Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1009: Lần này, là tôi thắng!



Trầm Bồi Sinh đến, Hạ Hầu Khải cũng đến, những sự vụ quan đang đứng xếp hàng tại đây không ai là không kinh hãi.

Hai vị này, một vị là “bậc thầy” trong các đại sự vụ quan, một vị khác là tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc!

Bọn họ vậy mà đích thân đến đây!

Bọn họ cũng đến xem kết quả sao?

Nói như vậy thì tin đồn đúng là không giả, không cần chờ đến giữa trưa.

Trong buổi sáng là có thể xuất hiện đại sự vụ quan dự bị!

- Hạ lão!

- Tổng giám đốc!

- Trầm lão!

- Trầm lão!

Đám người lần lượt cung kính chào hỏi với Hạ Hầu Khải và Trầm Bồi Sinh.

- Tổng giám đốc!

Trước mặt mọi người, Trầm Bồi Sinh cũng cười chủ động chào hỏi Hạ Hầu Khải.

- Bồi Sinh!

Hạ Hầu Khải cười nói, sau đó nhìn một chút đám người xung quanh.

- Chỗ này cũng rất náo nhiệt nhỉ, nhìn này, đều xếp thành hàng rồi.

- Đúng rồi!

Trầm Bồi Sinh cười một tiếng.

Sở dĩ hắn không muốn bị hiềm nghi mà đi đến đây, thực tế chính là do Hạ Hầu Khải gọi điện mời đến.

Tất cả những chuyện phát sinh ở đây như vụ xếp hàng dài này, tự nhiên không tránh nổi con mắt của Hạ Hầu Khải.

Chiều muộn ngày thứ Hai mới có hội nghị thường kỳ, vì thế nên buổi sáng lại nhàn rỗi.

Cho nên Hạ Hầu Khải mới gọi Trầm Bồi Sinh đến xem kết quả.

- Bên kia có ghế ngồi, chúng ta qua đó ngồi chờ đi.

Hạ Hầu Khải dùng ngón trỏ chỉ sang một bên hành lang.

Chỗ gần cửa sổ có khu nghỉ ngơi có đầy đủ bàn trà và ghế sô pha.

- Được.

Trầm Bồi Sinh cười một tiếng.

Hai người đang đi đến đó thì cửa văn phòng của Trịnh Thiên Hồng mở ra, Trịnh Thiên Hồng tự mình ra đón tiếp.

- Hạ lão, Trầm lão!

Trịnh Thiên Hồng cười nói.

- Hai ngài đã đến rồi thì xin mời vào trong văn phòng của tôi ngồi đi.

Lời mời này khiến cho Hạ Hầu Khải lắc đầu từ chối.

- Không cần, Thiên Hồng, hôm nay ông được xem là “giám khảo”, chúng tôi chỉ là đến đây quan sát thôi, nên ngồi ở bên kia là được rồi. Đúng rồi, đưa tới cho chúng tôi hai chén trà là được.

Hạ Hầu Khải chắp tay sau lưng, đi thẳng đến khu nghỉ ngơi.

- Làm theo lời Hạ lão đi.

Trầm Bồi Sinh cười nói.

Sau đó, Trầm Bồi Sinh cố ý đưa mắt nhìn sang Lâm Ngọc đang ở bên cạnh.

- Sự vụ quan Lâm, tôi nhìn thấy dường như cậu rất tự tin.

- Vâng, Trầm lão, tôi mới tìm thêm được một vài tài liệu có ích, trợ giúp không nhỏ đối với công việc! Lần này có thể lấy được công trạng không tệ!

Lâm Ngọc hoàn toàn tự tin.

- Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt, không đến nỗi phụ lòng chờ mong của tổng giám đốc Hạ nha!

Trầm Bồi Sinh cười nói, cố ý vỗ vỗ bả vai của Lâm Ngọc, rồi quay người đi thẳng đến khu nghỉ ngơi cùng với Hạ Hầu Khải.

Hành động này của Trầm Bồi Sinh khiến cho đôi mắt của mọi người xung quanh co rụt lại.

Tuy đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh có quan hệ thầy trò cùng với sự vụ quan Lâm Ngọc, nhưng mà đúng là hiếm thấy có dịp ủng hộ công khai trong trường hợp trọng đại như ngày hôm nay.

Đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh không sợ lỡ miệng khiến cho người ta đàm tiếu còn sự vụ quan Lâm Ngọc thì tự tin tràn đầy.

Chuyện này chỉ có thể chứng minh, hai vị này vô cùng tin tưởng đối với việc sự vụ quan Lâm Ngọc thăng cấp thành công.

Lập tức có rất nhiều người nhụt chí.

Trịnh Thiên Hồng nhìn thấy thế trong mắt cũng nhấp nháy.

Cảnh này là để cho người ngoài xem, nhưng tại sao lại không phải để cho mình xem chứ.

Có thể đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh chính là đang lẳng lặng đánh động mình đây.

Lúc này Trịnh Thiên Hồng cười nói một tiếng đối với Lâm Ngọc, vẻ mặt ôn hòa, thậm chí thái độ này còn vượt qua so với Bạch Tiểu Thăng.

- Sự vụ quan Lâm, ở lại chờ một lúc, tôi sẽ tăng nhanh tốc độ, sẽ nhanh chóng đến phiên cậu.

- Tôi không vội. Vất vả cho ngài rồi đại sự vụ quan Thiên Hồng.

Lâm Ngọc nhìn thấy cảnh này, nở một nụ cười khiêm tốn.

Không kiêu không ngạo, rất trầm ổn.

Trịnh Thiên Hồng cười một tiếng rồi quay lại văn phòng.

Bên kia Hạ Hầu Khải đã ngồi xuống, quay sang nhìn Trầm Bồi Sinh vừa ngồi xuống ở bên cạnh.

- Bồi Sinh à, tôi xem ra ông rất là xem trọng đối với sự vụ quan Lâm Ngọc đấy.

Dường như Hạ Hầu Khải không có quá để ý chuyện vừa rồi.

- Dù sao cũng là học sinh của tôi. Có thể hiểu rõ hơn một chút. Đứa nhỏ này cũng là nhờ ngài chỉ điểm cho nên mới trưởng thành được như bây giờ, cái danh xưng “cọc tiêu bộ sự vụ” kia không phải là do chính miệng ngài phong sao.

Trầm Bồi Sinh cười trả lời.

Ngày hôm nay là Hạ Hầu Khải mời hắn đến, nếu như hắn cứ ra vẻ làm bộ làm tịch sẽ ngược lại trông có vấn đề, chẳng bằng cứ đường đường chính chính thể hiện một chút tư tâm, lại vừa vặn với tiêu chuẩn.

Ngay cả Hạ Hầu Khải cũng không thể nói gì hơn.

- Lúc trước chỉ là một câu từ ca ngợi, ngược lại rất là phù hợp với thực tế, Lâm Ngọc cũng hoàn toàn xứng đáng trở thành “cọc tiêu sự vụ quan”!

Hạ Hầu Khải nói.

Sau đó hắn quét mắt nhìn bốn phía.

- À, sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng đang ở đâu, không phải là đi vào trước rồi chứ.

Trầm Bồi Sinh cũng nhìn xung quanh một lượt, mặt không đổi sắc nói.

- Có lẽ vậy. không nghĩ đến vậy mà hắn đã đến sớm rồi!

- Hạ lão, Trầm lão. Sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng đúng là đang ở trong văn phòng của đại sự vụ quan Thiên Hồng, cũng là người đầu tiên của hôm nay nhưng lại không phải đến sớm mà xếp hàng đầu tiên.

Vu Thường đến tiếp nước nghe được cuộc nói chuyện của hai vị này lập tức cười nói.

- Đại sự vụ quan trở về Lâm Hải, là được sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng đi nghênh đón, cho nên mới là người đầu tiên nộp tài liệu và vào văn phòng đầu tiên.

Vu Thường nói ra sự thật.

- Ồ?

Hạ Hầu Khải và Trầm Bồi Sinh đều sững sờ.

- Ha ha, thằng láu cá!

Hạ Hầu Khải buồn cười mắng.

Trầm Bồi Sinh cũng đang cười nhưng ẩn bên trong nụ cười lại thở dài rất khó phát hiện.

Khá lắm cái thằng ra chiêu không theo lẽ thường!

Bên trong bộ sự vụ, đại sự vụ quan Trịnh Thiên Hồng bắt đầu kiểm tra đối chiếu sự thật, đánh giá thẩm định điểm số để chọn ra đại sự vụ quan dự bị.

Lại một đội sự vụ quan tham gia dự tuyển đến xếp hàng, cuối cùng Hạ Hầu Khải và Trầm Bồi Sinh cũng đến đấy.

Những tin tức này truyền ra càng có nhiều người đến xem náo nhiệt đứng chật ních hai bên hành lang.

Hạ Hầu Khải và Trầm Bồi Sinh lại không có xua đuổi những người này, đều lấy thái độ buông xuôi mặc kệ bọn họ đến xem.

Dù sao chuyện một vị đại sự vụ quan dự bị được tuyển ra cũng là một việc trọng đại.

Cũng cần có người đến chứng kiến.

Ngầm đồng ý như vậy khiến cho càng ngày càng nhiều người đến xem, thậm chí áp sát đến để nhìn cho rõ ràng hơn một chút.

Dư Doanh cũng ở đằng sau đám người đến xem này.

Hai mắt Dư Doanh trùng thật to, kiễng gót chân lên nhìn, dường như giống như mấy cô gái cùng tuổi trong đám người.

Nhưng mà bên trong đôi mắt nàng lại có mấy tia sáng kỳ lạ khó phát hiện.

Lần này người thắng là Lâm Ngọc sao?

Vậy kế tiếp có phải là nàng lại phải tiếp xúc một lần không!

Mấy người Bạch Tiểu Thăng đã vào trong văn phòng của Trịnh Thiên Hồng hơn hai mươi phút rồi.

Sau đó cửa mở ra, Bạch Tiểu Thăng dẫn theo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi ra.

Sau đó đám người Lý Khâu Sơn cũng nối gót ra theo.

Bọn họ nhìn thấy bên ngoài nhiều người như vậy cũng sợ hết cả hồn.

Có điều Bạch Tiểu Thăng tinh mắt nhìn thấy hai vị Hạ Hầu Khải và Trầm Bồi Sinh đang ngồi ở một bên đó, Bạch Tiểu Thăng muốn đi gặp mặt hai vị kia.

Đi qua bên cạnh Lâm Ngọc, sắc mặt Bạch Tiểu Thăng dường như có một chút ủ rũ nhụt chí, nở một nụ cười miễn cưỡng với Lâm Ngọc.

- Đến lượt anh đấy sự vụ quan Lâm Ngọc!

Lâm Ngọc gật đầu, nhìn thật sâu vào Bạch Tiểu Thăng một chút.

Phản ứng của Bạch Tiểu Thăng khiến hắn cười thầm trong lòng.

Nhất định là đám người Lý Khâu Sơn nói miệng không có bằng chứng khiến cho Lục Tri Tâm và Triệu Bắc Thanh cự tuyệt không thừa nhận.

Lâm Ngọc cứ gật gù vậy đi vào trong văn phòng của Trịnh Thiên Hồng.

Văn phòng của Trịnh Thiên Hồng là một phòng lớn, hắn lại ở gian ngoài ngồi cau mày, dường như đang gặp phải vấn đề khó khăn nào đó.

Bên gian trong thì im ắng.

- Bên của Bạch Tiểu Thăng có khó giải quyết một chút, cho nên bên gian trong đang bận rộn, tôi ở bên gian ngoài này tiếp đãi cậu, không có vấn đề chứ.

Trịnh Thiên Hồng miễn cưỡng nặn một nụ cười với Lâm Ngọc.

Chứng cớ gặp khó khăn sao!

Lâm Ngọc cười lạnh trong lòng.

Trên mặt Lâm Ngọc vẫn bình tĩnh lấy chứng cớ ra đưa cho Trịnh Thiên Hồng.

Trịnh Thiên Hồng nhận lấy những tài liệu chứng cớ kia, chỉ lật giở xem được hai trang, con ngươi của hắn co rụt lại trong nháy mắt, trước tiên là nhìn Lâm Ngọc bằng ánh mắt khó tin sau đó vội vã đưa mắt xuống đọc tiếp.

- Cái này!

Trịnh Thiên Hồng nói bằng giọng nghẹn ngào.

- Đây đều là tôi trong lúc ngẫu nhiên mua được ở trong tay của một phóng viên…

Lâm Ngọc giải thích.

- Sự vụ quan Lâm Ngọc, xin mời cậu quay lại chờ ở bên ngoài, tôi sẽ lập tức đi kiểm tra đối chiếu sự thật, những thứ này của cậu đến quá đúng lúc!

Trịnh Thiên Hồng nói.

Chờ ở bên ngoài?

Lâm Ngọc có chút không muốn.

- Yên tâm, công trạng và thành tích của cậu thì sẽ là của cậu, bên trong tất cả đều có camera mà!

Trịnh Thiên Hồng an ủi.

Lúc này Lâm Ngọc mới chịu đi ra ngoài chờ, có điều khi nãy nhìn thấy thái độ vội vã của Trịnh Thiên Hồng hắn lại có cảm giác hưng phấn không chịu được.

Lâm Ngọc hài lòng.

- Bạch Tiểu Thăng, lần này là tôi thắng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận