Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1038: Tự dưng chịu nhục



Phó tổng tiếp thị Thành Đại Vi của "Đình viện Kinh Tự" mặt hầm hầm, nhanh chân đi thẳng đến cổng.

Cả đêm hôm nay, hắn mệt muốn chết đi được.

Ông chủ Trầm Dụ muốn đổi vé máy bay, nửa đêm hai giờ sáng đến Trung Kinh.

Thành Đại Vi, còn có người phụ trách của hai bộ môn ở bản địa đi đón.

Rời khỏi phi trường, ông chủ Trầm Dụ đi thẳng đến trung tâm tiếp thị "Đình viện Kinh Tự", phân phó cho hai người ở hai hạng mục khác nhau dẫn người vào, còn cho Thành Đại Vi hỗ trợ, một lần nữa bố trí lại sân bãi.

Bố trí trong cả đêm!

Dù sao thì buổi sáng sẽ có khách quý đến viếng thăm.

Toàn bộ hào môn ở Trung Kinh đều có mặt.

Khi ông chủ Trầm đang nói chuyện, trên mặt vẫn không giấu được vẻ hưng phấn..

Nếu như là chiêu đãi thật tốt những người kia, chỉ riêng lợi ích thu được cửa "Đình viện Kinh Tự" thì không tính.

Hai cái hạng mục khác cũng theo đó mà thu được lợi ích đáng kể.

Mấu chốt là, trực tiếp có thể xin được giấy phép hoạt động của công ty, ảnh hưởng tới sự phát triển của bọn hắn ở Trung Kinh, thậm chí là phát triển ở cả An Giang.

Cơ hội này, ngàn năm chỉ có một, không cho phép xảy ra sơ suất.

Một chút vấn đề nhỏ cũng không thể để xảy ra được.

Trên xe, ông chủ Trầm nghe Thành Đại Vi nói rõ về cấu tứ của trung tâm tiếp thị, đặc biệt dành cho hắn thời gian một giờ để nói lên yêu cầu trọng điểm của mình.

Đến trung tâm tiếp thị "Đình viện Kinh Tự" ông chủ Trầm lại tự mình giám sát, đã tốt lại còn muốn tốt hơn nữa.

Thành Đại Vi hết chạy trước lại chạy sau, một khắc cũng không rảnh rỗi.

Hơn nửa đêm yêu cầu các nhà hợp tác chở tới các loại vật liệu cần thiết.

Chờ tới hơn bốn giờ sáng, ông chủ Trầm chịu không được nữa mới quẳng xuống một câu nói rồi trở về nghỉ ngơi.

Mặt khác hai người phụ trách ở hạng mục khác nói là đến giúp đỡ, thừa dịp ông chủ không có mặt ở đây thì tự nhiên là chuồn đi, tìm nơi đánh một giấc no say.

Thậm chí ở đây cũng có mấy nhân viên, cũng thỉnh thoảng có người lén lút đi tìm nơi chợp mắt một tý.

Chỉ có Thành Đại Vi là suốt một đêm không ngủ.

Hắn cũng không dám ngủ.

Sợ lỡ như có sai sót nào đó xảy ra, thì ông chủ sẽ tính hết lên đầu của hắn.

Thành Đại Vi cứ ráng chịu như vậy, cố gắng chống đỡ, liên tục hút thuốc lại uống cà phê, uống RedBull để giữ tỉnh táo.

Rốt cục, phía đông cũng dần dần sáng tỏ.

Thành Đại Vi ngáp ngắn ngáp dài, mở to đôi mắt đỏ ngầu, bước chân chuếch choáng đi kiểm tra bốn phía.

Lúc này đây, hắn nhìn thấy từ phía ngoài tiến vào bốn người.

Hai nam hai nữ.

Trong đó, có một vị phụ nữ trung niên, tựa hồ chân còn có chút đi lại không tiện, được người ta đỡ lấy.

Làm sao mà còn có người rảnh rỗi đi đến đây chứ!

Những tên ngu xuẩn ngoài cổng không biết ngăn cản lại hay sao!

Thành Đại Vi chỉ nhìn một chút liền nổi giận.

Trước mắt, hắn giận dữ mắng mỏ một tiếng rồi nhanh chân mà tiến đến.

Bạch Tiểu Thăng tự nhiên là còn nhớ rõ hắn.

Mắt nhìn bảng tên ở trước ngực Thành Đại Vi, Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt nói:

- Thành tiên sinh, chúng tôi là đến xem nhà!

Thời điểm nói chuyện, giọng nói của Bạch Tiểu Thăng có chút lành lạnh.

Hắn đối với việc Thành Đại Vi quát lớn mình lúc trước rất không hài lòng.

Bất quá, đối phương không biết được thân phận của hắn, cho hắn là người không có quan hệ tự tiện đi vào trong, tức giận cũng là điều có thể hiểu được.

Bạch Tiểu Thăng giống như mẹ của hắn, có đôi lúc rất biết vì người khác mà suy nghĩ.

- Anh là?

Thành Đại Vi sững sờ, dò xét Bạch Tiểu Thăng.

Nhìn thấy có mấy phần quen mắt, nhưng lại nhớ rõ là đã gặp ở đâu.

- Mấy ngày trước tôi có tới đây, anh nói tôi muốn mua nhà thì cần phải có tư cách. Lần này, tư cách có rồi cho nên tôi muốn tới nhìn xem một chút.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Vậy sao!

Thành Đại Vi rốt cuộc cũng nhớ ra.

Trước đây mấy ngày, là tên nhóc mồm mép nhanh nhạy như tàu hỏa này.

Vốn dĩ là muốn lấy ra để thu thập Sở Nguyệt.

Kết quả lại tính kế thất bại cũng là do thằng nhóc này gây ra.

Bất quá, anh thì tính là cái gì! Có tư cách gì chứ!

- Hôm nay ở chỗ của chúng tôi chỉ dành cho tiếp đón khách quý, không làm việc với những người khác. Các người nhanh rời đi thôi.

Thành Đại Vi nhíu đôi lông mày lại, thô lỗ hướng ra ngoài cửa mà phất phất tay.

Hoàn toàn là một tư thế xua đuổi.

Bạch Tiểu Thăng sầm nét mặt lại.

Trên mặt Lâm Vi Vi cũng là cực độ không vui.

- Con người của ông tại sao lại nói chuyện không có lễ phép như thế chứ!

- Có lời gì thì từ từ có thể nói chuyện, ông cần phải tỏ thái độ như thế sao?

Bị một người phụ nữ đẹp như thế chỉ trích, theo lý mà nói thì Thành Đại Vi có như thế nào cũng phải có một chút phong độ nhẫn nại.

Đáng tiếc là hắn một đêm này không ngủ, trong lòng bực dọc, căn bản là không quản cái gì mỹ nữ với không mỹ nữ.

- Tôi, tôi nói như thế đấy!

Thành Đại Vi trừng mắt nhìn Lâm Vi Vi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bọn người Bạch Tiểu Thăng, cười lạnh nói:

- Nếu như không muốn nghe thì cửa ở đấy, cứ đi ra ngoài!

Thành Đại Vi còn chỉ chỉ Bạch Minh Hành sao đó lại chỉ tiếp vào Lý Thu Vân.

- Các người nhìn lại mình đi, như thế này mà giống như có thể mua được nhà à. Nơi này bao nhiêu tiền một căn, nhìn những bộ quần áo các người mặc trên người, trên sạp hàng bán được nổi 200 nguyên hay sao?

- Nơi này không phải là nơi mà các người có thể bước vào.

- Còn có anh!

Thành Đại Vi lại chỉ vào Bạch Tiểu Thăng, mỉa mai nói:

- Anh nói là anh có tư cách để mua nhà, tư cách thế nào, tôi muốn nhìn xem một chút.

Bạch Tiểu Thăng muốn nói.

Thành Đại Vi lại làm ra một dấu tay cự tuyệt.

- Không cần phải nói. Ở nơi này, anh có nói tư cách cũng vô dụng! Tôi nói anh có tư cách thì anh mới có tư cách!

Thành Đại Vi xì nói:

- Bây giờ, tôi nói là các người có tư cách đi ra! Đừng có ở đây mà làm chướng mắt. Đi đi!

Một phen phẫn nộ này của Thành Đại Vi, chợt nhìn có chút không hiểu được ra làm sao cả.

Kỳ thực, chuyện này cũng xem như là có chút "nguyên nhân".

Trong lòng Thành Đại Vi này, đối với Sở Nguyệt, đối với ông chủ đối với hai người phụ trách ở hai hạng mục đào ngũ kia đều có chút bực mình. Đều tụ lại ở nơi đây, trước mắt vừa vặn có đối tượng để phát tiết, thì tự nhiên sẽ không kiêng nể gì mà phát tiết ra ngoài. Trực tiếp nện vào trên người Bạch gia.

Theo như hắn thấy, những người này, dù sao thì cũng không có gì đáng để kiêng kỵ.

Coi như thật sự là có tiền, muốn đến mua nhà thì lại là thế nào!

Ở nơi này, hắn là người quyết định tất cả!

Sau một phen quát lớn, Thành Đại Vi thật thư thản, cảm giác tinh thần thật sảng khoái.

Sắc mặt Lý Thu Vân, Bạch Minh Hành thì khó coi đến cực điểm.

Hai vị lão nhân này, sống qua nửa đời người còn chưa bao giờ bị người ta chỉ vào mặt mũi mà nhục nhã như thế.

Coi như hai vợ chồng ở vào thời điểm nghèo khó, cũng duy trì lòng tự trọng của mình, duy trì lòng cao ngạo của mình.

Đó mới là tôn nghiêm làm người.

Nhưng mà bây giờ, bọn họ chưa có làm ra bất cứ một hành vi cử chỉ nào, chỉ bất quá là mới muốn đến nhìn xem qua mà thôi.

Nếu như không được thì nói một tiếng sẽ rời đi!

Đâu đến mức bị xua đuổi như thế, đến cả con trai cũng bị mắng!

- Tiểu Thăng, chúng ta đi thôi!

Bờ môi Lý Thu Vân tức giận mà phát run, nhưng mà lại không có mắng chửi người chỉ có cắn răng nói.

Bạch Tiểu Thăng sau khi nghe lời nói này của Thành Đại Vi, ánh mắt như đã hóa thành hàn mang.

Hắn có thể thông cảm cho người khác nhưng lại không đại biểu cho việc có thể chịu đựng được sự nhục nhã.

Bạch Tiểu Thăng mắt nhìn thấy như thế, liền muốn bạo phát.

- Làm gì thế, để cho các người rời đi các người còn không phục? Bảo an, bảo an đâu. Đem những người này đuổi ra ngoài cho tôi!

Thành Đại Vi tức giận nói.

- Ông thử xem một chút!

Bạch Tiểu Thăng nếu như không phải hai tay đỡ mẹ mình, thì đã khiến cho thằng ngu này phải quỳ xuống đất để cầu xin tha thứ.

- Không cần phải đuổi, chúng ta đi!

Ở một bên, ánh mắt Bạch Minh Hành âm trầm, trầm giọng nói.

Sau đó, Bạch Minh Hành đi lại đỡ lấy Lý Thu Vân đi ra ngoài.

Bạch Tiểu Thăng nguyên bản muốn bạo phát, lại cảm giác được ba mình đã dẫn mẹ rời đi.

Mà lúc mẹ mình bước đi, hai chân có hơi chút dính lại, cả người đau đến phát run, tựa hồ như là lung lay sắp đổ.

Bạch Tiểu Thăng đành phải từ bỏ ý định thu thập Thành Đại Vi, đi lại đỡ mẹ mình.

Bất quá, Bạch Tiểu Thăng nhìn lại thật sau vào Thành Đại Vi một chút, khắc sau món nợ này vào lòng.

Hôm nay, vốn là tâm tình của Bạch Tiểu Thăng rất tốt.

Đáng ra là một việc rất tốt đẹp, thế mà lại trở thành tự đi rước lấy nhục.

- Ông, rất nhanh sẽ biết rõ có hậu quả như thế nào!

Lâm Vi Vi tức giận chỉ vào Thành Đại Vi.

- Ông, rất nhanh sẽ phải hối hận!

- Tốt, tôi chờ đấy!

Thành Đại Vi khoanh tay, cười một tiếng.

Phụ nữ xinh đẹp thường luôn đặt xuống lời đe dọa.

Thế nhưng mà đe dọa thì có tác dụng gì chứ.

Thành Đại Vi bĩu môi một cái, nhìn lại người vây xem ở bốn phía, tức giận nói:

- Nhìn cái mẹ gì mà nhìn, tất cả lo nhìn chằm chằm vào cổng cho tôi. Nếu như lại nhìn thấy loại người như thế này, thì phải cản lại cho tôi.

Người ở bốn phía nhất thời khúm núm gật đầu.

Bọn người Bạch Tiểu Thăng rời khỏi trung tâm tiếp thị, Lý Thu Vân không rên lên một tiếng nhưng mà trên trán lại lấm tấm mồ hôi.

Bà bị trẹo chân rất nghiêm trọng, nhưng mà vẫn không có ngồi xuống nghỉ ngơi một chút nào.

Bạch Tiểu Thăng, Bạch Minh Hành đã không rảnh mà tức giận với Thành Đại Vi nữa, tâm lý chỉ muốn tìm một nơi để cho Lý Thu Vân nghỉ ngơi một lúc.

Lâm Vi Vi vội vàng tìm kiếm, xoay người lại một cái, lại lơ đãng đụng vào một cô gái trẻ tuổi.

Cả hai người đều lảo đảo.

- Xin lỗi tôi không cố ý!

- Thật xin lỗi!

Gần như cả hai người đồng thời phát ra lời xin lỗi.

Người xảy ra va chạm với Lâm Vi Vi là Sở Nguyệt.

Đi theo bên cạnh Sở Nguyệt là Viện Viện.

Sở Nguyệt, Viện Viện nhìn thấy một nhà Bạch Tiểu Thăng cũng có chút giật mình.

Thời gian ngày hôm nay, sợ là không thể tiếp đãi được những người bình thường.

Sau đó, Sở Nguyệt lại nhìn thấy tình hình của Lý Thu Vân.

- Dì bị trẹo chân rồi sao?

Sở Nguyệt vội vàng hỏi.

- Đúng vậy!

Lâm Vi Vi gật gật đầu.

- Thế tại sao lại không đi vào bên trong nghỉ ngơi một chút…

Sở Nguyệt vừa nói xong liền nhớ ra Thành Đại Vi ở bên trong, thì không nói tiếp nửa câu sau nữa.

- Hay là dì qua bên kia nghỉ ngơi một lát đi.

Sở Nguyệt đưa tay chỉ về một nơi.

Ở bên trong tường xung quanh trung tâm tiếp thị, có một chỗ chất gỗ để ngồi.

- Cô bị điên à, nếu để cho lão Thành kia biết được cô giúp đỡ bọn họ, hắn lại…

Viện Viện vội vàng thọc thọc Sở Nguyệt.

Cô cũng rất đồng tình với người một nhà này, nhưng mà lão Thành cũng không phải là dễ chọc.

- Mặc kệ, hắn muốn mắng muốn chửi thì cứ kệ hắn đi.

Sở Nguyệt quay mặt cười với Lâm Vi Vi, Bạch Tiểu Thăng một tiếng:

- Trước mắt cứ đỡ dì tới đó ngồi nghỉ một chút đã, ở bên trong có túi thuốc, tôi đi lấy cho mọi người.

- Cảm ơn!

Bạch Tiểu Thăng nghiêm túc nhìn cô gái này một lúc, rồi gật gật đầu.

Hắn tự nhiên là nghe được những lời mà đồng nghiệp của cô gái này nói, cô ấy dám làm như thế tất nhiên sẽ đắc tội với người ta. Hẳn đúng là đắc tội với cái thằng ngu không biết giữ mồm giữ miệng ở trong kia.

Thế nhưng mà cô gái này vẫn làm như thế, rất đáng quý!

Bạch Tiểu Thăng nhìn một chút bảng tên ở ngực cô.

Tên là Sở Nguyệt sao!

Bạch Tiểu Thăng nhớ rõ cái tên này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận