Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1032: Có một loại cường hãn gọi là Bạch Tiểu Thăng!



Vừa rồi, Thị trưởng Quý Minh Dương vì khuyên can Cao Tư Vực rút đi các công ty, đã từng nói qua, ở trong năm năm tới Trung Kinh sẽ một đường thẳng tiến.

Đây không phải là nói bừa.

Thị trưởng Quý Minh Dương cũng không phải là người khoác loác.

Trên thực tế, nếu như được trợ lực đầy đủ, hoàn cảnh ổn định thì trong tương lai Trung Kinh hoàn toàn có thể đi đến một bước này. Đến cả vị thị trưởng Quý Minh Dương này đều vô cùng chờ mong.

Điểm mấu chốt là ổn định trợ lực! Là kêu gọi đầu tư thương mại!

Vốn bởi vì bị Cao Tư Vực giày vò một phen, nên phía bên Trung Kinh này nếu như không nói là nguyên khí đại thương thì cũng không kém quá nhiều.

Coi như là Bạch Tiểu Thăng khiến cho công ty của tập đoàn Chấn Bắc ổn định lại, đồng thời chi ra, thành lập các hợp đồng chế định, quy phạm hóa thì Quý Minh Dương cũng cảm thấy là khả năng phát triển của Trung Kinh cũng không lớn bằng lúc trước.

Thế nhưng là vạn lần không nghĩ tới được!

Bạch Tiểu Thăng mở miệng liền muốn kéo tới một nhóm các công ty lớn mạnh.

Không phải là ở trong top 100 trong nước mà là top 100 của thế giới.

Sau cùng còn lôi ra cả tập đoàn Đằng Vân nữa.

Quý Minh Dương hưng phấn như là uống say, kích động mà nhìn Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt đều tỏa ra ánh sáng.

Tựa như, Bạch Tiểu Thăng thật sự là một vị thần tài!

Trương Manh thì nghẹn họng nhìn trân trối Bạch Tiểu Thăng.

Hai vị Thị trưởng, Đại bí thư này trong lòng cũng chỉ có một chữ "Phục" mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng là người Trung Kinh, nhà ở ngoại ô, một năm rưỡi trước đó còn chẳng qua chỉ là một Tổng giám đốc của công ty truyền thông Trung Kinh nho nhỏ.

Tuy nhiên đồng dạng để cho người ta kinh diễm, vẫn chưa làm cho người ta đến mức phải thán phục.

Thế nhưng chỉ trong vòng thời gian chưa đến hai năm, hắn đã phát triển đến một tình trạng như thế!

Ngồi ở vị trí cao, làm bạn với những cường giả!

Đến cả bản thân Trương Manh, đều cảm thấy bái phục đối với người thanh niên trẻ tuổi này.

Bạch Tiểu Thăng, sao lại có thể lợi hại đến như vậy.

Trương Manh không biết, Quý Minh Dương cũng không biết, Bạch Tiểu Thăng vừa mới nói là "Tư tâm" đúng thật là "Tư tâm".

Thậm chí là lúc nói Bạch Tiểu Thăng còn có chút chột dạ.

Tuyết liên Vạn Hòa là của hắn.

Tôn Bạch Trí Thắng cũng là của hắn.

Trịnh Đông Tỉnh và Quốc Tế Thăng Tỉnh kia sau khi cùng bọn Tôn Bạch Trí Thắng hợp tác thì quả thật là đã sắp xếp cho hắn một phần cổ phần lớn.

Đến cả Lục Thanh Phong ở bên kia, có quan hệ không lớn với Bạch Tiểu Thăng cũng là Bạch Tiểu Thăng tặng cho.

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy là Trung Kinh muốn phát triển tốt, thực tình là có chút tàng tư, muốn cho công ty của mình kiếm một chút.

Cũng cảm thấy rằng khi thị trưởng Quý Minh Dương nhìn trên quy mô của công ty bên trên cũng sẽ không bạc đãi.

Không nghĩ tới rằng một chút tâm tư của mình, lại khiến cho thị trưởng Quý mà bí thư Trương xem như là chí công vô tư!

Là một lòng vì sự phát triển của Trung Kinh!

Không hổ là người con tốt của Trung Kinh!

- Tiểu Thăng, Quý Minh Dương tôi, kính cậu!

Thị trưởng Quý bỗng nhiên đứng dậy, hai tay nâng ly, nghiêm túc nói với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng giật mình.

Phần lễ tiết này, có chút lớn rồi.

Trương Manh cũng đứng lên, hai tay nâng ly:

- Tiểu Thăng, tôi cũng kính cậu một ly.

Hai chữ "kính cậu" này có thể nói là một câu hai nghĩa, không riêng gì là kính trà mà còn là thật sự chân chính kính nể.

Một vị thị trưởng, một vị là đại bí thư như thế lại dùng lễ "kính"!

Vẫn là thành tâm thực lòng.

Bạch Tiểu Thăng tranh thủ thời gian đứng lên, hai tay nâng ly trà lên:

- Thị trưởng Quý, Bí thư Trương, thật lòng không dám nhận, tôi đây cũng chỉ là muốn vì Trung Kinh mà làm một chút chuyện mà thôi!

Lúc Bạch Tiểu Thăng nói lời này, vẫn có một ít chột dạ ở trong lòng, trong tâm lý còn bổ sung thêm một câu:

- Cái kia thật sự là cũng thuận tiện làm cho công ty của tôi, đi nhờ chuyến xe trên con đường đại phát triển của Trung Kinh.

- Cả hai cùng có lợi, cả hai cùng có lợi…

Bạch Tiểu Thăng mặc niệm.

Quý Minh Dương, Trương Manh một hơi uống cạn sạch ly trà, nụ cười tràn đầy trên mặt.

Bạch Tiểu Thăng cũng là lấy trà thay rượu.

Lâm Vi Vi ở bên cạnh mỉm cười nhìn mọi người, thời điểm nhìn tới Bạch Tiểu Thăng, phá lệ mà hâm mộ, một đôi mắt to xinh đẹp nhẹ nhàng lay động như nhìn ngắm thần tượng.

….

Quý Minh Dương, Trương Manh lại cùng trò chuyện một hồi với Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Vi Vi ở ngay bên cạnh liên hệ với Ron, liên hệ với Lý Khâu Sơn, liên hệ với Trịnh Đông Tỉnh…

Sau đó không đến nửa giờ, điện thoại di động của Trương Manh vang lên không ngớt.

- Bí thư Trương, một công ty Tuyết Liên Vạn Hòa liên hệ với chúng ta…

- Bí thư Trương, một công ty gọi là Tôn Bạch Trí Thắng liên hệ với chúng ta…

- Bí thư Trương, một công ty gọi là Quốc Tế Thăng Tỉnh …

- Bí thư Trương…

Quý Minh Dương cùng với Trương Manh cũng không thể ngồi yên được nữa.

Bọn họ đều không nghĩ đến là, Bạch Tiểu Thăng chỉ là bắt chuyện một cái thôi thế mà không đến một giờ, những công ty kia đều liên tiếp đáp lại.

Quá nhanh!

Hơn nữa, còn đúng như vậy được rất nhiều người ủng hộ!

Đúng thế, Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ là lên tiếng chào hỏi mà thôi.

Quý Minh Dương, Trương Manh rung động một hồi.

- Tiểu Thăng, chúng tôi không thể ở lâu được, phải nhanh chóng trở về, thật là có rất nhiều chuyện cần xử lý đấy.

Thị trưởng Quý Minh Dương hưng phấn mà xoa xoa hai tay.

Đến cả thị trưởng lớn như vậy rồi còn hưng phấn đến mức đứng dậy xoa tay giống như là đứa bé.

Chỉ vì sự phát triển của Trung Kinh!

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy ở trong mắt, thật sự là rất khâm phục lại cảm thán.

- Thế thì, tôi sẽ không giữ ngài ở lại nữa.

Bạch Tiểu Thăng đứng dậy đưa tiễn, đồng thời căn dặn Trương Manh.

- Bí thư Trương, đừng để thị trưởng Quý quá mức vất vả, nếu như có vấn đề gì thì có thể gọi điện thoại liên lạc với tôi.

- Được, tôi sẽ nhớ kỹ!

Nụ cười Trương Manh tràn đầy, liên tục gật đầu.

Bạch Tiểu Thăng tự mình tiễn thị trưởng Quý, bí thư Trương xuống dưới lầu, đưa mắt nhìn hai người rời đi lúc này mới thật sự duỗi dài lưng một cái.

- Vấn đề của Trung Kinh ở bên này, cuối cùng cũng đã xử lý xong xuôi.

- Tất cả đều vui vẻ.

Giờ này khắc này, ở trên đường sắt cao tốc từ Trung Kinh thông với Lâm Hải, Cao Tư Vực hai tay cầm chiếc điện thoại, thần sắc cung kính nói chuyện.

Hắn đang gọi nói chuyện với Trầm Bồi Sinh.

Trước đây một mực không liên lạc được.

Dù sao thì bản thân Trầm Bồi Sinh cũng là một vị đại sự vụ quan, không có khả năng lúc nào cũng rảnh rỗi.

Trước mắt, điện thoại rốt cuộc cũng thông suốt, Cao Tư Vực kêu ca kể khổ.

- Cao Tư Vực, anh có phải hồ đồ rồi hay không mà thông báo trên mạng nội bộ tập đoàn cũng không nhìn xem một chút. Uổng cho anh đã từng làm sự vụ quan, còn sống sờ sờ mà mắt mù, lần này anh ăn thua thiệt đúng là không oan chút nào.

Bên kia đầu điện thoại, Trầm Bồi Sinh rõ ràng là rất tức giận, ngữ khí nghiêm khắc từ trước tới giờ chưa từng có.

- Đúng, đúng. Lão sư, là tôi mắt bị mù, là tôi đáng chết.

Cao Tư Vực đầu tiên là nhận hết toàn bộ những quở trách của Trầm Bồi Sinh vào người, sau đó lại tiếp tục nói xấu Bạch Tiểu Thăng.

- Thế nhưng mà vị đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng kia lần này thật sự đúng là quá phận!

- Hắn rõ ràng là đã đáp ứng ngài không truy cứu vấn đề của tôi, không tạm thời cách chức tôi. Ngài nhìn xem, hắn đã làm gì tôi đây!

- Hắn tạm thời cách chức anh à, là hắn đưa cho anh một cơ hội được đào tạo chuyên sâu. Anh còn không biết dừng lại.

Tâm tình Trầm Bồi Sinh hiện tại rất là kém, lạnh giọng trào phúng nói.

- Lão sư, người cũng đừng cười tôi nữa, đây mà gọi là cơ hội gì chứ! Hắn đây là đem tôi cất vào hầm mà!

Giọng nói của Cao Tư Vực vô cùng đắng chát.

- Rõ ràng là hắn chơi lá mặt lá trái với ngài, hạ độc thủ đối với tôi. Sao mà hắn có thể thâm độc như vậy được chứ!

- Đây còn không phải chỉ là nhục nhã tôi, đây là đánh vào mặt của ngài a!

Cao Tư Vực ra sức tận lực nhấn mạnh vào điểm này.

Bên kia đầu điện thoại có chút trầm mặc.

- Alo, lão sư, ngài có nghe rõ không thế?

Cao Tư Vực cẩn thận từng ly từng tý hỏi.

- Tóm lại, anh cứ về trước, trở về rồi tính toán tiếp.

Trầm Bồi Sinh hừ lạnh một tiếng.

Chỉ một câu nói này thôi rồi sau đó Trầm Bồi Sinh liền trực tiếp dập máy.

Cao Tư Vực hậm hực thu lại điện thoại di động, sắc mặt rất là khó coi.

Sợ là lần này bản thân mình đã gặp phải xui xẻo rồi.

Tại tổng bộ Lâm Hải.

Trong văn phòng, sắc mặt Trầm Bồi Sinh lộ ra tia âm trầm vô cùng.

- Lão sư, cái người Bạch Tiểu Thăng này có chút quá mức rồi.

Lâm Ngọc cũng có mặt ở đó, sắc mặt của hắn cũng rất là khó coi.

Bạch Tiểu Thăng thật sự là đối nghịch cùng với bọn hắn.

Trước thì chiếm lấy danh ngạch đại sự vụ quan dự bị của hắn, lại đem Cao Tư Vực mà lão sư tân tân khổ khổ bảo vệ đi thu thập.

Trầm Bồi Sinh trầm ngâm đứng dậy.

- Cao Tư Vực đúng là ngu xuẩn! Chọc vào ai không chọc, lại đi chọc vào Bạch Tiểu Thăng. Lúc này cũng tốt!

- Tôi đi tìm gặp Hạ Hầu Khải, nhìn xem có chỗ nào có thể bổ khuyết được hay không.

Một mình Trầm Bồi Sinh đi gặp Hạ Hầu Khải, Lâm Ngọc tự nhiên là không tiện đi theo, chỉ phải ở trong văn phòng ngồi chờ đợi tin tức.

Bất quá chỉ qua có nửa giờ, Trầm Bồi Sinh đã trở về.

Sắc mặt của hắn âm trầm, trên gương mặt ẩn chứa lôi đình dày đặc.

- Lão sư, thế nào rồi?

Lâm Ngọc giật mình lo lắng hỏi.

Ánh mắt Trầm Bồi Sinh phẫn uất nhìn hắn, một hồi lâu sau mới từ trong hàm răng nhả ra mấy chữ.

- Bọn họ là cố ý!

Bạn cần đăng nhập để bình luận