Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1028: Dám chơi mình sao!



Mặc dù Cao Tư Vực có thân phận đặc thù, nhưng mà hắn dám gây họa cho truyền thông Trung Kinh, đảo loạn Trung Kinh thì Bạch Tiểu Thăng cũng không có ý định khách khí với hắn.

Bạch Tiểu Thăng trước tiên làm sáng tỏ thân phận.

Đại sự vụ quan!

Sự thật này quả thật là quá mức kinh hãi.

Cứ như thế hai mắt Cao Tư Vực trợn tròn, khó có thể tin được mà nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Anh nói… anh là đại sự vụ quan?

- Điều đó là không thể nào.

Cao Tư Vực không chút do dự, kiên quyết phủ định.

Đại sự vụ quan, danh xưng nghe mà cảm thấy tôn sùng.

Ở trong khu Đại Trung Hoa, chỉ dưới một người là Tổng giám đốc còn lại thực sự là trên cả vạn người.

Đối với người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực hoặc là sự vụ quan thì có thế "tiền trảm hậu tấu".

Mỗi một vị đại sự vụ quan đều đại biểu cho một cái quyền lực đỉnh phong!

Bạch Tiểu Thăng kia làm sao có thể leo lên được vị trí như thế.

Mà bản thân mình lại chưa từng được nghe nói qua.

- Bạch Tiểu Thăng, anh biết rõ anh đang nói cái gì không? Ở trước mặt cán bộ đồng cấp tiến hành lừa gạt chức vụ, đặc biệt là giả mạo cấp độ đại sự vụ quan, đủ để khai trừ anh ra khỏi tập đoàn, thậm chí còn có thể bị ngồi tù đó.

Cao Tư Vực âm trầm quát.

Cao Tư Vực chờ mong từ trên mặt Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy vẻ sợ hãi, bất an.

Thế nhưng mà, hắn nhìn thấy chỉ là sự yên lặng.

Bạch Tiểu Thăng mặt trầm như nước, như không hề bận tâm, ánh mắt bình thản khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi.

- Cao Tư Vực tiên sinh, nếu như anh không tin thì có thể xem cái này!

Lâm Vi Vi đi qua, đem điện thoại di động của bản thân mình đưa cho Cao Tư Vực nhìn.

Bên trên điện thoại mở ra chính là mạng nội bộ của tập đoàn, bên trong có thông báo chính thức.

Thông báo Bạch Tiểu Thăng chính thức trở thành đại sự vụ quan.

Cao Tư Vực kinh nghi cầm lấy điện thoại di động, nhìn thấy tin tức ở bên trong, hai mắt lại trợn trừng lớn thêm ba phần.

Hai con ngươi hận không thể chui vào trong bản thông báo mà nhìn từng chữ, từng chữ.

Nhìn qua một lần, Cao Tư Vực tựa hồ như không tin.

Thế là, hắn lại nhìn lại lần thứ hai, thứ ba, thứ tư…

Càng xem thì trên mặt Cao Tư Vực càng biểu lộ vạn phần đặc sắc.

Khó có thể tin được, kinh hãi, hoảng sợ, không thể tưởng tượng nổi.

Tim của hắn, càng như là trống đập bùm bùm.

Đây là …Thật!

Muốn trở thành đại sự vụ quan, không phải trước tiên cần phải trở thành đại sự vụ quan dự bị hay sao?

Cứ năm năm dự bị một lần, là bắt đầu từ khi nào và kết thúc từ khi nào?

Vì cái gì mà, bản thân mình đến một chút tin tức cũng không biết rõ!

Coi như là Bạch Tiểu Thăng trúng tuyển vào đại sự vụ quan dự bị, nhưng mà hắn chuyển lên chính thức từ lúc nào.

Chỉ có một năm không đến mấy tháng.

Liền có thể từ một người từ sự vụ quan thăng cấp thẳng lên đại sự vụ quan hay sao?

Không thể được!

Trong lòng Cao Tư Vực, nổi lên từng trận sóng kinh hãi.

Hắn rất lâu rồi hắn không có chú ý mạng nội bộ của tập đoàn, nhưng mà ngay đến cả lão sư của hắn cũng không có nhắc nhở cho hắn biết.

Có phải lão sư của hắn cũng không biết hay không?

Lâm Vi Vi chỉ là cho Cao Tư Vực nhìn thông báo Bạch Tiểu Thăng trở thành đại sự vụ quan chính thức mà lại không giải thích thêm một chữ nào cả.

Cao Tư Vực tự nhiên là không thể biết được những chuyện đã xảy ra.

Hắn mờ mịt thì cũng chẳng có gì lạ cả.

Lâm Vi Vi đưa tay, trực tiếp từ trong tay của Cao Tư Vực lấy lại điện thoại di động.

Cao Tư Vực vẫn còn bảo trì trạng thái ngây người.

Một đôi mắt trong suốt trong thời gian ngắn ngủi liền biến trở thành một đôi mắt dày dặc tơ máu. Đến cả nháy mắt cũng không nháy được.

- Điều đó là không có khả năng! Cái này nhất định là giả! Bạch Tiểu Thăng, anh giả mạo đại sự vụ quan, anh, anh có biết tội của mình không!

Cao Tư Vực vẫn như cũ gào thét.

Thông báo của tập đoàn, hắn tựa hồ như là không tin, vẫn như cũ vùng vẫy giãy chết.

Lâm Vi Vi lắc lắc cái đầu, trực tiếp đem cái huy chương đại biểu cho thân phận của Bạch Tiểu Thăng đưa ra cho hắn nhìn.

Là huy chương đại sự quan màu vàng.

Lóe ra ánh sáng của quyền lực.

Cao Tư Vực nuốt một ngụm nước miếng.

- Có muốn gọi một cuộc điện thoại hay không, gọi cho tổng bộ mà xác nhận một chút!

Lâm Vi Vi cười nhạt một tiếng, đề nghị.

Cao Tư Vực không lên tiếng.

Kỳ thật xem hết bản thông báo, hắn đã tin tưởng, chỉ là muôn vàn khó khăn tiếp nhận mà thôi.

- Đã tin rồi sao?

Bạch Tiểu Thăng yên lặng hỏi.

Cao Tư Vực không nói một lời.

- Từ bây giờ trở đi, Cao Tư Vực, tôi đình chỉ hết tất cả mọi sự vụ của anh trong tỉnh An Giang này. Anh lập tức trở về tổng bộ một lần nữa chờ đợi phân công tác mới.

Bạch Tiểu Thăng uy nghiêm hiển hách ra mệnh lệnh.

Lâm Vi Vi mở điện thoại di động ra, ghi chép vào đó.

Chỉ cần qua Bạch Tiểu Thăng xử lý một chút lại hướng về phía Bộ sự vụ phản hồi lại ý kiến xử lý. Cao Tư Vực sẽ bị cách chức thành công.

Ở chỗ này hình phạt nhìn như không có gì, lại là một loại vô cùng tàn nhẫn nhất, tương đương với biến tướng của việc tạm thời bị cách chức.

Cương vị người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, từ trước tới nay là không thể nào bị bỏ trống.

Tiếp theo thì người xếp hàng để chờ bổ nhiệm chỗ nào cũng có!

Cao Tư Vực một khi bị rời đi thì cũng chỉ có thể bắt đầu lại từ băng ghế lạnh.

Cho dù là người ở sau lưng hắn, cũng không có khả năng có thể làm trái được.

Dù sao thì dưới mệnh lệnh của Bạch Tiểu Thăng cũng là mệnh lệnh của đại sự vụ quan!

Mà người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực cũng là có khảo hạch.

Ngồi chờ ở băng ghế lạnh quá lâu, khó tránh được sẽ bị giáng cấp.

Muốn phát triển trở lại thì sẽ có nhiều khó khăn.

Thậm chí là còn bó tay.

Còn có, lấy tính cách của Cao Tư Vực này, khiến cho hắn sau khi được bổ nhiệm ngồi vào băng ghế lạnh, cùng với một đám choai choai đầy lông tranh giành, đơn giản so với giết hắn còn khó chịu hơn.

- Không được, không được, anh, anh, anh không thể đối xử với tôi như thế được!

Cao Tư Vực rốt cuộc cũng thấy sợ hãi.

Sắc mặt của hắn kinh biến, âm thanh lộ ra vẻ lo sợ không yên.

Thị trưởng Quý Minh Dương, Đại bí thư Trương Manh, Cao Đại Chí ở bên cạnh cũng trợn mắt há mồm mà nhìn.

Ngang ngược, càn rỡ không kiêng nể ai một chút nào cả.

Loại người điên như Cao Tư Vực này, vậy mà cũng có ngày bị hù dọa cho sắc mặt kinh biến như thế này sao.

Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, tất cả mọi người đều khó có thể mà tưởng tượng được.

- Vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Chính là đạo lý này đây!

Trong lòng Quý Minh Dương nói:

- Đúng vậy Tiểu Thăng chính là khắc tinh của hắn.

- Không thể nghĩ tới được là, Bạch Tiểu Thăng đã có vị trí cao như thế ở tập đoàn Chấn Bắc, tùy tiện liền có thể tạm thời cách chức một người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực.

Trương Manh nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng.

Phải biết rằng, Cao Tư Vực này so với Trần Cửu Tranh năm đó "Trần Bán Bích" còn hung mãnh hơn nhiều lắm vậy mà vẫn bị một câu "sung quân".

- Đại sự vụ quan…. Bạch tổng là đại sự vụ quan!

Cao Đại Chí trở nên kích động.

Hắn có thể là người trong đám người xem nào nhiệt kia lĩnh hội được cái ý nghĩa của chức vụ kia là như thế nào.

Ánh mắt Cao Đại Chí tràn ngập kính sợ, sùng bái mà nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Hơn một năm không gặp, Bạch Tiểu Thăng đã là một ngọn núi cao đỉnh phong nguy nga. Khiến cho tất cả mọi người bọn họ đều phải ngưỡng vọng cúng bái!

Đến cả loại người mãnh mẽ như Cao Tư Vực này, sợ cũng không thể nhìn theo bóng lưng được đâu.

Khủng bố như thế.

Ở ngoài cửa, những người ở truyền trông Trung Kinh thấy một màn này, từng người sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, hô hấp dồn dập.

Lợi hại!

Quá lợi hại!

Tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh chúng ta vừa mới ra tay đã khiến cho loại người như Cao Tư Vực co rúm lại như chó!

Thống khoái!

- Bây giờ, rời đi khỏi nơi này!

Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng nhìn Cao Tư Vực, đưa tay chỉ ra hướng ngoài cửa.

- Không được, anh không thể đối xử với tôi như thế được.

Sắc mặt Cao Tư Vực trắng bệch như tờ giấy, nhỏ giọng nói:

- Đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng, anh có biết lão sư của tôi là ai không?

- Là đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh! Là ông ấy, là lão sư của rất nhiều đại sự vụ quan!

- Tôi biết, lão nhân gia ngài ấy có cùng anh gặp mặt vài lần, nhiều lần có tán dương về anh, đối với anh rất là yêu thích!

- Anh xem ở mặt mũi của lão sư tôi, anh không thể, không thể xử trí tôi như vậy được a!

Hai mắt Bạch Tiểu Thăng nhắm lại.

Cao Tư Vực lại ở trước mặt mọi người mà đem Trầm Bồi Sinh ra.

Bạch Tiểu Thăng tự nhiên là biết rõ quan hệ giữa Trầm Bồi Sinh với Cao Tư Vực, lúc này mới nhận định là thân phận của Cao Tư Vực đặc thù.

Cúng chính là xem trên mặt mũi của Trầm Bồi Sinh.

Lại thêm nữa, Cao Tư Vực chưa tạo thành hậu quả nghiêm trọng nào.

Cho nên Bạch Tiểu Thăng mới có thể "khoan dung độ lượng" xử phạt nhẹ như thế.

Cao Tư Vực này lại không biết dừng!

Thật sự là một tên không biết sống chết!

- Phía bên Trầm lão, tôi sẽ tự mình giải thích.

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt nói.

- Không bằng, anh bây giờ nói qua với Trầm lão cũng được.

Cao Tư Vực bỗng nhiên nói.

Hắn nâng tay lên, tay của hắn nắm chặt lấy điện thoại di động, bên trên biểu hiện ra một dãy số đang gọi đi.

Lúc nào Cao Tư Vực thế mà thần không biết quỷ không hay, gọi ra một cuộc điện thoại.

Gọi cho ai, không cần phải nói cũng biết đó chính là Trầm Bồi Sinh.

Thời điểm hắn nói với Bạch Tiểu Thăng thì điện thoại đã kết nối.

- Lão sư, cứu tôi!

Ánh mắt Cao Tư Vực nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng, vội vàng đem điện thoại di động đặt lên bên tai, đè thấp âm thanh giải thích.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng không còn sự e ngại, không còn sự lo sợ không yên, mà lộ ra vẻ an tâm cùng tin cậy.

Hắn tin tưởng Trầm Bồi Sinh có thể cứu được hắn trong lúc nước sôi lửa bỏng này.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Cao Tư Vực, ánh mắt rét lạnh như băng.

Đây coi như là lén lút xem mình như một quân cờ?

- Dám chơi mình sao!

Bạn cần đăng nhập để bình luận