Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1011: Làm sao cậu khẳng định là thật?



Trước khi Trịnh Thiên Hồng công bố kết quả thì Lâm Ngọc tự tin cũng chính là có nguyên nhân.

Cho tới bây giờ thành tích của hắn cùng với Bạch Tiểu Thăng so sánh mà nói thì là chia ra năm – năm.

Mấu chốt ở chỗ chứng cứ bổ sung của hai người khi tiến hành điều tra đối với Lục Tri Tâm và Triệu Bắc Thanh.

Cũng xuất phát từ một nhóm người Lý Khâu Sơn, bọn hắn cùng nắm giữ vật chứng như nhau.

Trước mắt thì nhân chứng Bạch Tiểu Thăng có, còn vật chứng thì hắn giữ.

Nhưng kỳ thật, nhân chứng cùng vật chứng cũng phân chia cao thấp rõ ràng.

Vật chứng nếu như là chân thật thì hiệu quả chứng minh của nó cũng rất cao.

Mà nhân chứng, nghiêm ngặt mà nói trên ý nghĩa hẳn là lời nói của người làm chứng, còn cần cùng so sánh với chứng cứ cùng bằng chứng mới có thể xác lập được.

Đồng dạng là sự thật nhưng nếu chỉ dựa vào nhân chứng thì khó mà nhận định được tính chân thực hữu hiệu của nó.

Đồng dạng mà nói, nhân chứng cùng vật chứng nếu như tồn tại xung đột thì vật chứng được ưu tiên hơn nhân chứng.

Huống chi, Lâm Ngọc chính là nắm giữ được hợp đồng, tài liệu công và tư, hợp đồng loại hình "sách chứng".

Nó có lực chứng minh cao nhất trong vật chứng và nhân chứng.

Cho nên ngoài mặt thì hai bên là chia năm - năm nhưng mà kỳ thật, Lâm Ngọc có "lực chứng minh" cao hơn Bạch Tiểu Thăng.

Khả năng hóa thành điểm số là ăn chắc so với Bạch Tiểu Thăng.

Thế nhưng vì cái gì mà cuối cùng Bạch Tiểu Thăng lại có thể thắng được kết quả cuối cùng.

Sắc mặt Lâm Ngọc tái nhợt pha lẫn những nét trắng mờ trên gương mặt, biến hóa không chừng.

Hắn cắn chặt hai hàm răng không muốn tin tưởng sự thật này.

Hắn cũng không phục.

Bỏ đi nguyên tắc làm việc, cuối cùng cũng không thể đổi lại được kết quả thắng cuộc.

Còn không biết bản thân mình thua ở điểm nào.

Lâm Ngọc không thể tiếp thụ được.

Đám người ngồi xem, yên tĩnh im lặng.

Hơn bảy phần người ngồi xem, khi nghe được kết quả đều có biểu cảm chấn kinh khó mà có thể tin tưởng được.

Bọn hắn giật mình nhìn về phía Lâm Ngọc, sau đó nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt đảo loạn giữa hai người.

Kết quả như thế này bọn họ thực sự không thể ngờ đến được.

Trong đám người, Dư Doanh trợn tròn xoe đôi mắt lớn, bên trong đôi mắt lộ ra một vẻ khó tin.

Cô là người tự tay cầm tới chứng cứ giao cho Lâm Ngọc.

Thế nhưng Lâm Ngọc vậy mà lại thua.

- Thú vị thật, nhân chứng như thế mà lại vượt qua được sách chứng, vẫn là nói …

Ánh mắt Dư Doanh trở nên lẫm liệt.

Trầm Bồi Sinh ngồi ở khu nghỉ ngơi, cũng là hơi kinh ngạc, bất quá cũng chỉ là phản ứng trong chớp mắt.

Lập tức, thần sắc của ông ta khôi phục lại như bình thường.

- Thật sự là không nghĩ tới được.

Hạ Hầu Khải chậc chậc khen ngợi, đưa mắt nhìn Trầm Bồi Sinh.

- Đúng như thế, sự vụ quan Bạch xuất sắc như thế, khiến cho người ta phải cảm thán.

Trầm Bồi Sinh cười nói.

Trong thần sắc của ông ta, không có chút nào bởi vì Lâm Ngọc thua mà phẫn uất, đau khổ.

Khả năng khống chế tâm tình thật đúng là người "hóa cảnh".

Hạ Hầu Khải cười nhạt một tiếng, đưa mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, Lâm Ngọc đem phản ứng của hai người thu vào trong mắt.

Thằng nhóc Bạch Tiểu Thăng này, ngược lại thật sự là vượt qua dự liệu của mình, hơn nữa còn có thể trấn định như thế, thắng không kiêu, vô cùng tốt! Chỉ riêng phần bình tĩnh thể hiện ra như thế này, mình cũng tán thành hắn trở thành lãnh đại sự vụ quan dự bị!

- Lâm Ngọc này… tâm tình phản ứng có chút hơi quá. Ai, oai phong quát tháo nhiều năm, một khi bị đánh bại, cũng xác thực là rất đáng tiếc.

Ở bên kia, Trịnh Thiên Hồng chào hỏi Bạch Tiểu Thăng.

- Sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng, mời đi theo tôi.

Sau đó Trịnh Thiên Hồng đi về phía Hạ Hầu Khải và Trầm Bồi Sinh.

Đã có mặt hai vị này ở đây, Trịnh Thiên Hồng liền đem bọn họ xem như người "quyết định cuối cùng", đem thành tích cuối cùng đưa qua cho hai người xem.

Đồng thời, hắn còn muốn đem kết quả liên quan tới Lục Tri Tâm và Triệu Bắc Thanh tới cho Hạ Hầu Khải xem qua.

Sau đó, hai người Lục Tri Tâm và Triệu Bắc Thanh còn có chứng cứ nắm giữ được đều sẽ giao cho bên tư pháp.

Nói trắng ra là, công ty chỉ chịu trách nhiệm thu thập chứng cứ, đối với hai người chỉ là hỏi thăm mà không phải là thẩm vấn.

Tiêu chuẩn giới hạn trong đó bọn hắn nắm rất vững, tuyệt đối sẽ không đi quá giới hạn.

Bạch Tiểu Thăng đi theo Trịnh Thiên Hồng, một đường đi đến trước người Hạ Hầu Khải, Trầm Bồi Sinh.

Người ở bốn phía xem náo nhiệt cũng tụ họp lại.

Đã có kết quả, ánh mắt mọi người tụ lại ở trên người Bạch Tiểu Thăng.

Rung động, sợ hãi thán phục, kính sợ…

Ánh mắt mọi người đều sáng như ánh đèn pha, chú ý đến nhất cử nhất động của Bạch Tiểu Thăng.

Một năm!

Chỉ dùng thời gian hơn một năm, đánh bại sự vụ quan gương mẫu vô số năm Lâm Ngọc, lực áp quần hùng, đoạt được vị trí đại sự vụ quan dự bị.

Thử hỏi còn có ai làm được như thế!

Lần này, Bạch Tiểu Thăng mang đến cho mọi người một sự rung động.

Thậm chí so với lần trước xử lý anh em Trần gia còn mạnh hơn. Càng rõ ràng hơn!

Rất nhiều người ánh mắt trở nên nóng rực.

Bạch Tiểu Thăng đã trở thành thần tượng mới của bọn họ.

Trong đám người, trán Lâm Ngọc nổi lên những đường gân xanh, ánh mắt đăm đăm, hai cánh tay gắt gao nắm chặt thành nắm đấm.

Từ vô cùng tự tin cho đến một chiêu đã bị thua.

Từ trong ánh mắt kiêu ngạo của mọi người đến bốn phía đều đồng tình, ánh mắt tràn đầy trào phúng.

Chệnh lệch to lớn như thế.

Lớn đến như ngọn núi đặt ở trong lòng.

Khiến cho Lâm Ngọc khó có thể chịu đựng được.

Bất quá, hắn vẫn đi theo.

Trịnh Thiên Hồng đưa ra một phần kết quả ở trong tay giao cho Hạ Hầu Khải và Trầm Bồi Sinh.

Để cho hai vị đức cao vọng trọng đọc cho mọi người nghe.

Hạ Hầu Khải thì còn tốt.

Còn Trầm Bồi Sinh sau khi nhìn qua, đôi mắt hơi co lại, có chút kinh ngạc.

Lâm Ngọc một mực nhìn chằm chằm vào thầy của mình, cổ họng nhấp nhô, tự cảm thấy hổ thẹn với thầy đã một lòng vun trồng, ủng hộ.

Bất quá khi hắn nhìn thấy Trầm Bồi Sinh chớp mắt kinh ngạc, lập tức hai mắt trợn tròn.

Sự việc liên quan tới kết quả cuối cùng, hắn vốn cũng muốn nhìn xem.

Loại dục vọng này vô cùng mãnh liệt, lại nhìn thấy ánh mắt phản ứng của thầy, hắn càng cảm thấy như có trăm ngón tay đang cào trong lòng.

Hắn muốn nhìn!

Hắn muốn nhìn!

- Trầm lão, tôi có thể nhìn qua một chút có được không?

Lâm Ngọc phát ra tiếng nói.

m thanh của hắn có chút khàn khàn.

Yêu cầu này làm cho tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.

Lâm Ngọc không để ý đến ánh mắt của mọi người, cố chấp nhìn chằm chằm vào Trầm Bồi Sinh.

Trầm Bồi Sinh có chút do dự, liếc nhìn Hạ Hầu Khải trao đổi ánh mắt.

Cuối cùng hắn vẫn đưa tờ giấy ghi kết quả cuối cùng cho Lâm Ngọc xem.

Lâm Ngọc gấp rút tiến lên hai bước đón nhận.

Người đứng sau Lâm Ngọc cũng tiến lên, vụng trộm nhìn xem.

Trịnh Thiên Hồng cũng không có ngăn cản.

Dù sao thì sau cùng cũng phải công bố kết quả.

Lâm Ngọc chỉ nhìn đến tên hắn và Bạch Tiểu Thăng.

Đầu tiên là đã có điểm đánh giá thành tích, hắn thậm chí còn hơi vượt qua Bạch Tiểu Thăng.

Sau đó là liên quan đến vụ Lục Tri Tâm, Triệu Bắc Thanh lần này, đến sau này điều tra đánh giá cho điểm.

Đôi mắt Lâm Ngọc bỗng nhiên thu nhỏ lại, nghẹn ngào nói:

- Điều này không có khả năng!

- Làm sao mà lại có thể chênh lệch như thế, mình… Mình đến cả số lẻ cũng không bằng.

Bên trong đôi mắt Lâm Ngọc vằn vện tia máu, khó có thể tin được nhìn về phía Trịnh Thiên Hồng.

Kinh dị, không tin tưởng, thậm chí còn ẩn chứa sự phẫn nộ.

Dựa vào cái gì…

Hắn nắm giữ "sách chứng" lại cũng không đạt được một phần điểm lẻ so với Bạch Tiểu Thăng chỉ có nhân chứng.

- Đại sự vụ quan Trịnh Thiên Hồng, liên quan đến thành tích cuối cùng của sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng cùng sự vụ quan Lâm Ngọc. Tôi cùng Tổng giám đốc Hạ đều tin tưởng phán đoán của ngài, chỉ là phán đoán này căn cứ vào cái gì? Chênh lệch thế này tựa hồ có chút lớn.

Trầm Bồi Sinh cũng nói.

Thua, cũng phải để cho người ta thua một cách minh bạch rõ ràng.

Chết cũng phải chết một cái chết minh bạch rõ ràng.

Lâm Ngọc nhìn về phía Trịnh Thiên Hồng.

Trịnh Thiên Hồng không chút hoang mang, nói với Hạ Hầu Khải và Trầm Bồi Sinh.

- Liên quan đến quá trình điều tra thăm hỏi kỹ càng, có ghi lại hình ảnh, tôi cũng sẽ làm báo cáo giải thích kỹ càng.

- Tôi chỉ có thể nói rằng, những chứng cứ tiếp theo của sự vụ quan Lâm Ngọc chỉ có ba phần là thật! Còn lại đều không thật!

Chứng cứ không thật?

Chứng cứ không thật!

- Không có khả năng!

Lâm Ngọc tức giận nói:

- Chẳng lẽ là bởi vì hai người kia không thừa nhận, hoặc là Bạch Tiểu Thăng mang nhân chứng phủ nhận thì ngài liền cho rằng chứng cứ của tôi là không thật sao?

Hắn, không phục!

- Không bình thường.

Trịnh Thiên Hồng thản nhiên nhìn Lâm Ngọc một chút, không mảy may phẫn nộ do mình bị chất vấn.

- Sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng cũng cung cấp "sách chứng" nhưng mà so với cậu trái ngược nhau, cùng với lời khai của nhân chứng là ăn khớp. Hai người kia thừa nhận những cái đó mà lại phủ định cái của cậu.

Trịnh Thiên Hồng ý vị thâm trường nhìn Lâm Ngọc nói:

- Tôi cũng không biết rõ sự vụ quan Lâm Ngọc từ nơi nào lấy được chứng cứ, cậu liền có thể tự tin những chứng cứ kia… là thật?

Lời thanh minh rõ ràng như hỏi thăm nhẹ nhàng này tựa như sấm sét giữa trời quang, lập tức làm cho Lâm Ngọc choáng váng.

Cậu làm sao có thể chứng minh được là những chứng cứ mà cậu lấy ra chứng cứ thật!

Những cái kia làm sao có thể là giả mạo được.

Vậy cũng là từ…

Trong đầu Lâm Ngọc bỗng chấn động một cái, trừng lớn mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Khó trách, từ lúc vừa mới bắt đầu, hắn đều lấy được những chứng cứ giả.

- Loại bỏ những khả năng có thể sai sót, tôi hi vọng những người lấy được những chứng cứ kia..

Bạch Tiểu Thăng một vẻ mặt vô tội nói một mình.

- Đừng dùng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận