Thông Thiên Chi Lộ

Chương 607: Chi bằng đều cho ngươi hết

Ngụy Tác và Âm Lệ Hoa, bọn Cơ Nhã rời man hoang đại sơn có long trủng, nhắm thẳng Bắc Linh thành ở cực bắc Thiên Huyền đại lục.
Trong Bắc Linh thành có một thượng cổ truyền tống pháp trận, nối với một di tích chỉ cách Vân Linh đại lục hơn ba vạn dặm.
Lần trước Ngụy Tác cùng Cơ Nhã, Hàn Vi Vi từ Vân Linh đại lục trở về đã đi bằng thượng cổ truyền tống pháp trận này
Khi ấy Ngụy Tác cùng Cơ Nhã, Hàn Vi Vi vì có đỉnh cấp Hộ thần cổ phù, đi qua thượng cổ truyền tống pháp trận mà thần thức không hề hấn gì, còn khiến tu sĩ trông coi pháp trận kinh ngạc.
Âm Lệ Hoa đến Thiên Huyền đại lục cũng qua thượng cổ truyền tống pháp trận ở Bắc Linh thành.
Vì hắc trùng quỷ dị nên cả Thiên Huyền đại lục bắc bộ cơ hồ truyền tống pháp trận trong mọi thành trì đều đình chỉ sử dụng, nhưng thượng cổ truyền tống pháp trận có bố trí khác hẳn, uy năng khó tưởng tượng nổi, không hề cần đến Phá không pháp tinh nên vẫn sử dụng được như thường.
Liên tục lướt đi cả ngày, phía trước bọn Ngụy Tác xuất hiện một ngọn núi màu đỏ.
Ngọn núi này nằm trên miệng núi lửa, nhiều đỉnh còn bốc khói và mùi lưu hoàng nồng nặc, có ngọn còn chảy ra nham tương như cháo nóng.
Những đỉnh núi đỏ sẫm này nối nhau, ít nhất cũng hơn trăm ngọn, dài cả nghìn dặm, nhì kỹ sẽ thấy có một loại hồng sắc quái điểu cỡ nửa thân người, trên mình không có lông nhưng mọc cánh thịt và có mỏ dài đang bay lượn.
"Đây là Hỏa tổ điểu, trông có vẻ hung ác nhưng chỉ là lưỡng cấp đê giai yêu thú, không ngờ ở đây có nhiều như thế."
Thấy cả nghìn còn hồng sắc quái điểu bay quanh một đỉnh núi, Thủy Linh Nhi bảo.
Thủy Linh Nhi cũng là nhân vật đỉnh nhọn trong số chân truyền đệ tử của Huyền Phong môn, tuy không hay tiếp xúc với tu sĩ khác nhưng Huyền Phong môn có mấy nghìn năm tích lũy điển tịch, kiến thức của nàng hơn xa Ngụy Tác cùng bọn Cơ Nhã
"Hỏa tổ điểu dậy sớm thế này làm gì, dậy sớm thì có sâu để ăn hả?"
Biết chỉ là lưỡng cấp đê giai yêu thú, Hàn Vi Vi thở phào.
Mới tảng sáng, mặt trời chưa mọc, tứ bề dĩ nhiên yên ắng vô cùng.
Tuy bọn Ngụy Tác có thực lực cao cường nhưng bên ngoài Thiên khung có không ít yêu thú cao cấp nên bọn gã men sát đường Thiên khung, chi cách rìa không đầy hai vạn dặm nhưng nơi này rõ ràng không mấy khi có tu sĩ đi qua.
"Bất quá Hỏa tổ điểu hình như không phải đang tìm thức ăn mà... phì,"
Hàn Vi Vi hiếu kỳ nhìn đàn Hỏa tổ điểu, đột nhiên đỏ mặt.
"..."
Thủy Linh Nhi cùng bọn Cơ Nhã đỏ mặt, đàn Hỏa tổ điểu có nhiều còn bay lên bay xuống, tựa hồ đang lúc phát tình mà giao phối.
"Cảnh tượng này tráng quan quá."
Ngụy Tác nhìn rõ thì toát mồ hôi
"Tráng quan cái đầu ngươi."
Hàn Vi Vi ở sau lưng véo gã thật mạnh.
Cùng lúc, đột nhiên, Hỏa tổ điểu đang bay quanh một đỉnh núi bốc khói chợt tản đi như đàn cá đang bơi bị ném vào một tảng đá.
"À! Lẽ nào hỏa sơn sắp phun?"
Ngụy Tác cùng bọn Cơ Nhã hơi ngẩn ra.
"Không phải, ở trên trời."
Ngụy Tác ngẩn nhìn lên ngọn núi.
Cùng lúc một dải thanh quang từ trên không đáp xuống.
"Không hiểu đối phương có gì lạ không, mà chúng ta chưa phát hiện y thì y đã phát hiện chúng ta."
Cơ hồ đồng thời, Ngụy Tác nhướng mày, dừng lại.
Dạo thanh quang có tốc độ cực kỳ kinh nhân, không kém gì Ly Hỏa phảng, thoáng sau Ngụy thấy trong thanh quang có một đạo nhân hơn ba mươi tuổi.
Đạo nhân này cước đạp thanh liên, da trắng như ngọc, diện mạo tuấn mỹ, tạo cho người ta cảm giác không nhiễm bụi trần, cao cao tại thượng.
Linh khí của y ngưng thành một nhánh dây leo xanh biếc, kết bảy chiếc lá.
"Thất Diệp chân nhân sao lại xuất hiện ở đây. Ngụy Tác, y là chấp pháp trưởng lão của Chân Võ, tu vi Kim đơn lưỡng trọng."
Nhìn rõ người đó, Thủy Linh Nhi hơi biến sắc.
"Chân Võ tông trưởng lão?"
Ngụy Tác nhíu mày, mắt ánh lên không hiểu nghĩ gì.
"Ngụy Tác, đừng động thủ, nếu quanh đây có nhiều tu sĩ Chân Võ và Huyền Phong môn thì cúng ta khó thoát."
Thủy Linh Nhi truyền âm nhắc nhở.
"À!"
Thoáng sau, Thất Diệp chân nhân tiện mặt mày như ngọc đến trước mặt bọn Ngụy Tác, định nói gì đó nhưng rồi mắt lóe lên, mỉm cười.
Đạo sĩ tuấn mỹ đó không nói gì, vung tay, mười sáu đạo thanh quang bay lên biến thành mười sáu lá thanh sắc đại kỳ.
Mười sáu là thanh sắc đại kỳ thượng có phù văn hình chuông, ràn rạt thanh sắc linh quang hình thành quang mạc trong suốt rủ xuống, vây kín một nghìn năm, sáu trăm trượng.
"Giao cái vòng ra thì tha chết cho ngươi"
Tế xuất thanh sắc đại kỳ, Thất Diệp chân nhân nhìn Ngụy Tác, thập phần bình thường nói.
Nguồn truyện:
Truyện FULL
Ngụy Tác và Thủy Linh Nhi cùng bọn Cơ Nhã nhìn nhau.
Thất Diệp chân nhân tế xuất thanh sắc đại kỳ, Ngụy Tác tưởng y nhận ra gì đó, nhưng giờ xem ra y chỉ thèm muốn nạp bảo cổ trạc của thanh niên thần bí.
Ở bên ngoài Thiên khung mà thích bảo vật của tu sĩ khác, việc giết người cướp của không ít, nhưng người này không thèm hỏi thân phận bọn Ngụy Tác mà đòi giao ngay sẽ tha chết thì quả thật nghênh ngang đến độ khó tin.
Cái gì khiến y tự tin như thế?
"Vị đạo hữu này, định cướp đồ mà không hỏi thân phận bọn mỗ hả? Vạn nhất không chạm được vào bọn mỗ thì sao?"
Ngụy Tác hiếu kỳ, nói với đạo nhân đang chỉ trò sai khiến bọn gã như thủ hạ.
"Trên tay ngươi có phải nạp bảo cổ trạc?"
Thất Diệp chân nhân nhạt nhẽo nhìn Ngụy Tác.
"Đúng thế, là nạp bảo cổ trạc."
Ngụy Tác gật đầu.
"Ta chỉ cần biết thứ của ngươi có là thứ ta cần không, còn sư môn, thân phận của ngươi liên quan gì đến ta?"
Thất Diệp chân nhân lạnh mặt, thinh không cũng yên lặng lại.
"Tuy là ở ngoài Thiên khung nhưng vạn nhất trưởng lão bản môn hoặc đại tu sĩ biết tin tới nơi thì các hạ vị tất thoát thân."
Ngụy Tác nhìn Thất Diệp chân nhân, như đang mặc cả,
"Bọn mỗ đông thế này, các hạ lợi hại đến đâu cũng không giết hết được, bọn mỗ phát tin đâu có khó."
"Mười sáu lá Thanh âm thanh kỳ này kích phát thì tiếng đấu pháp và quang diễm không thể truyền ra, ta giết các ngươi tất không ai biết."
Thất Diệp chân nhân lạnh giọng.
"Các hạ không sợ bọn mỗ có pháp khí như Nguyên thần đăng?"
Ngụy Tác y cựu nhất phó bất tử tâm đích dạng tử
"Vật này của ta là cổ bảo chuyên môn đối phó pháp khí kiểu Nguyên thần đăng, dù Nguyên thần đăng cảm ứng được thì vị trí thật sự cũng cách đây ba nghìn dặm."
Thất Diệp chân nhân liếc Ngụy Tác
Bọn Ngụy Tác đều dùng Tiềm ẩn quyết che giấu tu vi, Thanh minh pháp y của gã và bạch sắc bào tử của Âm Lệ Hoa có công hiệu tương tự nên trog mắt Thất Diệp chân nhân, bọn gã chỉ là mấy tu sĩ Phân niệm cảnh cùng ra ngoài Thiên khung rèn, y chưa từng thấy tu sĩ Phân niệm cảnh nào lắm lời như thế.
"Tức là vật này rất hữu dụng,"
Ngụy Tác đột nhiên mỉm cười:
"Tức là dù đạo hữu chết ở đây, tông môn chắc không biết, mỗ không nhầm thì Chân Võ không có Nguyên thần đăng."
"Ngươi muốn gì?"
Thất Diệp chân nhân giật giật chân mày, lưỡng đạo mục quang như lợi kiếm nhìn Ngụy Tác,
"Thế nào, tưởng giết được ta hả?"
"Sao lại như thế được, mỗ chỉ hỏi thôi."
Ngụy Tác lắc đầu:
"Chỉ là trong nạp bảo thủ trạc có hai thứ quan trọng với mỗ, mỗ sẽ lấy ra rồi giao cho đạo hữu."
"Ta bảo lấy cái vòng nhưng có bảo cho ngươi lấy đồ trong cái vòng ra không?"
Thất Diệp chân nhân lạnh lùng nhìn Ngụy Tác.
"Vậy thì cho các hạ luôn toàn bộ nạp bảo nang của mỗ."
Ngụy Tác cười ha hả bảo Thất Diệp chân nhân.
"..."
Thất Diệp chân nhân ngẩn người.
Y không ít lần giết người cướp của nhưng chưa gặp ai như Ngụy Tác.
"Lẽ nào..."
Cảm giác thập phần hung hiểm dâng lên trong lòng Thất Diệp chân nhân.
"Vật này không tệ, đừng có vứt đi,"
Ngụy Tác lấy ra mấy nạp bảo nang, thành khẩn nói, mặc kệ Thất Diệp chân nhân nguyện hay không mà vung tay, lấy một thứ từ một nạp bảo nang ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận