Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1017: Chuẩn tấu



Nghe nói Bạch Tiểu Thăng tìm mình có chuyện, Hạ Hầu Khải rất là vui mừng, đứng dậy vừa đi về phía ghế sô pha vừa chào hỏi bắt chuyện với Bạch Tiểu Thăng.

- Nào đến đây ngồi đi, Bạch Tiểu Thăng đại sự vụ quan, mau tới ngồi.

Hạ Hầu Khải hài hước nói.

- Ngày hôm nay, cứ ở đây tùy tiện tâm sự, tôi coi như cậu đang báo cáo công tác. Chỉ cần nhìn lại, cậu bù lại cho tôi một phần bảng báo cáo phân tích công tác chính thức là được, tôi vẫn phải dùng nó để lừa gạt người khác đó.

Lời nói này thật trực tiếp.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy nở nụ cười.

Cùng Hạ lão nói chuyện phiếm đúng thật là thoải mái, không bị ràng buộc gì cả.

Hắn nhanh chân đi qua.

Hạ Hầu Khải ngồi xuống đối diện. Lúc đi qua, hắn thấy Hạ Hầu Khải tranh thủ bày biện chút dụng cụ để pha trà nghệ thuật, Bạch Tiểu Thăng liền đưa tay ra muốn giúp đỡ một chút.

Nào có thể đoán được khi khẽ vươn tay ra liền bị Hạ Hầu Khải đánh trở về.

- Cậu biết môn nghệ thuật này không, đụng vào làm cái gì?

m thanh tức giận mắng này, có ý tứ giống như trưởng bối giáo huấn vãn bối nghe thân thiết không có điểm nào tức giận.

Hạ Hầu Khải ngẩng đầu lườm Bạch Tiểu Thăng một cái, sau đó cười nói.

- Cứ tự nhiên đi, cậu cũng là đại sự vụ quan, trà, này của ta pha, cậu thích hợp để hưởng thụ.

- Ở trước mặt ngài, tôi lúc nào cũng là vãn bối, không thể không cung kính chút nào nha.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

- Hừ, cái công phu vỗ mông ngựa này thời gian qua có tăng trưởng a.

Hạ Hầu Khải xùy xùy nói, lập tức cũng nở nụ cười.

- Nếu thật có lòng, cậu liền chép cho ta một bộ Kinh Thi, như thế nào? Ta cầm đi khoe khoang một chút với mấy người Tống giai lão gia hỏa kia cho họ tức chơi.

Chép một bộ Kinh Thi...

Bạch Tiểu Thăng trong yên lặng thầm hỏi Hồng Liên.

Kinh Thi, ba mươi chín ngàn hai trăm hai mươi bốn chữ...

Lão gia tử này, muốn chơi chết mình à.

- Ngài đây không phải bắt tôi dẫn ra chiến trường sao, trước tiên tôi có thể viết trước hai thiên, phần sau từ từ sẽ đến, từ từ sẽ đến.

Bạch Tiểu Thăng cười ha ha đáp lại.

Hạ Hầu Khải hừ một tiếng, nhưng cũng không nói cái gì.

Một phen bận rộn, thủ thuật pha trà cũng đã xong.

Hạ Hầu Khải liền rót cho Bạch Tiểu Thăng một chén đưa qua.

Bộ dạng Bạch Tiểu Thăng một mực cung kính, liền đưa hai tay qua tiếp nhận.

Lão gia tử đối với mình trước sau như một, không tệ chút nào, có chút ý tứ như là con cháu trong nhà, Bạch Tiểu Thăng cũng phi thường kính trọng lão nhân gia.

- Đúng rồi, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?

Hạ Hầu Khải hít hà hương thơm từ chén trà thượng hạng trong tay, khẽ hỏi.

- Nếu như không tính báo cáo nhiệm vụ mà ngài nói, kỳ thực tôi có hai chuyện muốn nói.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

- Ồ, sự tình cũng không ít nha, nói nghe một chút xem.

Bạch Tiểu Thăng đặt chén trà xuống.

- Chuyện thứ nhất, chính là tôi muốn thỉnh cầu ngài biên chế cho hai người trợ lý của tôi được chính thức. Hiện tại, bọn họ cũng không phải là trợ lý sự vụ quan, mà bây giờ, tôi đã trở thành đại sự vụ quan rồi, bọn họ cũng nên có cái biên chế cụ thể.

Bạch Tiểu Thăng mở miệng nói chuyện thứ nhất, lại là vấn đề này.

Hạ Hầu Khải có chút ngoài ý muốn, chỉ có điều nhìn Bạch Tiểu Thăng lại cảm thấy chuyện này không bất ngờ chút nào.

- Cái tên tiểu tử cậu. Một khi lên, liền dẫn theo người bên cạnh mình đến luôn. Thật không uổng công bọn họ lăn lộn cùng cậu. Cậu chắc không biết rõ nhân viên trợ lý sự vụ quan đều đến từ đâu phải không?

Hạ Hầu Khải nói.

- Đại bộ phận, bọn họ chính là Tổng giám đốc của các công ty con điều chuyển lên.

Theo hắn nghĩ một người phụ trách điều hành một doanh nghiệp lớn, tiến một bước nhỏ, lại chỉ là một nhân viên trợ lý sự vụ quan.

- Cậu chỉ dùng môi trên đụng môi dưới mấy câu, liền muốn hai cái danh ngạch trợ lý sự vụ quan sao?

Bạch Tiểu Thăng cười cười, mở miệng muốn giải thích.

- Chuẩn tấu.

Hạ Hầu Khải nhấp một ngụm trà nhỏ, dứt khoát nói hai chữ.

- Sao?

Bạch Tiểu Thăng lập tức sững sờ. Đầu óc xoay chuyển không kịp.

Lão gia tử trước tiên phân ra lợi hại rõ ràng, sau đó... lại đáp ứng rồi?

Chuyển hướng hơi bị nhanh nha.

- Người bên ngoài a, đều yêu quý danh dự của bản thân, sợ người khác nói bản thân mình vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, hận không thể ở trên ót mình khắc xuống ba chữ 'Không bất công' .

- Nhưng mà bản thân ta, hàng ngày lại thích cậu 'Không mất quyền riêng tư' ấy.

Hạ Hầu Khải nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng tiếp tục nói.

- Quả thật, ta không sợ các cậu mưu cầu phúc lợi cho người của mình, đường đường chính chính, có gì mà không thể chứ.

- Bởi vì yêu quý thanh danh của bản thân mình, mà không tiếc bạc đãi tướng tài đắc lực dưới tay mình, cái loại người này ta khinh bỉ nghìn lần.

Lão đầu tử thật sự là có cá tính. Ta thích.

Bạch Tiểu Thăng vui mừng.

Hắn cuối cùng coi như rõ ràng, bất luận Lâm Kha hay là Phùng Ly hoặc là Lý Hạo Phong và Trịnh Thiên Hồng đi nữa, vì sao lại vô cùng kính yêu Hạ Hầu Khải.

Trên người lão gia tử có loại nhân cách đặc thù, mị lực vô cùng.

- Cảm ơn ngài.

Bạch Tiểu Thăng trịnh trọng nói.

- Chuyện thứ hai là gì?

Hạ Hầu Khải hỏi tiếp.

Bạch Tiểu Thăng không vội vàng trả lời, mà lấy điện thoại di động của mình ra, đăng nhập vào mạng nội bộ của tập đoàn, tìm tới thư mục lưu trữ những sự việc mà mình trực ban đã xử lý đưa cho Hạ Hầu Khải.

Hạ Hầu Khải nhìn lướt qua nội dung, liền đưa trở về.

- Cho nên?

- Tôi muốn trở về nhìn xem. Nó có thể không đáng kể đối với ngài, nhưng đó là địa phương mà tôi quật khởi. Còn có, tôi cũng làm việc ở nơi đó trong nhiệm kỳ của mình, bởi vì có công tác đến thành phố Lâm Hải, mới gặp được ngài.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy sao.

Hạ Hầu Khải cười to.

- Vậy thì trở về đi dạo đi thôi.

- Bây giờ cậu đã là đại sự vụ quan dự bị, ngoại trừ mấy năm lại đổi xoay vòng phiên trực, còn lại những cái khác, quyền hạn tự nhiên có lớn hơn so với sự vụ quan.

- Chức vụ này dù sao tôi cũng mới vừa lên đảm nhiệm thôi, nghĩ đến liền đi ngay lập tức, cũng quá không thích hợp, cho nên tới đây nói với ngài một tiếng.

Nghe được kiểu nói này của Hạ Hầu Khải, Bạch Tiểu Thăng liền nở nụ cười.

- Mới vừa lên đảm nhiệm chức vụ liền đi, thua thiệt là bản thân cậu, tôi còn đang muốn tổ chức cho cậu một buổi nghi thức hoan nghênh đây. Sau này hãy nói đi.

Hạ Hầu Khải nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, cái nghi thức kia, quả thật hắn cảm thấy không quan trọng lắm.

- Một hồi nữa, cậu nên đi một vòng chỗ các vị đại sự vụ quan bên kia, ngồi nói chuyện một chút, dù sao từ đây về sau đều là đồng liêu, cũng nên làm tốt mấy mối quan hệ nhất định. Đặc biệt là phía Trầm Bồi Sinh đại sự vụ quan bên kia.

Hạ Hầu Khải căn dặn một phen.

- Vâng.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu đáp ứng.

Lão gia tử quả thật rất chiếu cố bản thân mình.

- Chuyện của cậu nói xong hết rồi sao?

Hạ Hầu Khải hỏi.

- Đã nói xong.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

- Nếu như vậy, chúng ta đến nói chuyện một chút về nội dung bản báo cáo công tác đi.

Vừa nói Hạ Hầu Khải vừa đứng dậy, đi đến trước bàn làm việc của mình lục lọi tìm kiếm một phen

Sau đó, lão cầm một trang giấy trở về ghế sô pha.

Bạch Tiểu Thăng nhìn theo với ánh mắt ngạc nhiên.

- Đây là bản quy hoạch tương lai của khu Đại Trung Hoa trong vòng năm năm mà ta đã làm, cậu nhìn xem một chút, xem hết nội dung bên trong rồi nói cho ta nghe một vài ý kiến của cậu đi, nói cái gì cũng được, tùy ý, đây coi như là một bài kiểm tra nho nhỏ mà ta dành cho cậu đi.

Hạ Hầu Khải nói xong, liền đem tờ giấy đưa cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng đứng dậy tiếp nhận.

- Chuyện cậu làm ở thành phố Vân Hải bên kia, ta đã nghe nói. Cậu có thể bày mưu tính kế cho một vị Thị Trưởng, chuyện này để cho ta cảm thấy thật kinh ngạc, lần này, ta muốn chính mắt nhìn thấy cậu có lợi hại như những gì mà ta đã nghe hay không.

Hạ Hầu Khải cười nói.

- Chút kiến thức này của tôi, ở trước mặt ngài quả thực là múa rìu qua mắt thợ.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

- Ngồi, ngồi xuống rồi nói.

Hạ Hầu Khải ra lệnh.

...

Vương Mục Bắc sau khi làm việc trở về, gõ gõ cửa, nhận được sự đáp ứng từ bên trong liền đẩy cửa mà vào.

Thời điểm hắn đi ra, là lúc Bạch Tiểu Thăng vừa đến, lúc hắn trở lại thì đã qua một giờ.

Trong văn phòng, chỉ có Hạ Hầu Khải một người ngồi đó, Bạch Tiểu Thăng tựa hồ đã trở về.

Hạ Hầu Khải đang xem một trang giấy, trên mặt hiện lên vẻ mỉm cười hài lòng.

- Hạ lão, đồ của ngài tôi để ở đây nhé.

Vương Mục Bắc đem đồ vật đặt xuống.

Hạ Hầu Khải tùy ý gật gật đầu, tựa hồ không để ý tới hắn, còn lầm bầm lầu bầu nói một mình.

- Tốt a, quá tốt. Người trẻ tuổi thật là tốt, hơn nữa rất nhiều quan điểm khác biệt hay ho, vượt ra ngoài ý định a.

- Cái thằng nhãi con này, so sánh với Lâm Ngọc quả thật càng mạnh hơn.

Vương Mục Bắc ngạc nhiên không thôi.

Đây là đang khen Bạch Tiểu Thăng sao?

- Tên tiểu tử này, hiện tại trở thành đại sự vụ quan, về sau có thể sẽ làm nên loại thành tựu gì nữa đây, có thể hay không...hắn sẽ đạt đến vị trí của mình sớm hơn cả mình hay những người khác. Quả thật khiến cho người khác phải chờ mong mà.

Vương Mục Bắc giật mình, thậm chí kinh hãi ngơ ngác.

Hạ lão đối với Bạch Tiểu Thăng quả thực tôn sùng cực kỳ.

Đây không phải là cách nói với người được xem như là một người kế nhiệm sao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận