Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1042: Đau cũng sung sướng



Trung tâm tiếp thị của đình viện chữ Kinh.

Phòng khách quý.

Trước sa bàn mọi người chen chúc cùng nhà của Bạch Tiểu Thăng nghe Sở Nguyệt thuyết trình.

Trừ Mưu Ngọc Thiên ra những ông chủ lớn của giới kinh doanh đều ở bên ngoài, chỗ này chỉ có một nhà ba người của Bạch Tiểu Thăng, cộng thêm Lâm Vi Vi, Trầm Dụ, còn có hai quản lý hạng mục đến nghe chỉ đạo.

Những người khác đều đứng chờ ở một chỗ đằng xa.

Cũng là sau khi Trầm Dụ hiểu được tâm tư của Bạch Tiểu Thăng không muốn bị làm phiền, còn cố ý ra nghiêm lệnh cho các công nhân, không cho chụp ảnh cũng không cho bép xép với bạn bè.

Đương nhiên, những cử động này, hắn đều là làm theo nét mặt của Bạch Tiểu Thăng mà sai khiến, đa số là muốn lấy lòng.

Chỉ bỏ ra thời gian không đến một phút, Sở Nguyệt đã thuyết trình xong sơ lược về tình hình của hạng mục một lượt.

Sau đó, Sở Nguyệt đưa mọi người đi đến xem ngôi nhà bản mẫu.

Một mạch đi đến, vợ chồng Bạch Minh Hành được các ông chủ lớn tranh nhau chăm sóc, nhìn thấy con trai mình nói chuyện vui vẻ với mấy vị nhân vật lớn, biết bao tâm lý kiêu ngạo, hưng phấn, kích động đều hội tụ một chỗ khiến nụ cười của hai người rực rỡ vô cùng.

Làm cha làm mẹ, có ai là không hy vọng được nhìn thấy con cái mình công thành danh toại!

Lý Thu Vân còn từng nói đùa là mong cho con mình trở thành nhân vật lớn như thế.

Bây giờ lại nhìn thấy những nhân vật lớn này lại đang chủ động lấy lòng con trai!

Sự tự hào bên trong ánh mắt của Lý Thu Vân thật là không thể diễn tả được.

Bản mẫu ở giữa đình viện chữ Kinh thật ra là tứ hợp viện được sửa sang hoàn chỉnh trọn vẹn, được gọi là vị trí tốt nhất trong hạng mục.

Tường cao, sân lớn, sạch sẽ, cây xanh thấp thoáng.

Nói mỗi một bước có một cảnh tôn nhau lên thật thú vị, không hề trộn lẫn mà còn có vài điểm được nhấn mạnh thêm.

Bạch Tiểu Thăng vừa đi vừa nhìn, cũng rất là hài lòng.

So sánh với nhà họ Lý ở Thiên Thanh, cái đình viện kiểu Trung Quốc này vừa mềm mại cổ xưa lại vừa lộ ra hơi thở mạnh mẽ hiện đại súc tích.

Phong cách toàn bộ được nâng cao lên một bậc!

- Không sai!

Bạch Tiểu Thăng cực kỳ yêu thích.

Chính là một đám ông chủ lớn như Mưu Ngọc Thiên cũng vừa đi trong đó vừa lên tiếng khen ngợi không ngớt.

- Sân nhỏ kiểu Trung Quốc này quả thật không tồi! Chăm chút chú ý đến từng chi tiết nhỏ nhất !

- Đúng đấy, trông những thiết kế kiến trúc và thiết kế phong cảnh rất có phong cách quý phái!

- Hừm, thật là không nghĩ tới chỗ này có thứ đặc sắc như vậy! Sớm biết được tốt như vậy tôi đã đến nhìn xem từ trước!

- Còn phải nói Bạch tiên sinh thật có con mắt tinh tường, có thể chọn trúng được chỗ này!

- Ừm, Chuyến đi này thật không uổng, tôi cũng phải tậu một ngôi!

- Chuyện này thật đúng lúc đi, tôi cũng mua một ngôi mới được!

Trầm Dụ nghe những người này liên tiếp lên tiếng khen ngợi không khỏi đắc ý trong lòng.

Ở trên hạng mục này của bọn họ không chỉ là hô khẩu hiệu cho xong thôi, mà thật sự là bỏ công bỏ sức làm việc một phen.

Nhà thiết kế kiến trúc và cảnh quan là nhân vật nổi tiếng gần xa ở trong nước, nghe nói là học trò đi theo đại sư Tống Giai.

Tất cả mọi thứ bên trong hạng mục, từ vật liệu xây dựng đến thảm thực vật đều chọn lựa từ những loại tốt nhất trong thiên nhiên.

Chỉ có như vậy mới có thể chống lại bình luận của giới kinh doanh mắt để trên đầu!

Một mạch đi ngắm cảnh, Trầm Dụ cũng tự mình giới thiệu hạng mục cho nhân vật nổi tiếng đi bên cạnh.

Đang nói bỗng nhiên Trầm Dụ có cảm giác bị ai đó vỗ nhẹ vào vai mình một cái.

Hắn vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một người có râu tóc đã bạc trắng, trên mặt còn nở nụ cười hiền lành.

Doãn Hạo Nhiên!

Trầm Dụ nhận ra.

Nhà họ Doãn từng xảy ra xung đột với truyền thông Trung Kinh, ảnh hưởng không nhỏ trên phương diện làm ăn.

Nhưng sau đó nhà họ Doãn dưới sự dẫn dắt của người cầm lái Doãn Hạo Nhiên, dựa vào sự chung sức hợp tác với thị chính nên một mạch phất lên.

Khoảng chừng không đến hai năm đã một lần nữa trở lại huy hoàng thậm chí còn nâng lên một bậc nữa!

Mặc dù Trầm Dụ ở một tỉnh ở xa còn nghe được thấy được những chuyện này!

- Doãn tiên sinh, ngài có chuyện gì vậy?

Trầm Dụ hỏi bằng giọng nhiệt tình.

Công ty của Doãn Hạo Nhiên cũng là khá nổi tiếng ở trong giới bất động sản, cũng coi như là đồng hành với mình.

Không phải vậy thì Trầm Dụ cũng không thể cách nhà họ Doãn mấy tỉnh mà vẫn biết những chuyện kia.

Mà công ty của nhà họ Doãn mạnh hơn so với tập đoàn Bắc Tự của hắn không chỉ một tẹo!

Dĩ nhiên Trầm Dụ khách khí hơn nhiều.

- Không có gì, đang muốn nói chuyện một hai câu với chủ tịch Trầm.

Doãn Hạo Nhiên vui cười hớn hở, kéo Trầm Dụ đến bên cạnh.

- Doãn tiên sinh, có chuyện gì xin ngày nói đi!

Trầm Dụ thấy tò mò đối với hành động của Doãn Hạo Nhiên, nhưng cuối cùng trên mặt vẫn niềm nở.

Doãn Hạo Nhiên này muốn nói gì với hắn chứ?

- Tôi biết Trầm tiên sinh mua ba mảnh đất ở Trung Kinh, một mảnh là xây dựng thành hạng mục này, một mảnh đất khác sẽ xây dựng chung cư, khởi công trong hai tháng tới. Còn có một mảnh đất vẫn còn đang trong giai đoạn quy hoạch.

Doãn Hạo Nhiên mỉm cười nói.

- Nói thẳng ra thì tôi cảm thấy tài chính trong tập đoàn Bắc Tự của ngài, sợ là … không mạnh mẽ như thế!

Con ngươi của Trầm Dụ co rút lại, vẫn giữ nụ cười trên mặt nói.

- Doãn tiên sinh thật là quan tâm đến chúng tôi đây.

- Dù sao cũng đều là dân kinh doanh bất động sản, ông đến chỗ của tôi kiếm miếng bánh, tôi sao có thể bỏ mặc không quan tâm đây?

Doãn Hạo Nhiên cười nói.

- Vốn là tôi muốn tháng ba năm sau sẽ đánh lén hạng mục của ông! Theo tính toán của tôi, mắt xích tài chính của các ông sẽ nhanh chóng bị đứt mất. Đến lúc đó chỉ cần trao đổi một vài lợi ích nhỏ, hạng mục của các ông sẽ tả tơi! Có điều cơ sở của hạng mục này tốt, chúng tôi sẽ chuẩn bị rồi tiếp tục khai thác lần nữa.

Lời nói của Doãn Hạo Nhiên nghe như hời hợt nhưng lại khiến vẻ mặt của Trầm Dụ cũng đã có dáng hoảng sợ.

Hoảng sợ, chấn động.

Sắc mặt của Trầm Dụ trắng bệch hết, hơi thở cũng có vẻ gấp gáp.

Báo cáo tài chính của bọn họ ước định là tài chính đến tháng ba tháng tư sang năm sẽ căng thẳng!

Tại sao nhà họ Doãn lại biết!

Là đã nghiên cứu chuyên sâu sao?

Nếu như đến lúc đó nhà họ Doãn có ý định rình giết...

Trầm Dụ ngơ ngác.

Tập đoàn Bắc Tự của bọn họ coi như là đi đời rồi.

- Doãn tiên sinh…

GIọng nói của Trầm Dụ cũng run rẩy rồi,

- Đừng kích động, Trầm tiên sinh đừng kích động!

Doãn Hạo Nhiên cười ha hả nói.

- Bây giờ tôi đổi ý rồi, tôi chuẩn bị hợp tác cùng với tập đoàn Bắc Tự của ông, tiến hành rút tiền đầu tư vào hạng mục này, năm trăm triệu có được không?

Trầm Dụ sửng sốt.

Doãn Hạo Nhiên không kiêng dè nói muốn đánh lén bọn họ.

Tại sao còn nói muốn đầu tư?

Cái này, cái này là cái chiêu gì!

Trong lòng của Trầm Dụ có chút sợ hãi, ánh mắt nhìn Doãn Hạo Nhiên còn mang theo cảnh giác.

- Tôi chỉ có một yêu cầu nho nhỏ, hy vọng Trầm tổng đồng ý giúp!

Doãn Hạo Nhiên lặng lẽ trỏ ngón tay hướng Bạch Tiểu Thăng.

- Thấy chưa, vị Bạch tiên sinh kia muốn mua nhà, ông giúp tôi chiết khấu thật nhiều! Đồng thời đảm bảo phải giao nhà thật nhanh, chất lượng càng phải tốt!

Trong lòng của Trầm Dụ cứ cho rằng điều kiện mà Doãn Hạo Nhiên muốn phải khó khăn như thế nào chứ.

Không nghĩ tới lại chỉ có như thế này.

Yêu cầu hoang đường!

Có thể không hoang đường hay sao!

Nhà họ Doãn trực tiếp đầu tư năm trăm triệu mở rộng kết hợp với mình, chỉ vì….

Chiết khấu cho người họ Bạch này mua nhà?

Đây là cái lối suy nghĩ gì!

Trầm Dụ có cảm giác sai sai.

- Tôi biết ông rất khó có thể lý giải, vậy để tôi lý giải. Ngoại trừ tôi cũng xem trọng hạng mục này ra, nhưng Bạch tiên sinh không thích bị người ta tặng không một ngôi nhà, không phải vậy thì tôi đã không khó khăn như vậy.

Doãn Hạo Nhiên vỗ vỗ vai Trầm Dụ nói bằng giọng cảm khái.

- Hiểu giúp nhau đi.

Tôi… Lý giải không nổi!

Trầm Dụ há hốc mồm không nói gì, trong đầu mờ mịt, mắt nhìn Doãn Hạo Nhiên rời đi.

Chuyện này là sao nhỉ.

- Chủ tịch Trầm.

Vai của Trầm Dụ lại có người vỗ vỗ, hắn quay đầu lại.

Chu Huyễn đang đứng đó cười híp cả mắt với hắn, hỏi một câu.

- Doãn Hạo Nhiên nói gì với ông?

Trầm Dụ há mồm khô khốc, sắp xếp lại từ ngữ cho đúng.

- Đương nhiên, thật ra tôi cũng không quan tâm.

Chu Huyễn cười híp mắt nói.

(Nghe cười híp mắt buồn cười quá, ta đây muốn híp không được đâm ra ghét.)

- Công ty của ông ở nơi khác đến Trung Kinh của tôi để phát triển, có thể nói là mãnh long quá giang nha, ha ha. Tôi lại là địa đầu xà có thể rất là có ý kiến đó.

Mãnh long và địa đầu xà xuất phát từ câu “cường long nan áp địa đầu xà”: một con rồng có hung hãn, mạnh mẽ tới đâu cũng không thể áp chế được con rắn ngay trên địa bàn của nó.

- Bây giờ chúng ta cùng nói chuyện với nhau hai câu…

Nụ cười của Chương Huyễn nhiệt tình nhưng lại mang đến uy nghiêm đáng sợ.



Sau khi nói chuyện cùng với Chương Huyễn thì toàn thân Trầm Dụ cũng rơi vào trạng thái choáng váng luôn.

Thậm chí còn hơi hơi nghi ngờ cuộc đời người…

Lại một người nữa muốn hại chết chính mình!

Rốt cuộc mình chạy đến nơi này mua một lúc ba mảnh đất đã đắc tội với bao nhiêu người địa phương đây!

Có điều Chương Huyễn lại nói ý rằng có thể hợp tác, điều kiện là để cho nhà họ Bạch nhận được ưu đãi!

Điên rồi, những người này điên con mẹ nó rồi!

Trong lòng của Trầm Dụ gào thét một câu nói kia.

Sự sống chết của mình lại đang được nằm trong tay của một người đến xem nhà.

Trầm Dụ cực kỳ xoắn xuýt nhìn người nhà họ Bạch, đặc biệt là bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng đó, trong lòng liền có một ý nghĩ về cái tên này, không biết đến tột cùng là có lai lịch gì!

Cái tâm lý xoắn xuýt phức tạp này của Trầm Dụ cũng không có kéo dài được lâu, vì sau đó lục tục có những người đến “nói chuyện” với hắn!

Đe dọa, dụ dỗ!

Cách những người này ra tay không giống nhau, nhưng lại có chung một mục đích!

Chiết khấu cho người nhà họ Bạch.

Cuối cùng, thậm chí ngay cả Mưu Ngọc Thiên cũng nói đề tài này cho hắn.

Chiết khấu, chiết khấu, không chiết khấu vụ này những người kia sẽ đánh gãy xương Trầm Dụ hắn.

Có điều ngay cả Doãn Hạo Nhiên và những người đến chào hỏi với hắn.

Chính bọn hắn cũng muốn một ngôi nhà, không chiết khấu!

Trong lòng của ông chủ Trầm Dụ này đã loạn tùng phèo hết lên rồi, hoảng sợ xen lẫn với vui sướng.

Có điều cũng may là vui sướng nhiều hơn hoảng sợ.

Điều này làm cho ông chủ Trầm nhớ đến một câu nói, đau cũng sung sướng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận