Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1040: Chúng ta đi gặp hắn!



Mười mấy chiếc xe sang trọng nối đuôi nhau mà vào. Công nhân viên làm việc ở trong Đình viện Kinh Tự đều nhao nhao dừng lại nhìn ngó bằng ánh mắt nóng rực.

Từ lâu rồi hạng mục này không có chuyện gì náo nhiệt như vậy!

Không phải không có nhiều người đến như vậy, mà là không có nhiều nhân vật lớn như vậy cùng lúc ghé thăm.

Đúng là hiếm thấy!

Mỗi một chiếc xe đều trị giá mấy triệu.

Nhưng lại không khiến người ta líu lưỡi như biển số treo trên xe.

Không phải là biển số xe có giá trị cực lớn, lớn hơn giá trị của bản thân xe!

Mà là mỗi một chuỗi con số và chữ cái kia đều mang ý nghĩa vô cùng lớn!

Tần suất xuất hiện ở trên tin tức của chúng nó cực kỳ cao!

Rất nhiều nhân viên của Đình viện Kinh Tự đều là người địa phương, cho dù không phải thì hạng mục cũng có tổ chức qua một khóa chuyên môn học tập tư liệu về các khách hàng lớn!

Một hạng mục chuyên bán cho các nhân vật nổi tiếng mà lại chặn cửa một vị khách hàng nổi tiếng không cho vào mua, vậy sẽ trông thành bộ dáng gì!

Cho nên, trong hạng mục từ nhân viên quét dọn, gác cổng, đến nhân viên bán hàng, chủ quản hạng mục hoàn toàn thuộc làu tư liệu về những người nổi tiếng.

Biển số xe nào đại biểu cho nhân vật ở nơi nào.

Không nói mọi người đều biết hết nhưng cũng không sai lệch gì nhiều!

- Nhà họ Mưu ở Trung Kinh!

- Nhà họ Chương ở Trung Kinh!

- Nhà họ Doãn ở Trung Kinh!

- Nhà họ Triệu ở Trung Kinh!



Những con số cùng chữ cái ở trong tư liệu trước kia, bây giờ từng cái đều xuất hiện trước mắt một cách “chân thực”.

Cảm giác chấn động vô cùng, giã vào lòng người!

Hôm nay là thời gian mà tất cả những người giàu có đều đến!

Thật khó trách bọn họ phải giăng đèn kết hoa!

Thật khó trách ông chủ Trầm Dụ phải tự mình đáp máy bay về Trung Kinh ngay trong đêm!

Nhân viên làm trong Đình viện Kinh Tự không nhịn nổi hưng phấn đang dâng lên.

Ông chủ Trầm cũng cười không ngậm miệng lại được, thật sự có một loại cảm giác thành tựu trước giờ chưa từng có!

Nhà họ Mưu và nhà họ Chương kia đều không phải là nhân vật nhỏ ở một chỗ.

Danh tiếng của bọn họ cùng nhau chấn động tỉnh An Giang, thậm chí có sức ảnh hưởng không nhỏ ở mấy tỉnh xung quanh!

Chỉ có điều nhà họ ở Trung Kinh mà thôi.

Thử nghĩ một chút, nếu như bọn hắn đều ở lại Đình viện Kinh Tự, vậy sau này hạng mục mà nhà mình khai thác còn cần quảng cáo hay sao!

Bọn hắn đúng là biển quảng cáo hình người mà!

Hơn nữa dòng dõi họ hàng của những người này kém nhất cũng ngang hàng với mình chứ chưa cần nói đến nhà họ Mưu với nhà họ Chương!

Trong lòng của Trầm Dụ nóng rực như lửa đốt, ngẫm nghĩ lại có cảm giác muốn ngất đi vì hạnh phúc.

Thành Đại Vi thì nở một nụ cười, chạy lên trên đường muốn đích thân đi hướng dẫn những chiếc xe kia đi vào chỗ đậu xe.

Nhưng mà một chiếc xe cầm đầu đi vòng một nửa vòng ở phần đất trung tâm phía trước vườn hoa rồi đột ngột dừng lại.

Tài xế kia một chân dừng phanh lại cực kỳ đột ngột, cứ thế chiếc xe ở đằng sau suýt nữa thì hôn đít xe.

Dừng lại như thế này dẫn theo một phản ứng dây chuyền, mười mấy chiếc xe dừng lại liên tiếp xếp hàng ngoài cửa.

Tại sao dừng lại?

Thành Đại Vi lập tức sững sờ.

Trầm Dụ đang đứng trên bậc thềm cũng sững sờ.

Cửa của chiếc xe đầu tiên được mở ra, một người bước ra.

Người đó tuổi không nhỏ, tinh thần đầy đủ, khí thế càng lộ ra uy nghiêm chấn nhiếp người khác.

Đôi mắt của Thành Đại Vi sáng lên, nhận ra người đó là người của nhà họ Mưu ở Trung Kinh, Mưu Ngọc Thiên!

Nhân vật lớn đó!

Theo ngay sát là chiếc xe thứ hai cũng mở cửa bước ra một người.

Ánh mắt của Thành Đại Vi dựng thẳng.

Nhà họ Chương ở Trung Kinh, Chương Huyễn!



Từng chiếc từng chiếc xe sang trọng mở cửa bước ra một vị nhân vật lớn.

Tuy đã sớm biết rõ xe là xe của những nhà này, nhưng không nghĩ tới là những ông chủ này lại đích thân tới đây chỉ để xem một cái biệt thự mà thôi!

Ngay cả Trầm Dụ cũng lập tức run rẩy vì hưng phấn.

Nhưng mà mấy nhân vật lớn này đều không hẹn mà cùng nhau cầm lấy điện thoại di động còn mắt thì tìm kiếm bốn phía.

Đó là có ý gì vậy?

Không rảnh để suy nghĩ nhiều, Trầm Dụ bước vội về phía trước.

Trong lòng hắn ngạc nhiên nhưng không ảnh hưởng đến nụ cười đang treo trên mặt.

- Chào mừng Mưu tiên sinh, chào mừng!

Trầm Dụ nhiệt tình chào hỏi trước người ở gần nhất Mưu Ngọc Thiên.

- Kẻ hèn này là chủ tịch tập đoàn Bắc Tự, Trầm Dụ.

- A, rất vui được gặp, tôi là Mưu Ngọc Thiên ở Trung Kinh.

Giọng nói của Mưu Ngọc Thiên khá là lịch sự, chỉ có điều vẫn lộ ra một chút không yên lòng, ánh mắt vẫn tiếp tục tìm kiếm.

Trái lại Trầm Dụ không hề thấy loại thái độ này ngang ngược chút nào.

Người ta còn mạnh hơn so với mình, hơn nữa còn mạnh hơn không phải chỉ ở nửa điểm hay một điểm, cho dù có hành động gì khác người thì cũng có thể chấp nhận.

Chỉ có điều, Mưu Ngọc Thiên đang tìm cái gì đây?

Trong lòng Trầm Dụ thật sự không hiểu nổi.

Hắn vốn nghĩ trước hết nên chào hỏi với Chương Huyễn ở đằng sau nhưng lại thấy được Chương Huyễn cũng đang tìm kiếm bốn phía.

Lại về sau những người khác đều có động tác giống như vậy.

Trầm Dụ càng sửng sốt.

Trong mắt của Thành Đại Vi cũng tràn đầy mờ mịt.

Những ông chủ lớn này bị làm sao vậy?

Đến đây rồi tìm kiếm bốn phía vậy sao?

- Trầm tổng, bên kia xảy ra chuyện gì!

Rốt cuộc Mưu Ngọc Thiên phát hiện Bạch Tiểu Thăng đang đứng bên cạnh ghế dài trong góc kia.

Giọng nói của hắn nhất thời lạnh lẽo.

Thật ra khi nhận được tin nhắn của Lâm Vi Vi, Mưu Ngọc Thiên đã đoán được hẳn là Bạch Tiểu Thăng đã gặp vấn đề gì đó ở chỗ này.

Chuyện liên quan đến Bạch Tiểu Thăng hắn thật sự không dám thất lễ.

Dù sao bản thân Bạch Tiểu Thăng đúng là tồn tại cấp cao bên trong tập đoàn Chấn Bắc, lại có quan hệ chặt chẽ không thể tách rời với thị chính thành phố Trung Kinh, nhân vật bậc này hắn muốn kết thân còn không kịp!

Trầm Dụ nhìn theo hướng đó cũng sững sờ.

Thành Đại Vi ở bên cạnh bỗng nhiên nói với vào.

- Những người kia đúng là những người đang quấy rối bên trong hạng mục, còn ỷ lại ở chỗ đó không chịu rời đi, tôi sẽ đuổi bọn họ ra ngoài!

Thành Đại Vi có chút ảo não.

Những người kia bây giờ mà đổ thừa không đi thì đúng là tự mình tìm rắc rối!

- Còn không đi mau đi!

Lông mày của Trầm Dụ cũng nhíu lại, khẽ quát một tiếng.

Ông chủ Trầm đang sợ những nhân vật lớn này hiểu lầm là bọn hắn dễ dàng cho những người không có liên quan ở lại chờ trong hạng mục, nhất là đang trong trường hợp trọng yếu như vậy.

Chuyện này mặc dù không lớn, thế nhưng lại có ý nghĩa là họ không coi trọng!

Là một loại khinh mạn!

- Dừng lại!

Thành Đại Vi mới bước ra một bước, liền nghe thấy một tiếng gào to phát ra từ Mưu Ngọc Thiên đang ở bên cạnh.

Một tiếng hét này dọa cho hắn run rẩy một chút, chân bước ra rồi lại thu hồi lại, nhìn về phía Mưu Ngọc Thiên bằng ánh mắt kinh hãi.

- Mày dám đuổi bọn họ ra ngoài?

Ánh mắt đáng sợ của Mưu Ngọc Thiên âm u lườm Thành Đại Vi một chút.

- Thật to gan!

- Ngươi đang bắt nạt người Trung Kinh chúng ta sao!

- Hay là phải nói ông chủ Trầm cảm thấy, không coi những người chúng tôi vừa mắt!

Trong lời nói của Mưu Ngọc Thiên lộ ra tức giận nghiêm túc.

Đương nhiên sự tức giận này tối thiểu nhất có hơn nửa là giả vờ.

Bạch Tiểu Thăng xảy ra vấn đề ở chỗ này vậy thì Mưu Ngọc Thiên phải giúp tìm lại mặt mũi cho hắn!

Một tiếng quát này khiến cho Thành Đại Vi và Trầm Dụ đứng đực ra tại chỗ.

Tình huống … gì đây!

Chỉ là đuổi một đám người rảnh rỗi đi, tại sao lại tăng lên sự đối lập như vậy!

Còn cái gì mà không xem những người này vừa mắt?

Tôi nào dám như vậy chứ!

Trầm Dụ không khỏi oán thầm trong lòng.

- Mưu tiên sinh, đây là ngài?

Trầm Dụ đột nhiên hiểu ra rồi nói.

- Những người kia là người quen của ngài hay sao!

Câu nói này dọa Thành Đại Vi giật nảy mình!

Những người kia là người quen của Mưu Ngọc Thiên sao?

Trách không được cái người trẻ tuổi kia đến đây quyết định đặt cọc tiền không chút ngần ngại như vậy.

Chính mình còn coi là người ta khoác lác…

Kết quả là người ta trâu thật!

- Trầm tổng, vì sao bọn hắn lại ngồi ở chỗ đó mà không phải là ở bên trong? Các ngươi dựa vào cái gì đối xử với hắn như vậy!

Ánh mắt của Mưu Ngọc Thiên sắc bén như đao.

Trong lòng Trầm Dụ dần dần đắng chát.

Có trời mới biết chuyện gì đang xảy ra!

Những người quấy rối kia chính là Thành Đại Vi nói cho hắn biết.

- Đại Vi, ở đây đang xảy ra chuyện gì? Chuyện gì xảy ra!

Trầm Dụ lập tức gào thét hỏi Thành Đại Vi bằng giọng kinh sợ.

Lúc phát ra tiếng gào kia, Trầm Dụ chợt phát hiện một màn vô cùng đáng sợ đủ để khiến cho hắn giật mình hoảng sợ!

Không chỉ Mưu Ngọc Thiên mà phía sau Chương Huyễn, thậm chí tất cả các ông chủ lớn đều đang nhìn về phía hắn.

Ánh mắt chẳng chút thân thiện.

Trầm Dụ lấy cảm giác nhạy cảm của thương nhân nhanh chóng nhận ra.

Cảm giác được chuyện này giải quyết không tốt vậy thì những hạng mục của hắn ở Trung Kinh này đi tong hết.

- Tôi tôi tôi…

Bờ môi của Thành Đại Vi run rẩy, sắc mặt hắn cũng đỏ bừng.

Bị dọa rồi.

Hắn không tài nào nghĩ ra nổi mấy người mình đuổi đi kia lại có lai lịch to lớn như thế.

- Mưu tiên sinh xin ngài đừng kích động, bây giờ tôi sẽ đích thân đi mời bọn họ qua đây để các ngài gặp mặt!

Trầm Dụ không ngừng cười làm lành.

Hắn tự mình qua đó mời như vậy cũng đủ thành ý chứ!

Trầm Dụ mới vừa cất bước đã nghe thấy mấy lời nói mà hắn không tưởng tượng ra nổi.

- Không được, chúng tôi đi gặp hắn!

Mưu Ngọc Thiên liếc hắn một cái thật sâu sắc.

- Những người như chúng tôi đây cũng không dám khiến hắn chạy qua đây để gặp chúng tôi đâu!

Nói dứt lời, Mưu Ngọc Thiên vẫn tay một cái.

Những ông chủ lớn kia cùng nhau đi đến một chỗ.

Con mắt của Trầm Dụ hoàn toàn trợn tròn.

Trong góc kia là nhân vật gì vậy, thế mà khiến cho những ông chủ lớn này chủ động đi gặp!

Vừa rồi Thành Đại Vi còn muốn đuổi bọn hắn đi nữa!

Sắc mặt của Trầm Dụ trắng bệch như tờ giấy.

- Đại Vi!

- Trầm, Trầm tổng!

Thành Đại Vi run lẩy bẩy đáp.

- Hôm nay tôi mà gặp xui xẻo, họ giận tôi. Mẹ nhà nó tôi sẽ giết cậu!

Con ngươi của Trầm Dụ cũng đỏ lên rồi.

Thành Đại Vi sợ hãi nhìn ông chủ của mình.

Trầm Dụ cũng không thèm nhìn hắn nữa mà trực tiếp chạy theo phía sau các ông chủ lớn ở Trung Kính kia.

Ánh mắt của hắn cũng vô cùng tò mò.

Đến tột cùng thì nhân vật lớn mà mình đắc tội là ai!

Dù phải chết, Trầm Dụ nhất định cũng phải biết nguyên nhân mình chết là gì chứ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận