Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1013: Bị vây xem



Trở thành đại sự vụ quan dự bị, cũng coi như hoàn thành ước muốn.

Bạch Tiểu Thăng chào hỏi với Trịnh Thiên Hồng xong, liền dẫn Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh về văn phòng của chính mình.

Một đường này, ba người bọn họ nhận được lễ ngộ các vị sự vụ quan khác xếp hàng hai bên đường vỗ tay chúc mừng.

Người đi ngang qua, đều nhao nhao dừng bước lại, nhường đường cho bọn họ, trên khuôn mặt mọi người đều nở nụ cười, mặt mũi tràn đầy hiền lành và cung kính đối với Bạch Tiểu Thăng xưng một tiếng —— Bạch sự vụ quan.

Tuy nhiên đã là người dự bị cho vị trí đại sự vụ quan, nhưng cách xưng hô như thế này lại không đổi.

Mặc dù xưng hô không đổi, nhưng trong những thanh âm kia, rõ ràng mang theo một tia kính sợ chỉ đối với người ở vị trí đại sự vụ quan mới có được.

Ngay giờ phút này, địa vị của Bạch Tiểu Thăng đã hoàn toàn khác biệt.

Những người kia sau khi chào hỏi, ai cũng không ngoại lệ đều trừng lớn hai mắt tỉ mỉ quan sát Bạch Tiểu Thăng.

Thậm chí ánh mắt nhìn theo không dừng một đường đi tới.

Tựa hồ như bọn họ cũng muốn nhìn xem một chút người lực áp Lâm Ngọc sự vụ quan kiểu mẫu của Bộ Sự Vụ, một năm liền từ sự vụ quan thăng tiến thành đại sự vụ quan dự bị, đến tột cùng là tồn tại ba đầu sáu tay như thế nào.

Hoặc là, trên người mang theo vầng sáng bí ẩn gì.

Điều kỳ quái nhất chính là. Một đường đi ngang qua văn phòng của các phòng ban khác, cửa chính đều lặng yên mở ra. Người ở bên trong văn phòng cố ý chạy ra, đi theo chào hỏi rồi cũng đi theo nhìn.

Bạch Tiểu Thăng một đường này chỉ mỉm cười, gật đầu, chào hỏi, nhiều đến mức độ hắn cảm thấy cơ thịt trên mặt mình mỏi nhừ.

Mệt.

Đến cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng đi nhanh như bay, chỉ muốn thật nhanh trở về văn phòng.

Về tới văn phòng của chính mình, vừa đóng cửa lại Bạch Tiểu Thăng biểu lộ như được giải thoát, thở phào nhẹ nhõm.

- Vị trí đại sự vụ quan dự bị này, thế mà lại bị mọi người vây xem...

- Quả thật coi tôi như động vật quý hiếm sắp tuyệt chủng sao.

- Vậy bọn em đến chặn cửa bắt đầu thu tiền bán vé, không thể để cho bọn họ nhìn không được.

Lâm Vi Vi cười khúc khích.

- Rất có lý nha.

Lôi Nghênh gật đầu tán thành.

- ….

Mí mắt Bạch Tiểu Thăng khẽ co giật.

Đang trò chuyện thì điện thoại di động của Bạch Tiểu Thăng vang lên.

- Phùng Ly?

Bạch Tiểu Thăng mắt nhìn cái tên trên màn hình điện thoại, liền bấm nút kết nối.

- Chúc mừng cậu, Bạch Tiểu Thăng. Không nghĩ tới, cậu vậy mà trở thành người dự bị cho vị trí đại sự vụ quan lần này. Tôi còn đang bận công việc ở tỉnh, mới nhận được tin tức. Thật có lỗi không thể có mặt chúc mừng cậu được.

Phùng Ly ở trong điện thoại cười nói.

- Nào có, chỉ là vận khí tốt thôi.

Bạch Tiểu Thăng cười, khiêm tốn đáp lại.

Nhưng trong lòng thầm nói.

Tin tức này truyền đi nhanh như vậy à, bên ngoài ngay cả Phùng Ly cũng đều biết rõ rồi.

Bạch Tiểu Thăng cùng với Phùng Ly hàn huyên một phen, sao đó cúp máy điện thoại.

Mới cúp máy xong, lại có một cuộc điện thoại khác gọi tới.

Lần này, người gọi còn ở địa phương xa hơn đó chính là Lâm Kha.

Hai ngày trước còn nói chuyện phiếm với nhau, lúc ấy nàng vẫn còn ở phương Nam. Chỉ có điều, cũng sắp trở về rồi.

- Bạch đại sự vụ quan dự bị, lợi hại nha.

Điện thoại mới kết nối đã nghe thấy tiếng Lâm Kha hô to gọi nhỏ, vô cùng kích động.

Chỉ có nàng, mới có thể thong dong hô hào như vậy, xưng hô chắp nối sứt sẹo như thế...

- Một năm không gặp, tiền đồ của anh lại tiến nhanh như thế, trở về liền chiếm được vị trí đại sự vụ quan dự bị rồi.

- Hiện tại, khoảng cách của anh với chức vụ đại sự vụ quan, cũng chỉ kém một bước.

- Thật sự là đáng giận, về sau anh thành đại sự vụ quan, em còn phải nghe mệnh lệnh từ anh a.

Lâm Kha líu ríu.

- Em mặc kệ, qua mấy năm nữa, anh thật sự trở thành đại sự vụ quan, nhất định phải cho em vài cái phúc lợi đền bù, nếu không phải vậy em sẽ không bỏ qua cho anh đâu.

Cái nha đầu này, người như hạt đậu mà lời nói không ngừng.

Bạch Tiểu Thăng không có cơ hội nào để chen miệng vào.

Nói nháo loạn một phen, Lâm Kha mới chịu cúp điện thoại.

Bạch Tiểu Thăng mới thở dài một hơi, nhưng sau đó, Vương Tân Thành lại gọi điện thoại tới.

Sau đó là Lý Hạo Phong...

Người quen biết, phần lớn đều ở bên ngoài, lại đều dùng thời gian nhanh nhất gọi điện thoại tới biểu thị sự chúc mừng.

Bạch Tiểu Thăng một mặt cảm thán tin tức lời đồn sao mà lan truyền nhanh chóng, mặt khác cũng cảm thấy vui mừng.

Lần này người gọi tới chúc mừng, đều là bạn của hắn.

Lời nói ở giữa cũng đều là chân tâm thực ý mừng thay cho hắn.

Ngay giờ phút này, trong một gian văn phòng đại sự vụ quan khác.

Phương Bắc Quân nghe được cái tin tức này, quả thực lấy làm kinh hãi, bên trong ánh mắt có chút phức tạp.

- Cái tên Bạch Tiểu Thăng này, vậy mà lực áp cả Lâm Ngọc, đoạt được vị trí đại sự vụ quan dự bị này. Thật không thể tưởng tượng nổi.

Tin tức này, khiến cho Phương Bắc Quân có chút khó có thể tin tưởng được.

Dù sao, người phía sau ủng hộ Lâm Ngọc chính là Trầm Bồi Sinh.

Mà Bạch Tiểu Thăng đây?

Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải tuy rằng đối với hắn ưu ái có thừa, nhưng lần tuyển chọn này tuyệt đối không nhúng tay vào.

Với lại, Lâm Ngọc cũng là người được Hạ Hầu Khải thưởng thức, hai người ai đạt được vị trí này, Hạ Hầu Khải đều cảm thấy vui vẻ.

Thứ hai, Hạ Hầu Khải là thân phận như thế nào, nếu lão có thể đạp lên quy tắc, vậy sau này, tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa còn có quy tắc làm việc nữa hay sao?

Hơn thế, nếu như bên trên Hạ Hầu Khải thật sự quyết tâm muốn cho ai vị trí nào, còn cần phải phiền toái như vậy?

Ngược lại rất là đơn giản.

Cho nên đối với chuyện này, Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải tất nhiên bảo trì vai trò trung lập.

Bạch Tiểu Thăng có thể nói là đơn binh tác chiến, không phải chỉ đối phó với người kình địch Lâm Ngọc mà còn có đại sự vụ quan phía sau giúp đỡ.

Vậy mà có thể thắng.

- Quả thực là mình đã khinh thường hắn.

Phương Bắc Quân đại sự vụ quan nhíu mày thì thào nói.

Hắn chán ghét cái phiền toái Lục Tri Tâm này, muốn diệt trừ không phải là giả.

Lúc họp chi tiết nghiên cứu và thảo luận quy tắc tuyển chọn vị trí đại sự vụ quan dự bị, muốn tìm phiền toái cho Bạch Tiểu Thăng cũng không phải là giả.

Chuyện này không xung đột.

Phương Bắc Quân muốn chính là muốn đem “món ăn” Lục Tri Tâm này, đưa cho Trầm Bồi Sinh bên kia ăn, cho nên trong âm thầm mới tìm đến Dư Doanh, cũng muốn giảm bớt một chút "Phiền phức" thay cho Lâm Ngọc .

Đương nhiên, chuyện này không nghĩ ra lại được Trầm Bồi Sinh ủng hộ.

Người ngoài chỉ biết rằng Phương Bắc Quân hắn cùng với Trầm Bồi Sinh minh tranh ám đấu với nhau, nhưng lại không biết, đến cái tầng như bọn họ bây giờ. Không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng.

Phương Bắc Quân nghĩ đến sau khi tấn thăng nửa bước, liền thoát ly khỏi Khu Đại Trung Hoa, đi đến Tổng bộ tập đoàn Chấn Bắc để nhậm chức, thì phải cần càng nhiều sự ủng hộ.

Tối thiểu nhất không ai ngáng chân.

Có thể nói Bạch Tiểu Thăng ở dưới lực cản của hai vị đại sự vụ quan một sáng một tối phối hợp, lại có thể cứng rắn cướp đoạt vị trí kia từ miệng của của thiên kiêu một đời như Lâm Ngọc.

- Là một “Cường Nhân” a.

Ngay cả Phương Bắc Quân trong lòng cũng có chút phục.

Một bên khác, tại văn phòng của Trầm Bồi Sinh.

Lâm Ngọc ngồi ở trên ghế sa lon, Trầm Bồi Sinh ngồi đối diện với hắn.

Sắc mặt của Lâm Ngọc rất khó nhìn, cả người có chút ngốc trệ.

Lần đả kích này đối với hắn quả thật không nhỏ.

Một người có tư tưởng luôn luôn tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc, một loại chuẩn tắc.

Bỗng nhiên có một ngày, trong lòng dao động, muốn làm trái với tư tưởng trước đây, từ bỏ một chút nguyên tắc, nhằm mục đích thu được thắng lợi cuối cùng.

Nhưng lại phát hiện, sự từ bỏ đó không có chút ý nghĩa nào, đến cuối cùng cái gì cũng không đạt được.

Chuyện này đến cuối cùng là vô nghĩa khi kiên quyết với tư tưởng của mình, hay là vô nghĩa khi từ bỏ?

Cái loại mê mang này, khiến cho người ta mờ mịt luống cuống.

Lâm Ngọc lặng lẽ cúi đầu nhìn hai bàn tay mình đang siết chặt vào nhau, không nói một lời.

- Lâm Ngọc, con có phải cảm thấy bản thân mình hi sinh rất lớn, nhưng cuối cùng cái gì cũng không đạt được, cảm thấy mình rất thất bại có phải hay không?

Trầm Bồi Sinh khẽ than nhẹ một tiếng.

Lâm Ngọc ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt nhìn thầy của mình.

Ánh mắt hắn vô cùng phức tạp.

- Ngược lại Thầy thật ra cảm thấy, lần thất bại này của con là tất nhiên.

- Bởi vì con không còn đủ thuần chất.

Lâm Ngọc sững sờ.

- Tuy nhiên, đồng ý là con dùng một chút thủ đoạn, nhưng mà trong lòng con vẫn cảm thấy mâu thuẫn. Cảm thấy chưa đủ vinh dự, không đủ thoải mái.

Lâm Ngọc nhìn thầy của mình, ngạc nhiên há to miệng.

- Thầy biết rõ con muốn nói cái gì. Có phải con muốn nói, con không có nghĩ như vậy, đúng hay không?

Trầm Bồi Sinh ngăn lại, không để cho hắn kịp phát ra tiếng, tiếp tục nói.

Lâm Ngọc gật gật đầu.

- Coi như con tự nhận là không có nghĩ như vậy đi chăng nữa, thì cũng là theo bản năng của con từ chối.

Tay Trầm Bồi Sinh chỉ về Lâm Ngọc.

- Nếu không phải vậy, bằng vào đầu óc của con, chẳng lẽ không nghĩ tới khả năng Bạch Tiểu Thăng sẽ gài bẫy cho con sao? Chuyện này, lúc ban đầu là thầy để cho người ta bắt cầu dựng dây, những việc còn sót lại thì không để ý đến, bởi vì thầy tin con.

- Thế nhưng con thì sao?

- Không có tích cực suy nghĩ, dùng thủ đoạn cũng bị động lười biếng, cái này đúng là mâu thuẫn trong lòng con.

- Còn Bạch Tiểu Thăng lại khác biệt.

- Hắn cũng không để ý dùng cái thủ đoạn gì, chỉ để ý đến kết quả cuối cùng.

- Cho nên, thua, chính là con.

m thanh của Trầm Bồi Sinh trầm thấp, nhưng lại sắc bén vô cùng, chữ chữ như mũi kim đâm vào thâm tâm Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc trừng lớn hai mắt, khẽ nhếch miệng, nhìn thầy của mình.

Trong lòng hắn cũng có sự xúc động.

Nguyên lai là do bản thân mình không đủ thuần chất, không đủ triệt để.

Đã dùng thủ đoạn, thì phải tích cực, nên chủ động, nên suy nghĩ chu toàn khiến cho những cái thủ đoạn kia càng hoàn mỹ hơn.

- Chênh lệch của con cùng với Bạch Tiểu Thăng, không phải về mặt tâm trí, mà kém ở chỗ này.

Trầm Bồi Sinh chỉ chỉ về trái tim Lâm Ngọc.

Một câu nói cuối cùng, khiến cho Lâm Ngọc như bừng tỉnh.

- Là do nội tâm của mình đung đưa không ngừng.

- Là mình vẫn như cũ chú ý những cái thủ đoạn kia.

Lâm Ngọc nhịn không được thì thào nói.

Bên trong não hải của hắn, mơ hồ có tiếng sấm nổ vang.

Lâm Ngọc mình không hề kém cạnh so với Bạch Tiểu Thăng hắn.

Mình thua, là bởi vì mình rõ ràng bước ra một bước kia, nhưng lại không có tích cực chủ động —— Đi tính kế.

Hai mắt Lâm Ngọc mơ hồ như tỏa ra ánh sáng.

Một màn này, rơi vào trong mắt của Trầm Bồi Sinh, khiến lão vô cùng hài lòng.

Nhân họa đắc phúc, Lâm Ngọc đã được "Khai Khiếu".

Chuyện này so với việc cầm được tới tay vị trí đại sự vụ quan dự bị, thu hoạch cũng không nhỏ chút nào.

Trầm Bồi Sinh nhếch miệng hiện lên một tia ý cười.

- Đại sự vụ quan dự bị, cũng không phải thật sự là đại sự vụ quan. Lần sau, con lại đem nó cầm về là được.

Trầm Bồi Sinh nói.

- Không sai, đúng như lời thầy nói.

- Lần tiếp theo, năm năm sau lại tuyển chọn, con liền cầm lại vị trí đại sự vụ quan dự bị, mà con tin tưởng chắc chắn rằng mình có thể trở thành đại sự vụ quan trước hắn.

Hai mắt Lâm Ngọc sáng ngời, lại lộ ra sự cảm ngộ sâu sắc.

- Không chừa thủ đoạn nào.

Bên này, Lâm Ngọc được khai khiếu.

Bên kia, Bạch Tiểu Thăng lại đứng ngồi không yên. Cuối cùng, hắn muốn đi ra ngoài.

- Anh Tiểu Thăng, anh định đi đâu à?

Lâm Vi Vi nhịn không được hỏi.

- Ra ngoài đi dạo một chút.

Bạch Tiểu Thăng lầm bầm.

Câu tiếp theo cứ lăn lộn bên trong cổ họng của Bạch Tiểu Thăng mãi mà không thốt ra.

- Không nắm chắc được chuyện kia, anh quả thật đứng ngồi không yên a.

Bạn cần đăng nhập để bình luận