Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1035: Đây quả thực là muốn phát tài



Trung tâm tiếp thị khu đình viện Kinh tự.

Tuy nói là trung tâm tiếp thị, nhưng nói từ thông dụng phổ biến hơn thì nó chính là văn phòng mua bán cao ốc trong miệng mọi người.

Nhưng nơi này, quả thật không được bình thường.

Kiến trúc bên ngoài mặt tiền có một khí chất đặc hữu riêng biệt. Bên trong thì lung linh tráng lệ.

Người trong nghề có thể nhìn thấy được toàn bộ kiến trúc này đều trải qua quá trình thiết kế vô cùng tỉ mỉ, mỗi chi tiết kiến trúc đều do chuyên gia thiết kế làm ra.

Phần trang trí bên trong, cho dù là một chi tiết nghệ thuật nho nhỏ, đều tinh mỹ dị thường do đích thân thợ chế tác tìm tòi nghiên cứu.

Tuy nhiên, người không phải trong nghề không phải ai cũng hiểu nhiều như vậy để nói.

Nhưng mà dân chúng đi ngang qua ngang lại bên ngoài cửa, đều không tự chủ được mà thả chậm bước chân, đi đến gần nhìn ngắm toàn bộ kiến trúc một chút, sau đó trong lòng nhịn không được mà tắc lưỡi tán thưởng một câu —— "Tòa kiến trúc này, quả thật là đẹp vô cùng".

Có thể nhận được lời tán thưởng như thế từ người qua đường, đối với Đình viện Kinh Tự mà nói thì đã coi như là thành công.

Giờ phút này, ở trung tâm đại sảnh khu trung tâm tiếp thị của Đình viện Kinh Tự vẫn như cũ yên tĩnh vô cùng, không có một khách hàng nào.

Nguyên nhân cũng không phải là dự án này ế ẩm, mà bởi vì nơi này không tiếp đãi khách nhân không có "Tư cách".

Cho dù là nhà giàu mới nổi, túi đeo bên hông giắt bạc triệu đi nữa.

Lúc trước, khoảng thời gian mà trung tâm tiếp thị này mới khai trương, cũng đã tổ chức qua hai lần tham quan Khu nhà mẫu với quy mô lớn, tập trung rất đông người với nhiều giai tầng khác nhau, cho phép dân chúng bình thường đến tham quan.

Sau hai lần đó, khu nhà mẫu này liền đóng cửa, không tiếp khách bên ngoài nữa.

Vài ngày trước, Bạch Tiểu Thăng ngồi xe Taxi, vì thế bác tài xế xe Taxi cũng ở lần cơ hội đó mới may mắn được thấy khu nhà mẫu tới chán chê.

Thời điểm mà Bạch Tiểu Thăng muốn nhìn xem Đình viện Kinh Tự, bác tài xế kia có lòng tốt muốn khuyên hắn không cần đi, cũng là vì biết rõ nguyên nhân trong đó.

Đáng tiếc, Bạch Tiểu Thăng khăng khăng muốn đi, huống hồ lại trả thêm cho 200 đồng.

Vì thế bác tài tự nhiên không khuyên can nữa.

Dù sao, ai nỡ có thù hằn với tiền bạc đâu.

Còn nữa, vạn nhất có thể nhìn thấy khu nhà mẫu thì sao.

Đáng tiếc, sự thực không có vạn nhất.

Cũng chính ngày hôm đó, Bạch Tiểu Thăng được một vị quản lý hạng mục cũng lấy lý do là thiếu tư cách mời ra ngoài.

Mà giờ phút này, người quản lý lúc đó, hiện tại đang ngồi trên ghế salon ở khu khách quý, thân thể hơi nghiêng về phía trước, trên mặt nở một nụ cười nịnh nọt nghe điện thoại.

Tư thế này có lẽ là hình ảnh tiêu chuẩn dùng để nói chuyện với ông chủ.

Vị này, cũng không còn là người quản lý hạng mục nữa, mới sáng nay, hắn vừa lên chức Phó Tổng —— Phó Tổng Tiếp Thị.

Ở trên ngực hắn có một tấm thẻ bài màu vàng nho nhỏ viết tên của hắn —— Thành Đại Vi.

- Thẩm tổng, ngài cứ yên tâm đi. Bên này, tôi nhìn chằm chằm gắt gao lắm, hết thảy mọi chuyện đều thuận lợi. Nếu như có bất kỳ tình huống gì xảy ra, tôi nhất định dùng thời gian nhanh nhất báo cáo cho ngài.

- Dạ vâng, đúng, đúng, chúng ta phải để danh tiếng của mình vang xa. Những nhân vật nổi tiếng của thành phố Trung Kinh hiện tại đều biết rõ dự án này của chúng ta.

- Ngài muốn chế tạo một sơ đồ bố trí bằng vàng nguyên chất à, đây chính là một thủ đoạn rất cao tay, tôi quả thật sùng bái ngài, ngài nói cho tôi đi, thủ đoạn này làm sao mà nghĩ ra được thế. Chúng tôi đem ra so sánh cùng với ngài, thật sự là kém nhiều lắm, khả năng này chỉ có thể nói là thiên phú, thiên phú kinh doanh.

- Vâng, vâng, tôi nhất định sẽ nỗ lực học tập, không cô phụ sự kỳ vọng của ngài đối với tôi.

- Hai ngày nữa ngài sẽ ghé qua đây à? Được được, chúng tôi vô cùng hoan nghênh Thẩm tổng đại giá quang lâm.

Thành Đại Vi biết rõ vị bên kia không nhìn thấy, nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười, lo sợ đến tái cả mặt.

Có đôi khi, người nói chuyện nhất định phải vừa dùng cử chỉ phối hợp với biểu lộ vẻ mặt. Tình cảm dạt dào a.

Không có khả năng miệng thì nói cung kính, nhưng sắc mặt lại xem thường.

Người bình thường còn làm không được.

Ở đại sảnh.

Một cô gái tướng mạo bình thường tuổi tầm hai mươi hai mốt, thỉnh thoảng liếc mắt sang khu khách quý, nhìn bóng lưng khúm núm của Thành Đại Vi, liền cúi đầu che tay, thấp giọng thầm thì với người bạn gái kế bên.

- Sở Nguyệt, Sở Nguyệt, lão Thành lại xum xoe với ông chủ Trầm Dụ kìa.

- Viện Viện, cậu thật đúng là bát quái mà, không phải chỉ là nghe điện thoại thôi sao, có gì đáng xem.

Cô gái tên gọi Sở Nguyệt, thản nhiên liếc nhìn một chút, xong lại tiếp tục công việc đang làm dở dang.

- Mình lại không nghĩ vậy? Một hồi nữa sẽ thấy. Lão Thành gọi điện thoại xong, mình chắc chắn là lão sẽ đến trêu chọc cậu. A, người ta hiện tại đã là Phó tổng rồi, cậu có động tâm hay không đây?

Cô gái có tên gọi Viện Viện lại cho rằng không đúng, ngược lại cười xấu xa, đè thấp âm thanh thầm thì.

- Nhàm chán.

Sở Nguyệt lườm nhẹ Viện Viện một chút.

- Ai mà chẳng biết lão Thành có tình cảm đối với cậu chứ. Lão Thành tuy có hơi lớn tuổi, nhưng mà tiền đồ sáng lạng, cậu nói thử xem, một vị Phó Tổng tiếp thị không ngại lời lẽ bên ngoài mà một mực theo đuổi cậu. Cậu có cảm giác cảm động không?

Sở Nguyệt không kiên nhẫn nổi cầm giấy dán tường cuộn thành đao uy hiếp.

- Biết rồi. Mình không nói nữa là được chứ gì.

Viện Viện lập tức làm bộ dáng hoảng sợ.

- Đang trong thời gian làm việc, Viện Viện, nói chuyện gì đó.

Một âm thanh nghiêm khắc bỗng nhiên truyền đến.

Viện Viện ngẩng đầu lên, mắt thấy Thành Đại Vi đang đứng bên ngoài trước quầy lễ tân, một mặt nghiêm khắc kèm theo ánh mắt lộ ra vẻ bất mãn.

- Thành tổng, chúng tôi không có trò chuyện gì a. À, đúng rồi, tôi muốn qua phòng hành chính nhân sự lãnh một số vật dụng hằng tháng.

Viện Viện đứng dậy, cấp tốc rời đi.

Này giờ nói xấu sau lưng không biết lão Thành có nghe được hay không, nhưng mà hiện tại cứ giả đui giả mù rời đi, chứ ngồi đấy làm kỳ đà cản mũi, thì thể nào lão Thành cũng nhất định nắm chặt sai lầm của mình không buông tha cho mà xem.

Tranh thủ thời gian Viện Viện bỏ trốn mất dạng.

Thành Đại Vi mắt thấy nàng rời đi, tranh thủ lúc những người bảo vệ canh cổng và lễ tân ở ngoài cửa đều không có chú ý đến bên này, thì ngay lập tức biểu lộ khuôn mặt tươi tắn rạng rỡ cùng với ánh mắt nhiệt tình, nói nhỏ với Sở Nguyệt.

- Tiểu Nguyệt, tối nay em có rảnh hay không, anh mời em đi ăn cơm tây nha. Chúc mừng anh được lên chức.

- Thật không có ý tứ, Thành tổng, tôi muốn về nhà ra mắt.

Sở Nguyệt ngẩng đầu nhìn Thành Đại Vi một chút, ngôn từ lễ phép nhưng lại lạnh nhạt nói.

- Đừng đùa nữa, đêm hôm khuya khoắt, em đi xem mắt cái gì a.

Thành Đại Vi nở nụ cười ha hả, lại liếc mắt nhìn quanh bốn phía, rồi đè thấp đầu nói.

- Em cũng biết ý tứ của anh đối với em như thế nào mà. Em ngay cả một điểm động lòng cũng không có sao, hiện tại anh cũng đã là Phó Tổng tiếp thị rồi, tiền đồ vô lượng a, Tiểu Nguyệt.

- Vậy chúc mừng ngài, Thành tổng, thế nhưng mà ngài không thích hợp với tôi.

Sở Nguyệt nở nụ cười.

Thành Đại Vi lại lần nữa thổ lộ tình cảm, muốn bước thêm bước nữa trong mối quan hệ này, đây đã là lần thứ ba của hắn.

- Tiểu Nguyệt, chuyện này em quả thật không biết điều.

Thành Đại Vi sầm mặt lại.

Sở Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn.

- Thành tổng, tôi từ một nhân viên tiêu thụ thu nhập theo doanh số bán hàng một đường bị ngài cất nhắc thành nhân viên lễ tân. Cái tâm tư này của ngài, tôi rất rõ ràng. Nhưng mà, coi như thật làm lễ tân chăng nữa, ngài cũng đừng hòng mong rằng tôi đi vào khuôn khổ.

- Hơn nữa, ngài cứ liên tục làm ảnh hưởng đến công việc của tôi, thì cùng lắm tôi từ chức.

Sở Nguyệt hừ lạnh một tiếng, đứng dậy rời đi.

Hiện tại, ở cái hạng mục này, không cần đoàn đội đi mời chào tiêu thụ, đơn thuần chỉ đánh chắc danh tiếng.

Ngoại trừ Sở Nguyệt ra thì mấy vị nhân viên tiêu thụ bán hàng còn lại đều chạy đến mấy hạng mục ở chỗ khác, đương nhiên, họ cũng sẽ bán nhà ở đây.

Nàng đã sớm có dự định muốn đi, thế nhưng còn một số khoản trích phần trăm hoa hồng bán nhà vẫn chưa tới tay. Cho nên ẩn nhẫn tới bây giờ.

- Thật là không biết điều.

Thành Đại Vi mắt thấy Sở Nguyệt rời đi, hận đến cắn răng nghiến lợi, trong miệng xì nói.

Vừa mắng xong, điện thoại di động của Thành Đại Vi liền vang lên liên hồi.

Thành Đại Vi đành phải cất giấu nỗi lòng, trước tiên nghe điện thoại.

Mới nghe hai câu, khuôn mặt Thành Đại Vi trở nên kinh dị, có chút không dám tin tưởng.

- Ngài là Vương Thành Du Vương Tổng ở thành phố Trung Kinh, sáng mai muốn mang bạn đến chỗ chúng tôi mua nhà sao?

- Hoan nghênh, rất hoan nghênh ngài ghé thăm.

Thành Đại Vi vội vàng nhiệt tình nói.

Tư liệu về các khách hàng tiềm năng cần kết nối, chính là cái mà bọn hắn nhớ kỹ như thuộc lòng nhất, Thành Đại Vi hận không thể gánh vác, tự nhiên biết rõ vị Vương Tổng này, sản nghiệp gia tộc của vị này ở thành phố Trung Kinh nằm trong mười vị trí đầu. So về gia thế thân phận, bọn hắn so với Trầm Dụ Trầm tổng đều không thấp hơn chút nào, thuộc về khách hàng tuyệt đối cần đặt mục tiêu.

Thành Đại Vi nhiệt tình giới thiệu cho đối phương một phen.

Mới ngắt điện thoại, lại có một cuộc điện thoại gọi tới.

- Trần Tổng của thành phố Trung Kinh.

Thành Đại Vi nghe rõ ràng thân phận của đối phương, bỗng nhiên giật mình.

Vị này so với vị vừa rồi thân phận còn cao hơn.

Đồng dạng, cũng là muốn sáng mai đến xem nhà.

Sau đó, liên tiếp bảy cuộc điện thoại gọi tới.

Trong vòng ngắn ngủi nửa giờ đồng hồ, Thành Đại Vi muốn điên rồi.

Giống như trong một thời gian ngắn, toàn bộ hào môn trong vòng tròn của thành phố Trung Kinh này, đều chọn trúng biệt thự nơi này của hắn.

Tuy nói mấy hào môn đỉnh cấp như là Mưu gia, Chương gia còn không có hỏi thăm, nhưng những vị này thôi đã đủ rồi.

Do truyền thông quảng cáo có hiệu lực, hay là ông trời có mắt chiếu cố mình.

Trong lòng Thành Đại Vi kích động hẳn lên.

Một đơn hàng thành công, chút phần trăm trích thôi đối với hắn đã là một đại thủ bút rồi.

Đều là tiền a, chân kim bạch ngân.

- Đây quả thực là muốn phát tài a.

Vừa nghĩ tới tiền, Thành Đại Vi hai mắt như hạt châu đều đỏ cả lên.

Liếc mắt nhìn về một phương hướng khác, hai mắt Thành Đại Vi mơ hồ lộ ra sự tham lam.

- Sở Nguyệt a Sở Nguyệt, ngươi đã không biết điều. Vậy món thịt thơm này, ngươi một mẩu nhỏ cũng đừng nghĩ ăn được.Tiền, đều là của ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận