Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1005: Quá khen



Người phụ nữ lấy được đồ vật trong tay Lý Khâu Sơn, không vội vã rời đi mà ngược lại lấy ra nhìn một chút rồi lại nhét trở lại.

- Được rồi, hiện tại tôi cũng nên đi. Lý tiên sinh, thực sự xin lỗi không thể mời ngài uống cafe.

Người phụ nữ kia vươn tay ra, bắt tay với Lý Khâu Sơn.

- Không sao, tôi cũng đang bận.

Lý Khâu Sơn lạnh nhạt nói.

Sau đó, hắn đưa mắt nhìn người kia rời đi.

- Hi vọng phần chứng cứ kia có thể phát huy tác dụng nên có của nó.

Lý Khâu Sơn lẩm bẩm nói, sau đó hắn cũng rời khỏi.

Rời khỏi quán cafe, người phụ nữ kia đi ra một con đường thì bỗng nhiên xoay người lại, cảnh giác nhìn xung quanh vài lần.

Không có gì khác lạ.

Nàng không có dấu hiệu nào, trực tiếp đi đến chiếc xe BMW đang đỗ ven đường, kéo cửa ghế phụ của xe, sau đó trực tiếp ngồi vào.

- Đã lấy được đồ chưa?

Tài xế là nữ, ăn mặc gợi cảm, hở một phần bả vai trắng mịn nõn nà, đôi chân dài thẳng tắp mang theo tất đen.

Nàng nói chuyện, đồng thời cũng lấy kính râm xuống.

Cô gái này là Dư Doanh.

- Đã lấy được.

Người phụ nữ ngồi ở ghế phụ đưa túi giấy qua.

Dư Doanh nhận đồ, lấy ra nhìn qua rồi mỉm cười.

Nàng vốn là trợ lý của Triệu Bắc Thanh, có một số chuyện đều biết rất rõ, nhìn những thứ này đều có thể xác định tính chân thực của nó.

- Lần này cảm ơn cô, “lại còn dùng khoa học kỹ thuật”. Đây là thù lao của hai người, lần sau có chuyện sẽ tìm các người.

Dư Doanh đưa qua một cái túi cho người phụ nữ kia.

Người phụ nữ mở mắt liếc nhìn, khuôn mặt bỗng trở nên hớn hở.

- Không kiểm tra sao?

- Chị Dư là khách hàng cũ, đương nhiên không cần kiểm tra.

Nói xong, người phụ nữ kia mở cửa xe đi xuống, nhìn Dư Doanh vẫy vẫy tay, rồi bỏ đi.

Dư Doanh nhìn theo bóng lưng người phụ nữ kia rồi nở nụ cười, đeo kính lên, lái xe rời đi.

- Tiếp theo, cần đưa những thứ này cho sự vụ quan Lâm Ngọc.

Dư Doanh cười lầm bầm.

Xe BMW quay trở lại thành phố, không tắc đường nên chạy nửa giờ là đến, cuối cùng dừng ở trước một khách sạn cao cấp.

Dư Doanh mang theo tài liệu, một đường tìm đến trước cửa một căn phòng xa hoa, quan sát trái phải rồi gõ cửa.

Cửa phòng mở ra.

Mở cửa chính là Lưu Yến, một trong hai trợ lý của Lâm Ngọc.

Lưu Yến nhìn thấy Dư Doanh, con mắt bỗng trở nên sáng ngời.

- Sự vụ quan Lâm Ngọc, tôi đến tặng đồ.

Dư Doanh cười khanh khách, giơ lên túi tài liệu trong tay.

- Mời vào!

Lưu Yến nhìn thấy túi tài liệu kia thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc, sau đó để nàng đi vào.

- Đi theo tôi.

Lưu Yến dẫn đường.

Bên trong phòng,Cao Bằng và một trợ lý khác của Lâm Ngọc đang bận rộn trước máy vi tính, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu nhìn Dư Doanh, ánh mắt trở nên sáng ngời, đóng lại máy tính rồi đứng lên.

Lâm Ngọc đang nằm trên ghế salon ở sân thượng, im lặng uống trà và đọc sách.

Dưới sự bao phủ của ánh mặt trời, cả người hắn như được phủ một tầng ánh sáng, giống như ánh mặt trời hoàn mỹ.

Dư Doanh nhìn qua thì không nhìn được phải cười một tiếng.

Trong ánh mắt nàng có thưởng thức, có cảm thán nhưng trong sâu bên trong, lại mơ hồ có một tia trào phúng không có cách nào nhận ra.

Có người tắm ánh sáng mặt trời để ngăn cách với bóng tối, thế nhưng bóng tối vì con người mà sinh ra.

Có ánh sáng thì sao không có bóng.

- Sự vụ quan Lâm.

Lưu Yến nhẹ giọng gọi.

Lâm Ngọc ngẩng đầu nhìn sang thì thấy Dư Doanh, vẻ mặt hắn không vui không buồn, bình tĩnh như nước.

Hay là có vấn đề về góc độ của ánh sáng.

- Dư Doanh!

Lân Ngọc nhìn Dư Doanh rồi nở nụ cười, đứng dậy đi đến.

Từng hành động của sự vụ quan kiểu mẫu đều lộ ra phong thái.

- Sự vụ quan Lâm.

- Những tài liệu này tôi đã mang đến.

Dư Doanh cười nói, đưa túi văn kiện cho Lâm Ngọc.

- Đã vất vả rồi.

Lâm Ngọc khách khí nói, đưa tay tiếp nhận túi tài liệu, mở ra nhìn qua nhìn lại.

Sau đó hắn gật đầu.

- Cảm ơn, khổ cực cô tự mình đưa đến.

- Đây là điều tôi phải làm.

Dư Doanh nở nụ cười.

- Nếu như không có chuyện gì thì tôi đi trước.

Lâm Ngọc gật đầu, liếc nhìn trợ lý.

- Lưu Yến đi tiễn.

Từ trước đến nay, Dư Doanh chưa từng ở lại quá năm phút đồng hồ, cũng không nói vượt quá mười câu.

Có điều, giao tiếp ngắn ngủi như vậy mới là điều Dư Doanh thích.

Lưu Yến tiễn Dư Doanh ra ngoài cửa, lễ phép mỉm cười chào hỏi.

Sau đó, cửa phòng đóng lại.

Dư Doanh cười nhạt, xoay người rời đi.

Chờ nàng xuống dưới lầu, điện thoại di động liền vang lên.

Điện thoại đến là một tiếng nhắc nhở, cùng thông báo một khoản tiền đã chuyển vào tài khoản của nàng.

Dư Doanh thỏa mãn nở nụ cười, sau đó lái xe rời đi.

Trên phòng khách sạn, Lâm Ngọc vẫn đứng trước cửa sổ, nhìn xuống xưới lầu, xem Dư Doanh rời đi.

- Cô gái này.

Lâm Ngọc lẩm bẩm với vẻ không cảm xúc.

Bên cạnh, Cao Bằng lật xem chứng cứ mà Dư Doanh mang đến, nhìn thấy Lâm Ngọc xoay người thì mang theo hưng phấn nói.

- Hầu như đều là những chứng cứ chúng ta không có. Hơn nữa, có những thứ này chúng ta nhất định sẽ thắng.

Lâm Ngọc nở nụ cười.

Sau đó, hắn lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Trinh Thiên Hồng.

- Hiện tại liền liên hệ với Trinh Thiên Hồng! Thật sự đợi đến thứ hai mới là ngốc. Tôi muốn chiếm tiên cơ trước Bạch Tiểu Thăng.

Không làm chính là không làm nhưng một khi quyết định cướp vị trí này, Lâm Ngọc sẽ không cho đối thủ bất kỳ một tia cơ hội nào.

- Đại sự vụ quan Trịnh Thiên Hồng đó ạ, tôi là Lâm Ngọc.

Vẻ mặt Lâm Ngọc tươi cười nói về phía điện thoại.

- Về vấn đề điều tra hai người Lục Tri Tâm và Triệu Bắc Thanh, chúng tôi đã điều tra xong. Bây giờ có thể đưa chứng cứ cho ngài.

Bọn họ sẽ copy một bản trước để quen thuộc với nội dung.

Cao Bằng Và Lưu yến cũng vô cùng chờ mong.

Thế nhưng sau đó, nụ cười của Lâm Ngọc dừng lại.

- Cái gì, ngài không có ở Lâm Hải mà ở tỉnh ngoài? Ngay mai, tầm mười giờ đến công ty….

Lâm Ngọc trầm ngâm một lúc, sau đó nói.

- Vậy cũng tốt, mười giờ ngày mai tôi sẽ đến văn phòng của ngài.

Dĩ nhiên lại vồ hụt.

Đại sự vụ quan Trịnh Thiên Hồng không có ở Lâm Hải.

Cao Bằng, Lưu Yến liếc mắt nhìn nhau.

Đây có thể coi là vấn đề nhỏ, không tính là việc lớn gì.

Đặt điện thoại xuống, Lưu Ngọc chỉ tay về phía Lưu Yến.

- Đặt nhắc nhở cho tôi, chín rưỡi ngày mai chúng ta phải đi văn phòng của đại sự vụ quan Trinh Thiên Hồng.

- Dù phải chờ ở cửa thì chúng ta cũng phải đến đầu tiên.

- Vâng.

Lưu Yến lập tức lên tiếng.

Nói xong, Lâm Ngọc dường như nghĩ đến điều gì đó, nghiến răng nghiến lợi.

- Lần này, dù là ai tới thì tôi cũng phải là người đầu tiên tiến vào.

Chỉ cần giao những chứng cứ này cho Trịnh Thiên Hồng thì dù Bạch Tiểu Thăng có mang nhân chứng đến, mà không có chứng cứ đầy đủ thì cũng chỉ là trò cười.

Lâm Ngọc tràn đầy tự tin.

Lần này, hắn thậm chí còn bỏ qua một ít quy tắc của bản thân.

Cũng phải đạt được dự bị đại sự vụ quan.

Mặt khác, Dư Doanh dừng xe ở ven đường, lấy ra điện thoại di động rồi gọi điện.

- Nói cho ngài một tin tức tốt, tôi đã thuận lợi giao chứng cứ đến tay sự vụ quan Lâm Ngọc. Tin tưởng rằng, hắn có thể thuận lợi loại bỏ Lục Tri Tâm và Triệu Bắc Thanh, còn có thể đạt được chức vị đại sự vụ quan dự bị.

Dư Doanh cười khanh khách nói.

- Nhiệm vụ của ngài, coi như tôi đã làm xong rồi.

Đầu điện thoại bên kia, vang lên một giọng nói trầm thấp, mang theo sự khen ngợi.

- Không hổ là con buôn tình báo bên trong bộ sự vụ, người trung lập Dư Doanh, chuyện này làm rất đẹp.

Dư Doanh cười tươi như hoa.

- Ngài quá khen, đại sự vụ quan Phương Bắc Quân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận