Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1020: Cục diện nghiêm trọng



Bạch Tiểu Thăng từ "Đình viện Kinh Tự" đi ra , rồi lên Taxi đang chờ ở ven đường.

Trong miệng tài xế ngậm một điếu thuốc, vừa mới hút được một nửa, thấy khách hàng trở về liền tiện tay bóp tắt, rồi ném ra ngoài cửa sổ xe.

- Nhanh như vậy đã xem hết rồi? Tiểu huynh đệ, cậu không đi xem bản mẫu của bọn họ sao?

Tài xế vừa cho xe khởi động vừa tò mò hỏi lại.

- Họ nói không còn danh ngạch, nên tôi cũng không đi xem bản mẫu nữa, xem rồi cũng không có ý nghĩa.

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt đáp.

Tuy lời nói của Bạch Tiểu Thăng không có tỏ rõ điều gì, nhưng cũng đã nói rõ rất nhiều vấn đề.

Tài xế cười một tiếng,

- Nghe thì có vẻ cậu bị đối đãi không tốt cho lắm. Không phải là cậu đã trực tiếp nói với bọn họ, muốn mua phòng, đã hạ quyết định và đưa tiền đặt cọc mua nhà chứ.

Nghe được câu này, Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình, hiếu kỳ nhìn về phía tài xế,

- Tôi mà nói như vậy thì có gì không ổn sao?

Người tài xế cười rất vui vẻ.

Giống như Bạch Tiểu Thăng là một tên đại ngốc vậy.

- Ở tuổi này của cậu, nếu là đi hỏi thăm đi mua nhà ở, thì có mấy người sẽ đón tiếp cậu. Đó là một biệt thự mấy chục triệu. . . Tôi nói thật, anh em đừng không thích nghe.

Tài xế taxi vừa lái xe, vừa liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng rồi lắc đầu,

- Tôi thấy cậu cũng không giống như muốn mua !

- Vậy tôi giống đang làm gì?

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên nói.

- Giống như là nhân viên của điều tra thị trường, bộ tin tức, đi lừa gạt tư liệu.

Bác tài xế thật đúng là thẳng thắn, cũng còn một khả năng, chính là không giống khách hàng lớn.

- Tôi có thể quyết định ngay tại hiện trường, thậm chí đặt cọc ngay tại đó.

Bạch Tiểu Thăng cường điệu nói.

Tài xế cười ha ha,

- Anh em, tuy tôi là người ngoài nghề, nhưng cũng biết rõ, cậu cái gì cũng đều không mang theo, mà lại trực tiếp đi đàm phán giao dịch mấy chục triệu, quét thẻ sao? Hay là đi cùng cậu đến ngân hàng ? Cậu cho rằng để ngân hàng điều động số tiền nhiều như vậy mà không cần hẹn trước à. Chờ người ta đi theo cậu lấy tiền ? Đến lúc đó cậu nghe điện thoại, rồi tùy tiện lấy cớ để chuồn đi, thì ai có thể ép cậu ở lại đây.

Bạch Tiểu Thăng sững sờ.

Là do nguyên nhân này sao?

Cho tới nay, mình sử dụng thẻ ngân hàng đặc biệt, trong hệ thống ngân hàng vẫn luôn được đối đãi đặc thù, nên chưa bao giờ cân nhắc qua những thứ này.

Một năm này, chính thức liên hệ với giám đốc các công ty, công tác cơ sở đều là Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi làm.

Giờ nhìn từ góc độ này hắn lại không kịp phản ứng?

Còn nữa, chính mình vừa rồi biểu hiện rất nóng lòng, xác thực không giống người bình thường đi mua nhà.

- Tôi đã hiểu.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Hắn tỏ ra bộ dạng nhận chỉ giáo.

Khiêm tốn hiếu học là ưu điểm của Bạch Tiểu Thăng.

- Nhưng mà, đình viện Kinh Tự, thật đúng là có danh ngạch.

Đang lúc Bạch Tiểu Thăng tiếp nhận tài xế dạy bảo, đối phương bỗng nhiên nói ra một câu.

Bạch Tiểu Thăng,

- . . .

- Hạng mục này khi vừa mới xuất hiện, đã để cho các nhân vật lớn của Trung Kinh hết rồi, muốn lợi dụng để lấy danh tiếng. Ngay cả ông chủ công ty bán than dù có tiền thì người ta cũng không thèm bán cho đâu.

Tài xế nói.

- Có tiền cũng không muốn.

Bạch Tiểu Thăng cảm thán.

Ra chiêu không theo lẽ thường!

Kiểu làm việc có "Lý tưởng" có "Truy cầu" như này hiện tại cũng không nhiều.

- Cậu cứ cho dự án này là để đổi thành một bảng hiệu chữ vàng là được rồi. Bọn họ dùng nó cho một dự án cấp cao hơn.

Tài xế nói,

- Cậu cứ đi đến các dự án khác của họ, bọn họ sẽ nói, đình viện Kinh Tự đều là do bọn hắn xây dựng, thì cậu có càng thêm tin tưởng vào dự án đó hay không.

Giống như, thật đúng là như vậy.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

Tài xế thấy Bạch Tiểu Thăng đang rất chú ý nghe, cũng rất có tinh thần,

- Thương nhân khai phát bưng bít cậu cũng biết chứ, rõ ràng còn phòng trống, nhưng không bán hết, chỉ bán có hai căn. Cậu nghĩ họ ngốc sao? Họ rất là khôn ngoan đó!

- Đây là thủ đoạn kinh doanh.

- Dự án này, dù cho bán đi bao nhiêu căn, để lại bao nhiêu căn. Thì cậu cũng không có suất đâu. Muốn mua ? Thì cậu nên xem thử các dự án khác.

- Đợi đến sau cùng, số phòng còn lại của dự án này. Cậu đoán xem, bọn họ sẽ để cho những tên nhà giàu mới nổi, đây là cùng nhân vật nổi tiếng làm hàng xóm, đây là cơ hội duy nhất để nhảy lên xã hội thượng lưu. Chính là thứ mà mấy tên nhà giàu mới nổi thích nghe nhất.

Máy hát của bác tài xế vừa mở đã lập tức thao thao bất tuyệt.

Bạch Tiểu Thăng rất bội phục.

Nếu bàn về kiến thức cùng khả năng ăn nói, thì những người lái xe như thế này quả thật đều là nhân tài.

Cuối cùng, tài xế không nhịn được hỏi Bạch Tiểu Thăng,

- Tiểu huynh đệ, không phải là cậu thật sự muốn mua phòng ở đó chứ.

- Ừm, thật.

Bạch Tiểu Thăng thẳng thắn nói.

Tài xế,

- . . .

- Ha ha, tiểu huynh đệ cậu thật hài hước !

Tên tài xế giơ ngón tay cái lên.

Bạch Tiểu Thăng,

- . . .

Cứ như vậy, một đường trò chuyện, Taxi lái vào thành phố Trung Kinh.

Bạch Tiểu Thăng không có đi đến Truyền Thông Trung Kinh, mà để cho tài xế dừng lại ở một quán cafe trước cổng.

Nơi này là địa phương hẹn gặp giữa hắn và Vi Vi.

Hai người sẽ cùng nhau đi Truyền Thông Trung Kinh.

Bạch Tiểu Thăng nói muốn Lâm Vi Vi làm tùy tùng, ngược lại không hoàn toàn là vọng tưởng.

Trước đây Vi Vi cho rằng, khi về Trung Kinh truyền thông sẽ gặp được rất nhiều người quen.

Nhưng trên thực tế, có khả năng không phải giống như nàng nghĩ.

Trước khi Bạch Tiểu Thăng đến đã nắm giữ rất nhiều tư liệu, vì không ảnh hưởng tâm tình của Lâm Vi Vi khi về nhà thăm viếng, hắn không nói.

Truyền Thông Trung Kinh bây giờ đã không phải là Truyền Thông Trung Kinh một năm trước!

Bạch Tiểu Thăng biết được, hơn bảy thành tổng giám đốc, quản lý đều đã được điều đi các công ty ở các thành phố khác, còn có một nhóm lớn người đã bị khai trừ nghỉ việc.

Phòng truyền thông internet mới, phòng trò chơi, phòng điện ảnh, ba cái phòng này là thay máu lớn nhất.

Cũng là phòng mà Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi có nhiều người quen nhất.

Không riêng như thế, Truyền Thông Trung Kinh còn bị phân thành hai, tách ra hai cái thành phố!

Phó tổng của Truyền Thông Trung Kinh là Cao Đại Chí cho rằng cử động lần này không ổn, mới báo cáo với Bộ Sự Vụ.

Mà tất cả đều do vị phụ trách sản nghiệp tỉnh vực mới nhậm chức, người tiếp nhận vị trí của Trần Cửu Tranh —— Cao Tư Vực!

Bạch Tiểu Thăng uống cà phê, ánh mắt lại có chút ngưng trọng.

Người tên Cao Tư Vực này không phải là một nhân vật bình thường.

Hắn, tương đối đặc thù !

Truyền thông Trung Kinh rõ ràng là loại hình công ty con phụ thuộc.

Ngay cả Trần Cửu Tranh đều không động được !

Nhưng dưới sự vận hành của người này, giờ lại bị hắn quản hạt, từ một điểm này liền có thể nhìn ra hắn không thể là người bình thường!

Không chỉ động vào Truyền Thông Trung Kinh, tên này còn ra tay giày vò một phen ở Trung Kinh.

Động tác rất lớn!

Thời điểm Bạch Tiểu Thăng ở Trung Kinh có thành lập một cái liên minh sản nghiệp truyền thông, cũng vì sự phát triển của Trung Kinh mà hiến kế, nên quan hệ rất tốt với Thị chính.

Truyền Thông Trung Kinh, thậm chí mọi sản nghiệp ở đây, theo từng bước phát triển của Trung Kinh mà càng ngày càng tốt hơn.

Thế nhưng tên Cao Tư Vực này đã hoàn toàn phá vỡ hiện trạng đó.

Hắn không chỉ phá hoại Truyền Thông Trung Kinh mà còn muốn mang mấy nhà công ty dời đến Trung Kinh !

Bên trong ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng lộ ra mấy phần sắc bén.

Chính vào thời điểm Trung Kinh phát triển, một hành động ẩu đả như vậy, sản nghiệp của tập đoàn bị tổn thất bao nhiêu đây.

Hơn nữa bên phía Thị trưởng Quý Minh Dương, chính là lúc đang cần trợ lực, Cao Tư Vực làm như thế chính là phá hoại!

Đương nhiên, trong này có tồn tại ý đồ sâu sa hay không thì Bạch Tiểu Thăng rất hoài nghi !

Tên Cao Tư Vực này rất có thể dùng tình trạng này để áp chế Thị chính!

- Cả gan làm loạn !

Bạch Tiểu Thăng nhìn qua lý lịch sơ lược của Cao Tư Vực, không nhịn được nhỏ giọng bình luận.

Người này, dựa vào thân phận đặc thù của mình mà không biết sợ là gì.

- Vậy lần này, để mình dạy cho hắn biết.

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng tự nói.

- Cái gì gọi là kính sợ !

Trung Kinh là quê hương của hắn, Truyền Thông Trung Kinh là địa phương hắn bắt đầu quật khởi.

Bạch Tiểu Thăng tuyệt đối không cho phép có người dám náo loạn.

Cao Tư Vực, cũng không được !

Mà lúc này, ở Truyền Thông Trung Kinh, trước kia vốn rất náo nhiệt giờ cũng đã trở nên tiêu điều.

Các công nhân viên đều trốn tại khu làm việc của mình, cơ hồ không có người ồn ào, đều trầm mặc làm việc.

Ở phòng họp lớn nhất.

Một người đang ngạo nghễ ngồi đó răn dạy phó tổng của mình.

- Chỉ là một Phó Tổng, ông cũng rất to gan đấy, thế mà lại dám báo cáo cho Bộ Sự Vụ. Ha ha, ông cảm thấy ai có thể giúp ông? Là gì nhỉ ——

- Bạch Tiểu Thăng sao !

Bên trong lời nói tràn đầy khinh miệt

- Hắn tính là thứ gì !

Bạn cần đăng nhập để bình luận