Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1010: Kết quả chính thức



Lâm Ngọc ra khỏi phòng làm việc của đại sự vụ quan Trịnh Thiên Hồng.

Đám người ồn ào bên ngoài nhất thời yên tĩnh hẳn.

Sự vụ quan Lâm Ngọc vừa đi vào chưa đến năm phút đồng hồ đã đi ra ngoài.

Xong việc?

Sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng đi vào hai mươi phút đồng hồ, hai bên đối lập rất rõ ràng.

Mọi người nhìn nhau, ngay cả Hạ Hầu Khải cùng Trầm Bồi Sinh cũng hiện ra ánh mắt kì lạ.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, tự nói.

- Sự vụ quan Lâm Ngọc, còn rất nhiều thời gian mà.

Hắn vừa mời chào hỏi Hà Hầu Khải và Trầm Bồi Sinh, bên kia liền đi ra, thực sự là khá nhanh.

Sau khi đi ra ngoài, Lâm Ngọc nhìn ánh mắt kinh ngạc ở bốn phương tám hướng, “khí định thần nhàn”, cười nhẹ nhàng.

Trên mặt hắn tràn đầy tự tin.

Nhiều người nhìn biểu hiện của Lâm Ngọc, trong lòng không khỏi buông lỏng, thở dài một hơi.

Đúng vậy.

Ai dám nói, đi vào lâu thì nhất định sẽ thắng.

Ai dám nói, đi ra nhanh thì nhất định sẽ thua.

- Sự vụ quan Lâm Ngọc đi ra nhanh vì không muốn làm lỡ thời gian của mọi người. Điều này cũng chứng minh, hắn đã làm xong mọi việc rất hoàn mỹ.

- Đúng vậy, trì hoãn bên trong càng dài, càng chứng minh xử lý công tác chưa được tốt.

- Kỳ thực, ra càng nhanh thì điểm số càng nhiều.

- Tôi vừa nãy còn hoài nghi sự vụ quan Lâm Ngọc, thực sự là…

- Đúng là đùa, sự vụ quan Lâm Ngọc là sự vụ quan kiểu mẫu đã nhiều năm.

Đám người yên tĩnh một lúc, lại lần nữa vang lên tiếng bàn luận khen ngợi.

Thẳng thắn mà nói, Bạch Tiểu Thăng là một sự vụ quan khác biệt.

Một năm qua, Bạch Tiểu Thăng gây ra nhiều phong ba, nên mọi người đánh đồng hắn cùng Lâm Ngọc.

Thế nhưng, thường xuyên gây náo động cũng không phải đều có công trạng lớn.

Thời điểm Lâm Ngọc gây ra oanh động liên tiếp, Bạch Tiểu Thăng vẫn chỉ là vô danh tiểu tốt phía dưới.

Mấy năm nay, sự vụ quan Lâm Ngọc một mực đứng đầu đám người sự vụ quan.

Chỉ bằng thành tích một năm nay của Bạch Tiểu Thăng liền có thể nghiền ép sự vụ quan kiểu mẫu?

Quả thực là nói mơ giữa ban ngày.

Bảy phần mười trở lên sẽ không tin.

Bọn họ vẫn coi trọng Lâm Ngọc hơn.

Ngay cả Hạ Hầu Khải cũng cảm thấy, lần này Lâm Ngọc có khả năng lớn hơn một chút.

Lâm Ngọc một đường đi qua đám người, đi đến trước Bạch Tiểu Thăng.

Một người là sự quan “kiểu mẫu” nhiều năm.

Một người là “yêu nhiệt” mới nổi lên một năm qua.

Ở dưới mắt mọi người, hai người này cách nhau không quá hai mươi mét đang mỉm cười đối lập.

- Sự vụ quan Lâm Ngọc đúng là “người mang ánh sáng”.

Bạch Tiểu Thăng cười mở miệng trước.

- Ở trong lòng mọi người, hình tượng cực kì chói lòa.

- Quá khen.

Vẻ mặt Lâm Ngọc thản nhiên.

Bạch Tiểu Thăng thở dài.

- Tôi lại không được như vậy. Có lúc, tôi cảm giác mình có rất nhiều điểm xấu.

Lâm Ngọc không lên tiếng.

Bạch Thiểu Thăng cố ý nói với hắn như vậy ngay trước mặt mọi người, hẳn là không phải không có ý nghĩa?

Lâm Ngọc suy nghĩ về ý nghĩa hành động này của hắn. Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười rồi xoay người rời đi.

Lâm Ngọc nhìn Bạch tiểu Thăng, chuẩn bị trở lại bên cạnh thầy giáo của mình.

Đúng lúc này, của phòng làm việc của đại sự quan Trịnh Thiên Hồng mở ra.

Trong tay hắn cầm lấy một tờ danh sách, đi ra khỏi phòng.

Đám người đang ồn ào nghị luận nhất thời yên tĩnh hơn.

Trịnh Thiên Hồng đứng ở cửa, nhìn các sự vụ quan xếp hàng dài, lại nhìn lại danh sách rồi nói.

- Các vị sự vụ quan! Bây giờ tôi sẽ gọi đến mấy cái tên, gọi đến ai, người đó ra khỏi hàng đến chỗ của tôi báo cáo tiến độ công tác. Không được gọi tên thì không cần làm gì.

Câu nói vừa ra, các sự vụ quan đang xếp hàng nhất thời sững sờ.

- Tại sao vậy, đại sự vụ quan Trịnh Thiên Hồng.

- Tại sao chúng tôi đến từ sáng lại chỉ có mấy người vào báo cáo, những người khác lại phải đợi sao?

- Chuyện này… cũng phải cho chúng tôi lý do đúng không?

Có sự vụ quan không nhịn được lên tiếng.

- Cuối tuần này, tôi sẽ để trợ lý của tôi thống kê các công trạng mà mọi người đã báo cáo, ước định công tác mọi người đăng kí, đánh giá sắp xếp. Cuối cùng, có tư cách tranh đoạt đại sự vụ quan dự bị, bao gồm cả sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng và Lâm Ngọc bên trong, tổng cộng có sáu người.

- Những người khác cách biệt quá nhiều.

Trịnh Thiên Hồng nhìn qua mọi người.

- Có ai thắc mắc không?

- Hoặc là nghĩ thành tích của chính mình bị tính quá thấp?

- Không sao, đứng ra đây, tôi với các anh cùng nhau đối chiếu.

- Tổng giám đốc Hạ cùng Trầm lão cũng đang ở đây, mọi người có thể hướng về họ thắc mắc.

Trịnh Thiên Hồng nói chuyện như vậy, không có ai có thắc mắc.

Trên thực tế, Hạ Hầu Khải từng nói công trạng của Lâm Ngọc và Bạch Tiểu Thăng không bằng nhau, chỉ là sau khi suy tính kĩ trị số mới kết luận như vậy.

Tuy rằng Lâm Ngọc có mấy năm công trạng công tác, thế nhưng chưa từng điều tra ra cấp nhân vật như người phụ trách khu vực.

Mặt khác, Bạch Tiểu Thăng đã từng điều tra sự vụ quan và người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, tra rõ con số cũng nhiều hơn Lâm Ngọc.

Hai bên lúc này mới ngang hàng.

- Đường Song Tự.

- Bùi Đông Khoa.

- Hàn Hạo.

- Tôn Đại Dục.

Trịnh Thiên Hồng đọc liền lúc tên bốn người.

Bốn người này từ trong đội ngũ đang xếp hàng đi ra.

Ánh mắt bọn họ lấp lánh, trên mặt có vẻ hưng phấn.

Bốn người có tư cách tranh đoạt chức vụ đại sự vụ quan dự bị cũng là một loại vinh quang.

Có thể đứng cùng hàng với nhân vật như Bạch Tiểu Thăng và Lâm Ngọc đủ khiến cho bọn họ rất tự hào.

Đương nhiên, bọn họ chỉ là có tư cách tranh đoạt thôi.

Chỉ riêng Lâm Ngọc thôi, phỏng chừng những người này đều không thể bước qua được để tranh chức đại sự vụ quan dự bị.

Những sự vụ quan không được đọc tên thuộc về đám người xem trò vui nhưng trên mặt họ đều có chút hâm mộ nhìn những người kia.

Có thể sau đó, trong bốn người này sẽ xuất hiện thêm đại sự vụ quan dự bị.

- Mọi người, từng người đi vào báo cáo tiến độ công tác thực tế trong tay.

Trịnh Thiên Hồng dứt lời, xoay người tiến vào văn phòng.

Bốn người này đi đến, từng người gõ cửa đi vào.

Mỗi người đi vào ngăn ngắn 2, 3 phút liền lắc đầu thở dài đi ra.

Có tư cách tranh đoạt cũng chỉ là một cách an ủi người khác, là cổ vụ những sự vụ quan kia không bị nhụt chí, không dám cùng cường giả tranh đấu.

Kì thực, trước khi bọn họ tiến vào, không có ai trong bọn họ tin tưởng có thể vượt qua Lâm Ngọc và Bạch Tiểu Thăng.

Cuối cùng tranh đấu cũng chỉ là Bạch Tiểu Thăng và Lâm Ngọc.

- Tôi cược sự vụ quan Lâm Ngọc.

- Tôi cũng cảm thấy là sự vụ quan Lâm Ngọc.

- Có điều, sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng cũng có khả năng.

- Nhưng mà, sự vụ quan Lâm Ngọc vẫn có tỉ lệ thắng cao hơn.

Mọi người thậm chí còn không che dấu, bàn tán sôi nổi không dứt.

Lâm Ngọc mỉm cười nhẹ nhẹ, lắng nghe.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng thản nhiên như không có chuyện gì.

- Danh tiếng của Lâm Ngọc thật cao, có thể chính là đại sự vụ quan tiếp theo.

Ngay cả Hạ Hầu Khải cũng cười nói với Trầm Bồi Sinh.

- Hạ tổng nói quá, chỉ là dự bị thôi, vẫn còn khoảng cách đến đại sự vụ quan.

Trầm Bồi Sinh cười lớn cùng Hạ Hầu Khải.

Trong lúc mọi người bàn tán sôi nổi, cửa phòng Trịnh Thiên Hồng mở ra.

Trịnh Thiên Hồng cầm một tờ giấy đi ra.

Vẻ mặt hắn nghiêm nghị.

Kết quả cuối cùng cũng đã tới.

Lập tức, tất cả mọi người đều im lặng.

Mọi người chăm chú nhìn Trịnh Thiên Hồng.

- Căn cứ vào tổng kết, tôi tuyên bố người có công trạng cao nhất, cũng chính là đại sự vụ quan dự bị kế tiếp.

- Chính là…

Giọng nói của Trịnh Thiên Hồng dừng lại, tất cả mọi người đều lo lắng.

- Bạch Tiểu Thăng.

Trịnh Thiên Hồng công bố kết quả, toàn trường tĩnh lặng.

Lâm Ngọc trợn tròn hai mắt.

Bạch Tiểu Thăng?

Tại sao?

Dựa vào cái gì mà không phải là hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận