Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 103: Làm xong? !



- Thế này không được, sẽ để cho mọi người cảm giác được rườm rà, mệt mỏi, cũng làm cho nhóm Trưởng phòng sinh ra mâu thuẫn tâm lý, vẫn là muốn làm tốt một tí.

Bạch Tiểu Thăng lẩm bẩm, tại mô phỏng tốt làm việc quá trình, xây một chút sửa đổi một chút.

Hắn muốn là hiệu suất, nhưng cũng muốn để mọi người tận khả năng nhẹ nhõm làm việc, tối thiểu nhất theo hắn quá trình, sẽ không thái quá thống khổ.

Đối với cái này, Bạch Tiểu Thăng tận tâm tận lực.

- Dù sao cái này là mình nhận chức quản lý đến nay, lần thứ nhất bố trí làm việc, phải lưu lại ấn tượng tốt nhất!

Bạch Tiểu Thăng sốt ruột chờ mong, mình đạt được ủng hộ tán thành.

Sau đó, hắn liền hắt xì ba cái.

Vuốt vuốt cái mũi, Bạch Tiểu Thăng không thèm để ý chút nào, tiếp tục vùi đầu vào trong công việc.

- Bạch Tiểu Thăng này, đơn giản là ác ma, vừa lên quản lý, liền liều mạng giày vò chúng ta!

- Đúng vậy a, việc này là một ngày có thể làm xong sao, tôi nghe nói, hắn yêu cầu buổi chiều trước khi tan sở phải làm xong, làm không hết thì ở lại suốt đêm tăng ca!

- Cậu lạc hậu, tôi nghe nói, làm không hoàn chỉnh bộ phận tháng này hủy nghỉ phép!

- Thật biến thái! Ngay cả Lý tổng, Trần tổng đều không làm vậy với chúng ta!

- Không được, chúng ta phải phản kháng! Cùng lắm thì chúng ta tập thể từ chức, nhìn hắn có thể thế nào!

- Tốt! Cậu dẫn đầu, chúng tôi đi theo cậu!

- . . . À, bộ phận chúng tôi đã sắp làm xong, tôi đi đầu làm gì. . .

- Vô sỉ!

- Vô sỉ là Bạch Tiểu Thăng!

Bên trong hạng mục, các bộ phân đều than thở, nhao nhao chửi sau lưng Bạch Tiểu Thăng, đặt cho hắn đủ loại ngoại hiệu ——

Hấp huyết quỷ, nhà tư bản, công việc cuồng ma, ác bá. . .

Bất luận nhân viên nào, đều có thể nhắc tới mười cái ngoại hiệu không giống nhau.

Trạng thái điên cuồng làm việc tiếp tục không ngừng, thậm chí nhiều bộ phận vào thời gian cơm trưa đều tận lực bỏ qua.

- Tiếp tục như thế không được, tôi cảm thấy phải đi tìm Trần quản lý nói, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, không thể bị đối xử như những người kia!

- Đúng thế, chúng ta không có công lao cũng cũng có khổ lao, không thể bị đối xử như nhân viên cũ của Lý Minh Đồng?

- Đi một chuyến cũng tốt, tính tình của Trần tổng chúng ta đều biết rõ, coi như chúng ta nói sai chút gì, ông ấy cũng không nổi giận.

Mấy quản lý thuộc phái Trần Đại Nha hẹn nhau tại nơi hẻo lánh, nói thầm một phen, cuối cùng đánh nhịp đi tìm Trần Đại Nha.

Những người kia cẩn thận từng li từng tí, đi qua cửa phòng làm việc của Bạch Tiểu Thăng, tới cửa phòng làm việc của Trần Đại Nha.

Lúc đầu theo ý bọn hắn sẽ lặng lẽ đi vào, để không ai biết.

Kết quả, ở cửa phòng của Trần Đại Nha có dán một tờ giấy A4, phía trên là hai hàng chữ to.

Hàng thứ nhất: Tự nhiên thấy ớn lạnh.

Hàng thứ hai: Có chuyện tìm Bạch quản lý.

Mấy Trưởng phòng nhìn nhau, nhếch miệng.

Xem ra lần này Trần quản lý thật sự không niệm tình xưa, quyết định thiết diện vô tư!

Bằng không, làm sao vừa lại " tự nhiên thấy ớn lạnh" chứ!

Một tên Trưởng phòng khẽ đẩy đẩy cửa, nhìn những người khác rồi lắc đầu, đắng chát cười một tiếng, "Khóa!"

Thật là tuyệt, vậy mà khóa trái cửa từ bên trong!

Ngay cả mặt cũng không thấy!

- Các anh nói xem, có phải là do Trần quản lý cũng sợ Bạch Tiểu Thăng.

Một Trưởng phòng nuốt nước miếng, nhịn không được nói.

Hai người kia đưa mắt nhìn nhau, mắt nhìn cửa phòng làm việc đang đóng chặt của Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt đầy sự kiêng kị.

Không thể nào!

Lần trước đã nghe đồn, Thượng Văn Thư nói Bạch Tiểu Thăng mới là người lớn nhất trong hai vị quản lý!

Xem ra, Trần quản lý cũng không có cách nào.

Ba người trầm mặc một lát.

Một tên Trưởng phòng nhanh chân chạy mất.

- Anh đi đâu đó!

Một người khác không nhịn được hạ giọng quát hỏi.

- Phòng chúng tôi làm việc tụt lại sau cùng, tôi không thể trì hoãn nữa, nếu không sẽ xếp cuối mất.

Tên Trưởng phòng kia nhỏ giọng đáp lại.

Hai người khác liếc nhau, trong ánh mắt cũng nhiều thêm một vòng sợ hãi.

Bọn hắn cũng không thể thành người cuối cùng được!

Hai gã Trưởng phòng cũng nhanh chân liền chạy.

Trong hành lang có tiếng bước chân dồn dập.

Bạch Tiểu Thăng đẩy cửa nhìn ra ngoài, tò mò nhìn trái phải một chút, nhưng vẫn không thấy bóng người nào.

- Quái lạ, không lẽ là mình nghe nhầm?

Bạch Tiểu Thăng lầm bầm một tiếng, rụt đầu về.

Lúc này, trong ánh mắt của hắn mang theo vui mừng, bởi vì toàn bộ công việc đã làm gần xong.

Theo bộ quá trình này, chỉ cần ba ngày là có thể xong xuôi!

Bạch Tiểu Thăng rất hài lòng, thậm chí có chút đắc ý.

Văn phòng Trần Đại Nha.

Trên giường xếp, Trần Đại Nha ngáp thật to, ngồi dậy, vuốt vuốt con mắt nhập nhèm, duỗi người một chút, cảm giác toàn thân thư thái.

Hôm qua hắn quá mệt mỏi, sáng sớm nay thức dậy trong người rất khó chịu, cảm giác đầu choáng mắt hoa, uống thuốc rồi ngủ một giấc thật say thì cảm giác khó chịu này mới biến mất.

Trần Đại Nha thần thanh khí sảng, đứng dậy hoạt động một chút, mở cửa muốn ra ngoài đi dạo, lại gặp ngay Bạch Tiểu Thăng đối diện đang muốn đóng cửa.

Trần Đại Nha đã ngủ hơn nửa ngày, trong lòng thật sự cảm kích Bạch Tiểu Thăng.

- Lão Bạch, công việc cậu an bài thế nào rồi?

Trần Đại Nha hỏi.

- Mở cuộc họp đi, đảm bảo anh có niềm vui bất ngờ!

Bạch Tiểu Thăng cười thần bí, muốn khoe khoang thành quả của mình một chút.

Ồ? Dáng vẻ tự tin này làm Trần Đại Nha có chút ngạc nhiên.

Nhưng mà, mới qua nửa ngày thì có thể làm được bao nhiêu. Trần Đại Nha ngoài miệng không nói, trong lòng lại lơ đễnh.

- Vậy thì tốt, tôi để bộ phận hành chính thông báo họp.

Trần Đại Nha dùng máy riêng gọi cho bộ phận hành chính.

- Bây giờ đã báo cáo?

Trong điện thoại, giọng nói Trưởng phòng bộ phận hành chính có chút lạ, có chút giật mình, còn giống như có chút chờ mong.

- Bây giờ sẽ mở cuộc họp, toàn bộ Trưởng phòng tham gia.

Trần Đại Nha nói lại.

Cúp điện thoại.

Trần Đại Nha và Bạch Tiểu Thăng cười cười nói nói, đi về phía phòng họp lớn.

Tại phòng họp lớn, hai người lại trò chuyện một lát thì nhóm Trưởng phòng kia mới tiến đến.

Bọn hắn vừa tiến đến, Bạch Tiểu Thăng và Trần Đại Nha lập tức giật nảy mình.

Làm sao ai cũng có vẻ mặt mệt mói, bước chân phù phiếm, giống như tiêu hao cực độ.

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy không thích hợp, cảm giác ánh mắt những người này nhìn mình có chút hận, lại có chút kiêu ngạo.

Hắn không thể nói được rõ ràng đó là cảm giác gì.

Bạch Tiểu Thăng muốn nhìn thẳng người nào đó, nhưng không ai đối mặt với hắn cả, mọi người dường như đều có chút sợ.

- Liên quan tới công việc ngày hôm qua. . .

Trần Đại Nha chỉ vào Bạch Tiểu Thăng

- Sau này, Bạch quản lý phụ trách

- Những chuyện này chúng tôi đều biết rõ!

Lập tức có người tiếp lời.

- Đúng vậy!

Còn có một đám người phụ họa.

Đều biết rõ?

Bạch Tiểu Thăng có chút ngoài ý muốn.

Trần Đại Nha lại không có cảm giác gì, ra hiệu Bạch Tiểu Thăng nói hai câu.

- Tốt, thế thì tất cả mọi người nói tiến triển công việc đi.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Hắn không nói lời nào còn tốt, vừa mở miệng thì nhóm Trưởng phòng đang kìm nén một hơi cuối cùng đã tìm được nơi trút giận, quần tình sục sôi.

- Phòng chúng tôi hoàn thành!

- Phòng chúng tôi cũng vậy!

- Còn chúng tôi nữa!

Từng tiếng quát khẽ, âm vang hữu lực!

Mang theo tự hào.

Bạch Tiểu Thăng sửng sốt.

Trần Đại Nha choáng váng!

Làm xong rồi?!

Sắc mặt Trần Đại Nha thay đổi, hồi hộp nhìn Bạch Tiểu Thăng. Đây là sự kinh ngạc Bạch Tiểu Thăng nói sao?

Ta chỉ ngủ nửa ngày, hắn đã làm gì!

Bạn cần đăng nhập để bình luận