Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 100: Bữa cơm tối hai người



- Lục Văn Thiến là em gái của cô!

Bạch Tiểu Thăng giật mình nhìn Ngụy Tuyết Liên.

- Vậy Lục Vân là. . .

Không đúng, Lục Văn Thiến, Lục Vân họ Lục, Ngụy Tuyết Liên họ Ngụy.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Ngụy Tuyết Liên với ánh mắt kì quái.

Không lẽ là con riêng? !

- Anh đang suy nghĩ cái gì đấy!

Ngụy Tuyết Liên thấy Bạch Tiểu Thăng đinh nói nhưng lại thôi, ánh mắt lấp lóe, liền biết rõ hắn nghĩ sai, cười mắng.

- Chúng tôi không có quan hệ máu mủ!

Bạch Tiểu Thăng "A" một tiếng, tuy nhiên ánh mắt nghi ngờ, trên dưới đánh giá đến Ngụy Tuyết Liên.

- Thật sự không phải?

- Trước cửa Tể tướng có quan tam phẩm, người giàu xã giao không phải đều coi trọng môn đăng hộ đối sao. Cô có thể tương xứng với Lục Văn Thiến, gia đình cũng không phải là tầm thường! Xin hỏi vị tiểu thư nhà giàu này, tại sao cô lại làm giảng viên dạy học vậy?

Ngụy Tuyết Liên cười một tiếng, không nhịn được trợn mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút.

- Anh đang tra hộ khẩu sao? Còn nữa, môn đăng hộ đối cái gì vậy, hai người con gái bọn tôi cũng không thể nói chuyện cưới gả.

Dùng từ không thích đáng à, Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Ngụy Tuyết Liên giải thích.

- Nhà Chú Lục cũng không là ngay từ đầu liền có tiền như vậy, chú Lục giàu lên cũng chỉ là việc của vài năm trước, trước đấy chú ấy chả lẽ lại không thể có mấy người bạn bình thường?

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, hắn đã bảo Hồng Liên kiểm tra qua, Lục Vân xác thực là một đời nhân vật truyền kỳ, vài chục năm trước tay trắng lập nghiệp, cứ thế là chế tạo ra một tòa đế quốc thương nghiệp dựa vào internet, đây không phải là thành công thông thường, làm cho rất nhiều học sinh nhà nghèo, người trẻ tuổi điên cuồng theo đuổi, cho là thần tượng!

Đúng rồi, về sau mình còn là người giàu nghìn tỷ, người cầm lái tập đoàn cấp thế giới, hiện tại ở bên người có những người bạn này, sau đó đương nhiên cũng còn là bạn của mình.

Chỉ là không biết rõ, người đời sau sẽ có truyền thuyết của Bạch Tiểu Thăng mình hay không.

Bạch Tiểu Thăng gãi mặt, nghĩ như vậy, hắn thật là có điểm rất mong đợi.

- Kỳ thật tôi cùng Văn Thiến, ở chung nhiều năm như vậy, đều không liên quan đến gia đình hai bên, giữa hai người cách gọi cũng có rất nhiều, có đôi khi em ấy thậm chí còn tự nhận là em họ, gọi tôi là chị, theo ý nghĩ của anh, chú Lục chả phải là chú ruột của tôi hay sao.

Ngụy Tuyết Liên cười nói.

- Được rồi, tóm lại, anh bỏ bớt trí tưởng tượng về người giàu ở trong đầu đi, những đồ ăn này một lúc đều nguội, liền ăn không ngon.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười, đứng dậy đi tìm cái mở nút chai.

Cầm mở nút chai mười mấy tệ, Bạch Tiểu Thăng cảm khái không thôi, không nghĩ tới một ngày, nó còn có thể mở được chai rượu đỏ quý báu như thế.

- Tôi làm việc tốt không có để lại tên, cô có phải nhìn thấy Trịnh Đông Tỉnh hay không, cậu ấy nói cho cô? Cái tên tiểu tử này nhất định là nói quá lên rồi.

Bạch Tiểu Thăng lại tìm ra, hai cái ly thủy tinh.

Ly rượu đỏ không có, chỉ có thể dùng cái này thay thế.

- Không chỉ có anh ta, Trần Minh của Minh Châu Tháp, bảo tiêu Rolla của Chú Lục, đều khen anh không ngừng, tên của anh đã truyền ra ngoài.

Ngụy Tuyết Liên tiếp nhận ly rượu mà Bạch Tiểu Thăng đưa tới, nở nụ cười xinh đẹp.

Nàng dùng hai ngón tay trắng nõn thon dài, cầm lấy ly rượu, lắc nhẹ rượu trong ly, thưởng thức màu sắc rượu đỏ, lại nhẹ nhàng hít hà, rồi mới nhẹ nhàng uống một hớp nhỏ, để rượu đỏ và vị giác đầy đủ tiếp xúc, yên lăng cảm nhận vị rượu.

Bạch Tiểu Thăng liền không có chú ý nhiều như vậy, trực tiếp uống một ngụm. Nói thật, hắn nếm không ra rượu này đến cùng tốt bao nhiêu.

Hiện tại, hắn càng đối thức ăn cảm thấy hứng thú.

Trong hộp cơm, có hai đôi đũa trúc được làm một cách khéo léo. Vừa vặn, một người một đôi.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nghĩ, nếu như giờ phút này có thể tắt đèn, đốt nến, đây không phải là một bữa ăn tối vô cũng lãng mạn sao.

Đương nhiên, chỉ là suy nghĩ một chút, chỗ này hắn cũng không có ngọn nến.

Uống cạn một chén, lại rót một chén rồi lại uống.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy trên gương mặt xinh đẹp của Ngụy Tuyết Liên hiện lên một chút hồng hồng thật là đẹp không gì sánh được.

Có lẽ nguyên nhân là uống chút rượu đỏ, Bạch Tiểu Thăng cảm giác nhịp tim có chút nhanh, có chút miệng đắng lưỡi khô.

Bất tri bất giác, hai người đều đang trầm mặc,

Bầu không khí cũng trở nên xấu hổ.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ nói chút gì, làm dịu một tý bầu không khí, nhưng miệng lại không nói được.

Đã từng quát tháo phong vân, đã từng gặp không sợ hãi.

Vậy mà Bạch Tiểu Thăng cũng có lúc không nói được.

Ngay cả Trịnh Đông Tỉnh tên mập mạp chết bầm kia gặp được cô gái ngưỡng mộ trong lòng đều có thể nói ra, mình làm sao không nói như thế được.

Bạch Tiểu Thăng buồn rầu.

- Cái tên mập mạp kia còn ở chỗ đó không?

Bạch Tiểu Thăng cố gắng tìm đề tài, mở miệng lại có chút nhụt chí.

Một chút không khí đều phá hủy.

- Hả, anh ta cùng Văn Thiến bận rộn, tôi còn cho là bọn họ sớm quen biết rồi cơ.

Ngụy Tuyết Liên hít sâu một hơi, khẽ hé môi son, cười nói.

- A, đúng. Chú Lục nói, chờ chú ấy tốt một chút, muốn gặp anh một lần, tự mình nói cảm ơn. Nói nếu không là anh, chú ấy thật gặp nguy hiểm.

Ngụy Tuyết Liên cười nói.

- Nữ bảo tiêu nước Đức thật muốn mạng, nghiêm túc, bộ dáng cố chấp, nói cô cũng không biết. . .

Bạch Tiểu Thăng đem Minh Châu Tháp bên trong phát sinh sự tình, học được một lần.

Ngụy Tuyết Liên vẻ mặt ngạc nhiên, đôi mắt đẹp nheo lại, khi thì cười, khi thì khẩn trương. Ánh mắt hơi lộ ra sùng bái, cái này khiến Bạch Tiểu Thăng đắc ý lại thỏa mãn.

Hai người hàn huyên thật lâu, rất vui vẻ.

Ngụy Tuyết Liên biết rõ Bạch Tiểu Thăng tiếng Đức rất giỏi, lại lần nữa nghĩ kéo hắn đi làm giảng viên dạy học.

- Trường đào tạo của bọn cô, tôi đang muốn đầu tư một số tiền lớn.

Bạch Tiểu Thăng vẻ mặt thành thật.

- Dựa vào tính cách của mập mạp, cậu ấy nhất định sẽ đưa cổ phần cho tôi, đến lúc đó, tôi có thể là ông chủ của cô!

- Chờ anh thật trở thành cổ đông rồi nói sau, ông chủ Bạch!

Ngụy Tuyết Liên khanh khách cười một tiếng.

Đến khuya, Ngụy Tuyết Liên mới rời khỏi.

Ở giữa hai người có một loại tình cảm ấm ấp, cảm giác lưu luyến không rời.

Đóng cửa lại, Bạch Tiểu Thăng còn tại dư vị.

Ngoài cửa, sau khi cười xong Ngụy Tuyết Liên, có chút buồn vô cớ.

Ánh mắt của nàng ung dung, tựa hồ trong lòng có chút buồn.

- Nhà giàu cần phải môn đăng hộ đối sao?

Ngụy Tuyết Liên khẽ cắn môi, lầm bầm nói ra mấy chữ này. Đây là lúc Bạch Tiểu Thăng đoán quan hệ giữa nàng và lục gia mà nói.

Ngụy Tuyết Liên trầm mặc mà đi.

Trong phòng, Bạch Tiểu Thăng ngồi bên cạnh bàn ăn, mỉm cười, nhìn xem cái ly mà Ngụy Tuyết Liên đã dùng qua, bên trong còn có chút còn sót lại rượu đỏ. Hắn đưa tay cầm bình rượu, lại rót chút, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng cầm lấy ly, giơ lên, nhẹ nhàng lắc lư, nhìn xem màu sắc chuyển động, hắn nhẹ nhàng hít hà mùi rượu, nhẹ nhàng uống một ngụm.

Hắn đang bắt chước Ngụy Tuyết Liên.

Có chút chi tiết, tự nhiên mà vậy bộc lộ, không che giấu được.

- Tôi thích em, mặc kệ em như thế nào. Nếu muốn môn đăng hộ đối, vậy liền môn đăng hộ đối!

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Ngày thứ hai, Bạch Tiểu Thăng dậy thật sớm, giống như mọi ngày thường. Vừa mới đến trung tâm tiêu thụ, những nhân viên nói giỡn lười biếng thấy hắn, lập tức tinh thần phấn chấn.

- Chào quản lý Bạch!

- Chào Bạch tổng!

Từng tiếng chào hỏi dưới, Bạch Tiểu Thăng mới nhớ tới, mình đã không là trưởng phòng Bạch, mà là quản lý hạng mục!

Hắn muốn đi bộ phận Phát Triển nhưng bước chân dừng lại, phòng làm việc của hắn đã không ở nơi đó, mà là phòng quản lý chuyên môn.

Bạch Tiểu Thăng quay người, đi phòng làm việc của mình.

Lúc Bạch Tiểu Thăng đến hạng mục, liên quan tới hắn, ở nhân viên, trưởng phòng bên trong nhanh chóng truyền bá một câu.

- Kẻ điên Bạch Tiểu Thăng, đã đến! Mọi người phải vô cùng cẩn thận!
Bạn cần đăng nhập để bình luận