu yêu thú lấy ra một một viên yêu đơn màu xanh trắng, Ngụy Tác lấy cánh Huyền minh băng liên còn lại ra.
Xong xuôi, tay gã cũng hơi run lên.
Ngụy Tác từ bé không hề có thân bằng hảo hữu, chưa từng trải qua cảnh sinh ly tử biệt. Gặp tình cảnh này, dù gã thản nhiên trước mặt tu sĩ Kim đơn kỳ, thậm chí còn yếu đuối hơn nhiều tu sĩ tầm thường.
"Ta bắt đầu."
Hít sâu mấy câu, Ngụy Tác mới quyết định, dồn chân nguyên vào Huyền minh băng liên và yêu đơn Nhân diện hàn băng thù.
Từng làn tử sắc chân nguyên như sóng nước lan tràn trên hai vật, thanh hắc sắc và thanh bạch sắc linh khí phát ra, gã không luyện hóa, chỉ dùng chân nguyên làm tan đi, tốc độ nhanh gấp trăm lần hút linh khí trong đó.
...
"Hàn khí dày thật!"
Thoáng sau, Hoa Vi Dung đứng ở đầu thuyền và một thanh sam văn sĩ chừng hơn ba mươi tuổi, tu vi Chu thiên cảnh tam trọng đều ngoài nhìn vào khoang, nơi Ngụy Tác cùng Cơ Nhã đang ở trong tĩnh thất.
"Hoa lão, lưu hai tu sĩ này lại có ổn thỏa không?"
Tỏ vẻ nghi ngại, bạch diện tu sĩ ăn vận như văn sĩ chợt hỏi Hoa Vi Dung.
"Ngươi thấy nữ tu đó thế nào?"
Hoa Vi Dung không đáp mà hỏi ngược.
Bạch diện tu sĩ không hiểu ý, hơi ngẩn ra, nhưng vẫn đáp:
"Khuynh quốc khuynh thành, là nữ tu xuất sắc nhất tại hạ từng thấy."
"Nếu ta không lầm, nữ tử còn là thiên phú linh căn tu sĩ."
Hoa Vi Dung liếc bạch diện tu sĩ đầy thâm ý: "Thiên tư, như thế thì tu sĩ đi cùng nàng ta không thể bình thường. Họ từ Thiên Huyền đại lục đến, càng không thể là tu sĩ tầm thường, chúng ta tuy đông, tu vi của ta còn cao hơn nam tu đó một bậc nhưng vị tất nắm chắc đối phó được, họ bị khốn trong Chập Khí hải thì khẳng định cần dựa vào chúng ta để thoát khốn, dù là nhân vật gian tà tột bậc, trước khi rời Chập Khí hải thì không thể nào đối phó chúng ta, đắc tội với họ sao bằng giao hảo, khiến họ nợ một món nhân tình."
"Hoa lão nói rất đúng."
Bạch diện tu sĩ ngưng trọng hẳn,
"Ít nhất có thể thoát khỏi truyền tống pháp trận đang vỡ, chúng ta đều không thể."
Lúc đó, trong tĩnh thất đang là thời khắc quan trọng nhất.
Huyền minh băng liên và yêu đơn Nhân diện hàn băng thù đều đã tan ra, được chân nguyên của Ngụy Tác bao lấy, dung hợp lại, biến thành dược dịch xanh thẫm.
"Nhất định phải cố gắng!"
Trán toát mồ hôi, Ngụy Tác nghiến răng, toàn bộ dược dịch dung hóa trong tử sắc chân nguyên đoạn bao lấy Hàn Vi Vi.
Bên ngoài Hàn Vi Vi xuất hiện một tầng bạch sắc hàn sương.
Dược dịch và chân nguyên, với tốc độ kinh nhân thấm vào thể nội nàng ta.
Chút chân nguyên và dược dịch sau chót thầm vào thể nội, sắc mặt Hàn Vi Vi ánh lên lạnh lẽo như băng giá, Ngụy Tác có phần hư thoát, mồ hôi đầm đìa, nuốt liền ba viên Hồi chân đơn.
Cơ Nhã nhìn Ngụy Tác, nữ tử khuynh quốc khuynh thành này run run môi, không nói thành lời.
"Xem ra nàng ta không chống chọi nổi nữa."
Ngụy Tác nhìn Hàn Vi Vi nằm trên trên giường không còn bất kỳ sinh khí nào, cả nhịp tim cũng ngừng lại, bất giác nhăn nhó,
"Hiện tại dược lực mới đông kết khí huyết, sau hai canh giờ nữa thì toàn bộ khí huyết và chân nguyên triệt để đông kết mới có thể thi pháp lần đầu. Sau đó mới biết có thành công không."
"Đa tạ."
Cơ Nhã lặng lẽ nhìn Hàn Vi Vi, đột nhiên nói với gã.
"Diệp gia huynh muội hiện ở đâu?"
Ngụy Tác không thừa lời, hỏi luôn. Dọc đường vì có Lý Thiệu Hoa nên gã không dám hỏi kỹ, sợ bị lão nghe được.
"Hàn Vi Vi trúng độc, tôi biết ngay Đông Dao thắng địa sẽ hành động nên sai một tu sĩ Trân Bảo các đưa họ đi. Không có gì bất ngờ thì họ ở Câu Ly thành."
"Cô nương đã biết, sao từ đầu không đưa nàng ta trốn đi?"
Ngụy Tác hỏi.
"Lý Thiệu Hoa có tạo nghệ đơn đạo cao hơn tôi nhiều, tựa hồ lấy được độc kinh của thượng cổ tông môn."
Cơ Nhã nói:
"Nếu tôi không mỗi ngày ở Trân Bảo các nghiên cứu dược vật lão cho Vi Vi uống thì cũng không thể đoán ra cách giải."
Ngụy Tác nhăn nhó, Lý Thiệu Hoa tựa hồ rất có khả năng trở thành tu sĩ Kim đơn kỳ thứ hai của Đông Dao thắng địa.
"Kim đơn kỳ!"
Ngụy Tác lặp lại từ này trong lòng, mắt như ánh lên tia chớp.
...
Thời gian qua đi, hắc sắc đại thuyền vô thanh vô tức lướt đi trong Chập Khí hải.
"Ai hả!"
Đột nhiên, tu sĩ cao lớn gầm như ở trần, chỉ mặc mấy mảnh giáp màu đồng đứng ở đầu thuyền lên tiếng hỏi.
Cách trăm trượng xuất hiện một đạo lục quang, nhanh chóng áp sát hắc sắc đại thuyền.
"Các hạ là ai?"
Cùng tiếng cười lạnh hỏi ngược, một lục bào tu sĩ trẻ tuổi ăn vận hoa lệ, hiện lên trong bạch sắc mê vụ.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
- www.Truyện FULL
Tu sĩ này chỉ hơn hai mươi tuổi, mặt mũi lạnh lùng, mặc tấm áo lục có phù văn đặc biệt như chấm đen, ánh lên lục sắc lãnh diễm.
Hắn đứng trên tử quang, tử quang là một phi độn pháp bảo trông giống như anh nhi tím đen, có mọc hai cánh bên sườn, chỉ đủ cho một người đứng.
"Tử ma anh!"
Hoa Vi Dung từ khoang thuyền lao nhanh ra, thấy phi độn pháp bảo đó thì biến hẳn sắc mặt.
Pháp bảo của thanh niên nghe tiếng hô thì đôi mắt không có tròng trắng lại hấp háy, như vật sống!
"Là người Âm Thi tông hả?"
Biến sắc, Hoa Vi Dung không dám chậm chễ, lớn tiếng:
"Bọn tại hạ là người Hải Tiên thành Hoa gia."
Bạn cần đăng nhập để bình luận