Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1030: Đều giải quyết



Cao Tư Vực ngạc nhiên trợn tròn hai mắt, hoàn toàn chết lặng, Bạch Tiểu Thăng không có tạm thời đình chỉ công tác hắn mà là chờ đợi lệnh bố trí phân công khác, dùng ánh mắt quan ái, đem tiêu chuẩn danh ngạch đào tạo chuyên sâu mà mỗi vị đại sự vụ quan có duy nhất một danh ngạch cho hắn.

Trong lòng Cao Tư Vực lúc này. . .

Nghìn lần không muốn.

Cái danh ngạch kia nếu như muốn, hắn đã sớm đi tìm thỉnh cầu Trầm Bồi Sinh.

Cái gọi là "Chế độ đào tạo chuyên sâu", chính là chính sách trước đây của Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa ban hành ra.

Đây vốn là chính sách đã lạc hậu.

Hoàn toàn không theo kịp tình thế hiện nay.

Chế độ này sở dĩ vẫn tồn tại, đó là bởi vì hiện tại tổng bộ dự trữ rất nhiều nhân tài nhưng chức vị lại quá ít.

Thực sự không có địa phương để trọng dụng, chỉ có thể đem những nhân tài dư thừa này tạm cất vào hầm che giấu đi bớt tiềm năng.

Bị cất giấu đi tiềm năng, cùng ngồi ghế mà không có thực quyền, thêm vào đấu tranh phe phái rõ ràng, có đôi khi ngược lại không bằng một nhân viên mới tạm thời dưới tâm huyết dâng trào của Tổng giám đốc, được điều đi công tác có thể nắm được quyền lực.

Cũng tỷ như, có người gọi là Văn Thư, quả thật là một người mới chó ngáp phải ruồi, đến công tác liền trực tiếp trở thành người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực.

Người bị che giấu đi tiềm năng lại không có vận mệnh tốt như thế.

Cao Tư Vực cảm thấy lạnh cả người.

Không nghĩ tới hắn đã tách ra khỏi Trầm lão, tránh thoát khỏi sự ghẻ lạnh, lại không tránh thoát khỏi "Thiện ý" của Bạch Tiểu Thăng.

Hắn sẽ bị che giấu đi tiềm năng một lần nữa sao, sẽ bị cất vào hầm.

Ba năm không có chút quyền lực thực sự nào.

Hạch toán cuối cùng, trong ba năm qua, tốc độ tăng trưởng trung bình hàng năm là 120% công trạng.

Chuyện này không phải hãm hại người sao.

Hiện nay, vị phụ trách sản nghiệp tỉnh vực nào mà không lo vuốt đao mài kiếm, liều mạng tìm kiếm công trạng, nhằm giữ gìn địa vị của bản thân mình trước mắt, đồng thời cũng tranh thủ tiến lên một bước.

Người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực hiệu suất trong vòng một năm có thể kiếm được gấp đôi công trạng, có khối người ngoài kia.

Sở dĩ Cao Tư Vực ở thành phố Trung Kinh bày ra hành động lớn như thế, trong lòng hắn cũng có những suy nghĩ về hiệu suất thu hoạch năm này.

Nhưng không có nghĩ đến, hắn lại đụng đầu vào khối thiết bản Bạch Tiểu Thăng này.

Trong lòng Cao Tư Vực cảm thấy khổ sở.

Phúc lợi của đào tạo chuyên sâu, chính là sau ba năm nữa ở đợt tranh giành tuyển chọn vị trí đại sự vụ quan dự bị được cộng thêm điểm, trả lại chút công bằng cho hắn. Mẹ, có chút điểm ấn tượng đó?

Còn muốn cùng với Lâm Ngọc tranh giành sao, tranh con mẹ nó.

Đến lúc đó, lão sư sẽ giúp mình, hay là giúp Lâm Ngọc người mà lão sư thời thời khắc khắc vẫn mang theo bên mình, dốc lòng bồi dưỡng. . .

Cao Tư Vực còn không có tự luyến đến như vậy, cho rằng mình so Lâm Ngọc phân lượng nặng hơn.

- Vi Vi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn cũng không nhìn Cao Tư Vực, mà quay qua nói với Lâm Vi Vi.

- Tôi đã giúp Cao tiên sinh điền xong bảng kê khai rồi. Cùng chung tập đoàn, đúng thật là thuận tiện, chỉ cần điểm một chút thôi tư liệu cá nhân đã tự động đưa vào.

Lâm Vi Vi nở nụ cười ngọt ngào, đem điện thoại di động đưa cho Bạch Tiểu Thăng.

- Tiểu Thăng đại sự vụ quan, xin mời xem qua.

Lâm Vi Vi nghiêm mặt nói.

Bạch Tiểu Thăng cầm điện thoại di động tới, chỉ nhìn lướt qua một chút liền trực tiếp bấm gửi đi.

- Không.

Cao Tư Vực chưa kịp phản ứng, chỉ mới hoảng hồn kinh hô lên muốn ngăn cản.

Một khi đã nộp, bản thân mình không muốn đi cũng phải đi.

Nếu không phục tùng điều lệnh của đại sự vụ quan, không phục tùng theo sự điều chỉnh của nội bộ, vậy thì phải. . .

Tạm thời đình chỉ công việc vô thời hạn.

Căn bản Bạch Tiểu Thăng lờ đi tiếng kêu sợ hãi của Cao Tư Vực, đem điện thoại di động trả lại cho Lâm Vi Vi, lúc này mới quay mặt lại nhìn Cao Tư Vực nhàn nhạt nói một câu.

- Sau khi về tới Tổng bộ, thay tôi hỏi thăm sức khỏe Trầm lão nhé.

Nhất thời, Cao Tư Vực một mặt tuyệt vọng.

Nhưng hắn lại không dám đối với Bạch Tiểu Thăng có bất kỳ hành động lỗ mãng nào.

Thông qua chuyện này, trong nhận thức của Cao Tư Vực khắc sâu được một điều.

Bạch Tiểu Thăng không dễ chọc.

Tên gia hỏa này, mới là cao thủ bằng mặt mà không bằng lòng, là bậc thầy.

Chính mình muốn dùng Trầm lão để áp chế, hắn lại tùy ý biến thành một cái Thái Cực khác, trực tiếp đẩy bản thân mình vào hố lửa.

Còn lấy tiếng thơm là tặng cho "Chuyện tốt".

Chuyện này đúng là giết người ban ngày ban mặt, thật hung ác a.

Còn không biết xấu hổ.

- Tiểu Thăng đại sự vụ quan, cáo, cáo từ.

Cao Tư Vực thậm chí không muốn chờ lâu, lập tức muốn đi.

Ván đã đóng thuyền, hắn chỉ có thể mau chóng trở lại tổng bộ, để cho lão sư nhìn xem, còn có thể xoay chuyển tình thế được hay không.

- Không tiễn.

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt nói, lại vứt cho Cao Tư Vực một câu suýt nữa khiến hắn hộc máu đương trường.

- Cố gắng học tập thật tốt nha.

Cao Tư Vực cố gắng chịu đựng thâm tâm đau đớn, mang theo người của mình đang hoảng hốt rời đi.

Bạch Tiểu Thăng chỉ liếc qua một chút, liền thu hồi ánh mắt.

Mọi người tập trung rất đông tại cổng của công ty truyền thông Trung Kinh, mắt thấy cái tên Cao Tư Vực vô cùng ngang ngược và càn rỡ kia giống như chó nhà có tang lủi thủi đi ra, thì hưng phấn đến mức mắt tỏa ánh sáng.

Khi Cao Tư Vực đã đi ra xa mười mấy mét, mọi người tại đương trường không nhịn được hưng phấn mà huýt sáo ầm ĩ, thậm chí vỗ tay tưng bừng.

Cao Tư Vực đang đi nghe được âm thanh này thì hai chân lập tức lảo đảo, cả khuôn mặt đỏ bừng, bước đi như chạy trốn.

Bạch Tiểu Thăng cũng không ngăn cản.

Dù sao, ‘người một nhà’ bị Cao Tư Vực hãm hại đến khổ, cũng nên có quyền phát tiết một chút bực tức trong lòng đi.

- Vi Vi, em giúp anh thiết kế một cái đề nghị. Tin tức như sau. . .

Bạch Tiểu Thăng đem điện thoại di động của mình giao cho Lâm Vi Vi, sau đó đè thấp âm thanh, căn dặn một phen.

- Được rồi.

Lâm Vi Vi nghe được thông tin, đôi mắt tỏa sáng, lúc này gật đầu đồng ý.

Giao phó xong hết thảy, Bạch Tiểu Thăng mới nở nụ cười chuyển hướng sang nhìn Quý Minh Dương.

- Quý Thị trưởng, đã rất lâu rồi không có cùng ngài uống trà, lần này phải hảo hảo tâm sự cùng ngài một phen mới được.

- Tôi cũng không nên làm chậm trễ thời gian của ngài, chúng ta cùng nói chuyện về sự phát triển của thành phố Trung Kinh đi. Bạch Tiểu Thăng cố ý nói.

- Được.

Quý Minh Dương cười to.

Đối với tính cách của Bạch Tiểu Thăng, Quý Minh Dương vô cùng yên tâm, tiểu tử này nhất định sẽ không bạc đãi thành phố Trung Kinh.

Dù sao, thành phố Trung Kinh cũng là nhà của hắn.

Trương Manh cũng mang vẻ mặt tươi cười, gật gật đầu.

- Mọi người đừng ở đây mà vây xem nữa, mấy người các vị mau đi về chỗ gọi mấy vị đồng nghiệp khác đến đây đi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía cổng, nói với mọi người đang có mặt cười nói.

- Thuận tiện nói, công ty mời bọn hắn đến sáng tạo huy hoàng.

m thanh của Bạch Tiểu Thăng vang cao.

- Vâng.

Ở cửa ra vào, Thạch Vũ dẫn đầu mọi người, cùng đồng thanh hô ứng, sau đó cấp tốc rời đi.

- Cao Tổng, một hồi chúng ta đi văn phòng của Tổng giám đốc, ngài nên đem một ít trà tốt cất giữ lâu năm, pha cho chúng tôi một bình a.

Bạch Tiểu Thăng cười nói với Cao Đại Chí.

- Được, được. Nhất định, nhất định rồi.

Cao Đại Chí có chút hưng phấn kêu to.

Hắn hiển nhiên không có chú ý tới cách xưng hô của Bạch Tiểu Thăng đối với hắn.

Cho dù có chú ý tới, thì cũng coi như là một cách xưng hô.

Mà Bạch Tiểu Thăng đã quyết định sẽ tiến cử hắn cho tập đoàn trở thành Tổng giám đốc của công ty.

Đại sự vụ quan, vẫn có cái tư cách này.

- Tiểu Thăng đại sự vụ quan, tin tức tôi đã gửi đi hoàn tất.

Một bên, Lâm Vi Vi cất giọng nói, đồng thời đem điện thoại di động trả lại cho Bạch Tiểu Thăng.

- Còn chuyện bên kia, Vi Vi, em chịu vất vả một chút, ngay lập tức thông báo cho các công ty con của tập đoàn ở thành phố Trung Kinh khôi phục lại các công việc bình thường như trước đây.

Bạch Tiểu Thăng tiếp tục phân phó.

Lâm Vi Vi liên tiếp gật đầu.

Thị Trưởng Quý Minh Dương mỉm cười nhìn tất cả, tâm lý thư sướng vô cùng.

Chỉ cần chuyện này có thể giải quyết thích đáng, đừng bảo là uống trà, cho dù là uống rượu ăn mừng cũng không quá đáng chút nào.

- Quý Thị trưởng, mời theo tôi cùng đi tới văn phòng của Tổng giám đốc.

Bạch Tiểu Thăng cười mời.

Mấy phút đồng hồ sau, Bạch Tiểu Thăng, Quý Minh Dương và Trương Manh đã cùng ngồi với nhau ở văn phòng Tổng giám đốc Công ty truyền thông Trung Kinh, cùng ngồi trên dãy ghế salon to lớn thoải mái dễ chịu vô cùng, trò chuyện hưng phấn đến quên trời.

Thỉnh thoảng ba người lại phát ra tiếng cười vô cùng sảng khoái.

Một giờ đồng hồ sau, Lâm Vi Vi đến báo cáo lại kết quả nhiệm vụ được giao.

Các công ty thuộc sở hữu của tập đoàn Chấn Bắc ở thành phố Trung Kinh, đều nhận được thông báo, bọn họ có phản hồi thông tin rằng sẽ cẩn thận tuân theo mệnh lệnh của Tiểu Thăng đại sự vụ quan, trong vòng một tuần sẽ bổ sung đầy đủ phần công việc bù cho những ngày bị trì hoãn tiến độ này.

Tin tức này khiến Quý Minh Dương và Trương Manh cảm thấy khuây khoả vô cùng.

Bạch Tiểu Thăng quả nhiên là người làm việc nhanh chóng.

Ngay cả tiểu nha đầu Lâm Vi Vi này, đều học được phong thái lôi lệ phong hành.

- Tiểu Thăng, chuyện này cậu làm quả thật chu toàn vô cùng. Đáng tiếc không có rượu, chỉ có điều, có cũng không thể uống được, lời dặn của bác sĩ mà. Vậy tôi liền lấy trà thay rượu, đại biểu nhân dân thành phố Trung Kinh, đại biểu văn phòng thị trưởng, cảm ơn cậu. Thị Trưởng Quý Minh Dương nâng chén trà lên, bên trong nụ cười còn có chút tiếc nuối.

Bạch Tiểu Thăng giơ cao chén trà, bên trong nụ cười cũng mang theo sự trịnh trọng.

- Vì việc tư, thành phố Trung Kinh là cố hương của tôi. Vì việc công, thương nghiệp cũng có đạo của nó.

- Quý thị trưởng, Tiểu Thăng không dám nhận hai chữ cảm ơn này, chỉ là muốn dừng chút sức mọn, cũng là giữ gìn chút mặt mũi của tập đoàn chúng tôi.

Lời này của Bạch Tiểu Thăng khiến cho Quý Minh Dương tán thưởng không thôi.

Trương Manh cũng giơ ngón tay cái lên biểu thị khâm phục.

Hai ly trà nhẹ nhàng đụng một cái, sau đó hai người uống một hơi cạn sạch.

Tình chi sở chí, trà thắng rượu.

Nửa giờ sau, Cao Đại Chí quay về phục mệnh.

Theo Cao Đại Chí nói, những người đã rời khỏi công ty, nghe nói Bạch Tiểu Thăng muốn triệu tập, đều nguyện ý trở về.

Không lâu sau đó, công ty truyền thông Trung Kinh liền có thể khôi phục như thường.

Đây cũng là sự tình đại khoái nhân tâm.

Sau khi Cao Đại Chí rời khỏi văn phòng, Bạch Tiểu Thăng đặt chén trà xuống nói.

- Quý thị trưởng, tôi còn có chút sự tình, muốn nói với ngài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận