Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1043: Giá tiền không thể tăng cao hơn nữa!



Trong thời gian một giờ đồng hồ, chuyến tham quan rốt cục cũng kết thúc.

Ngay tại chủ viện của tứ hợp viện đặt một hàng ghế dựa và bàn gỗ tử đàn, một đoàn người đang nghỉ ngơi ở đó.

Uống trà và ăn trái cây.

Trong lúc đó, rất nhiều người trong đám người Mưu Ngọc Thiên đều tiến đến trước mặt Bạch Tiểu Thăng, cười nói thì thầm một phen.

Bạch Tiểu Thăng cũng mỉm cười đáp lại, thấp giọng giao lưu.

Sau đó, những ông chủ lớn này lại đợi một lát, rồi lần lượt rời đi.

Trước khi đi, bọn họ còn vô cùng nhiệt tình chào hỏi vợ chồng Bạch Minh Hành.

Bạch Minh Hành và Lý Thu Vân mỉm cười chào lại.

Chỉ có điều Lý Thu Vân đi đứng bất tiện, không thể đưa tiễn.

Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ đưa tiễn tượng trưng mấy bước.

Mệt mỏi nhất có lẽ là Trầm Dụ, mặt hắn luôn tràn ngập nụ cười, một vị rời đi, đều phải tự mình đưa tiễn đến cửa chính.

Hết chuyến này đến chuyến khác, ông chủ Trầm cũng phải thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi.

Người càng ngày càng ít.

Đến sau cùng, chỉ còn lại có gia đình Bạch Tiểu Thăng.

Tranh thủ lúc Trầm Dụ đưa tiễn vị khách quý cuối cùng, Lâm Vi Vi và Sở Nguyệt lại đi thay nước trà, khi trong viện chỉ còn có người nhà họ Bạch, Bạch Tiểu Thăng cười hỏi cha mẹ:

- Cha, mẹ, hai người vừa lòng với nơi này không? Con dự định mua một căn, cha mẹ và bà sống ở chỗ này, lại thuê mấy người đến giúp việc, không tệ chứ.

- Quả thật là không tệ, nhưng mà cần cỡ bao nhiêu tiền thế!

Lý Thu Vân hơi bận tâm nói.

- Nơi này, nghe nói một căn cần đến bốn năm ngàn vạn! Ở huyện thành nhỏ của chúng ta, có thể nói là giá cả trên trời, chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy!

Bạch Minh Hành cũng vô cùng lo lắng.

Con trai hiếu thuận, hai người đều vui mừng.

Nhưng trả một số tiền lớn như thế, ngẫm lại cũng cảm thấy đáng sợ.

Lúc trước, đồ bại gia tử Bạch Song Lôi kia sống không ra gì.

Vẻn vẹn chỉ có mấy chục vạn, liền bắt ép Lão Thái Thái phải bán nhà.

Bốn năm ngàn vạn a!

Không thể tưởng tượng nổi!

- Về vấn đề tiền bạc, cha mẹ không cần quan tâm. Con có kiếm được chút tiền lời trong thị trường chứng khoán, lại vừa đầu tư, đảm nhiệm quản lý cấp cao ở tập đoàn quốc tế, có cổ phần trên danh nghĩa (cổ phần không góp vốn mà được chia lãi). Nếu không phải như vậy, hai người nghĩ xem vì cái gì mà những ông chủ lớn kia lại khách khí với con như vậy.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Hắn tận dụng mọi phương thức để giải thích với cha mẹ về khả năng có thể trả tiền mua nhà.

Dù sao, nếu như nói thẳng đến chuyện kế thừa, và trong thẻ còn có năm trăm triệu!

Giải thích thật sự quá phiền phức!

Bạch Tiểu Thăng không phải người ưa thích phức tạp và phiền phức.

- Con trai, con có thành tựu, cha mẹ rất vui mừng, nhưng phải nhớ rằng làm người cần chính trực, đừng tham lam! Càng không thể dùng quyền lực trục lợi cá nhân!

Bạch Minh Hành nghiêm túc khuyên bảo.

Ông sợ con trai mình đi trên con đường sai lệch.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

Cha mình luôn đặt cương trực, công chính lên hàng đầu, đã dạy dỗ Bạch Tiểu Thăng từ bé đều phải giữ lời nói và việc làm mẫu mực.

Bản thân mình có thể đi đến hôm nay, cũng nhờ vào sự dạy dỗ của cha!

- Cha cứ yên tâm, số tiền này là tự con kiếm được! Không thẹn với lương tâm! Cũng không sợ bất luận kẻ nào điều tra!

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên nói.

- Lời dạy bảo của cha, cho tới bây giờ con chưa từng quên!

Khi Bạch Tiểu Thăng nói những lời này, Bạch Minh Hành nhìn chằm chằm vào đôi mắt con trai mình.

Nhìn thấy ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng không tránh không né, vô cùng thản nhiên, Bạch Minh Hành không kìm lòng được gật đầu.

- Như vậy thì tốt!

- Lão Bạch đáng chết, thế mà nghi ngờ con trai tôi!

Lý Thu Vân cười mắng.

- Tôi sai rồi, là tôi sai rồi.

Bạch Minh Hành cười ha hả nói.

- Cha cứ yên tâm đi, hơn nữa, vừa rồi trước khi đi, mấy người bạn kia đã nói với con, bọn họ đã trao đổi với ông chủ Trầm tốt rồi, cấp cho chúng ta một mức giá chiết khấu nội bộ.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Không có khoa trương đến mấy ngàn vạn như vậy.

Dù sao, bọn người Mưu Ngọc Thiên đã nói với hắn như thế.

Thật ra, Bạch Tiểu Thăng cũng có chút tò mò, bọn hắn nói điều gì với Trầm Dụ.

Mức giảm giá này lại có thể ít hơn bao nhiêu?

Tuy nhiên, có giảm giá, Bạch Tiểu Thăng tự nhiên không từ chối.

Dù sao, có ai chê tiền đâu.

- Tổng giá trị đến bốn năm ngàn vạn, giảm giá có thể ít hơn bao nhiêu đây, nếu không đem toàn bộ phòng trống trong nhà chúng ta bán đi. . .

Bạch Minh Hành thì thào nói.

Tuy nhiên nghĩ kỹ lại.

Ở trong cái huyện thành nhỏ này, giá tiền phòng năm trước mới có tám ngàn, mà hai năm nay dựa vào sự phát triển của Trung Kinh, giá phòng tăng đến một vạn rưỡi, dù Bạch gia có hơn tám mươi phòng cho thuê, cũng chỉ có hơn một trăm mười vạn, ném vào tổng giá trị mấy ngàn vạn trong khoản tiền nhà này, không thể nghi ngờ là ‘chén nước hắt xe củi đang cháy’ (như muối bỏ biển).

- Được rồi, cha không cần phải để ý đến chuyện đó.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Trầm Dụ đã trở về viện tử, mang theo vẻ mặt tươi cười đi về phía mấy người nhà họ Bạch bên này.

Bạch Tiểu Thăng thấy vậy liền tiến đến nghênh đón.

- Trầm đổng, chúng ta vừa đi dạo vừa nói chuyện.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Được, được!

Trầm Dụ vội vàng gật đầu.

Có lẽ cũng đến lúc nên thảo luận về chuyện mua nhà rồi.

Trầm Dụ đã sớm suy nghĩ kỹ.

Hai người đến một góc khuất nhỏ trong viện tử.

Bạch Tiểu Thăng muốn mở miệng, Trầm Dụ lại đoạt lời nói trước.

Như vậy mới đủ tích cực chủ động, mới thể hiện được thành ý!

Nếu đã chuẩn bị giảm giá, vậy tạo thêm một phần ấn tượng cũng tốt!

Không biết rõ vị Bạch tiên sinh này là nhân vật gì, nhưng nhất định có lai lịch không nhỏ!

- Bạch tiên sinh, đây chính là dự án viện tử tiêu chuẩn của chúng tôi, diện tích tổng cộng là một ngàn hai trăm, kèm theo một khu vườn thực vật.

- Chúng tôi đã nói nơi này là vị trí tốt nhất, nhưng thực ra không phải, chúng tôi còn để dành một vị trí tốt hơn! Tôi dự định xây một tứ hợp viện mới ở nơi đó cho ngài!

- Kỳ hạn hoàn thành công trình trong tám tháng nữa, vật liệu sử dụng nhất định là thứ tốt nhất và thân thiện với môi trường!

- Đồ nội thất trong nhà được đặt sẵn, ngài có thể chọn kiểu dáng, vật liệu, đến lúc đó nếu như ngài không hài lòng, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm thay đổi! Cho đến khi ngài hài lòng mới thôi!

- Tất cả cây xanh được trồng bằng phương pháp cấy ghép, ngài có sở thích gì thì cứ nói, chúng tôi đều đáp ứng cho ngài!

- Bất động sản do chúng tôi tự duy trì, ngài ở chỗ này được miễn tất cả các khoản phí tài sản, miễn phí chi phí sinh hoạt, bởi vì ngài là khách hàng đầu tiên của chúng tôi!

. . .

Trầm Dụ nói trọn vẹn mười năm phút đồng hồ không ngừng nghỉ.

Những điều kiện mà hắn nói kia, nếu để cho người bên ngoài nghe thấy đều sẽ bị dọa kêu to một tiếng.

Toàn bộ chế độ phục vụ này cần bao nhiêu tiền mới có thể mua được!

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

Những chế độ phục vụ này, hắn nghe thấy đều hài lòng, cảm thấy không thể bắt bẻ.

- Vậy giá tiền thế nào?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Tôi cũng xin nói thật với ngài, dự án này có chi phí đất cao, chi phí thiết kế kiến trúc đã tám trăm đến một ngàn vạn, bởi vì chúng tôi có rất nhiều vật liệu đặc biệt được vận chuyển về từ nước ngoài, cho nên.

Trầm Dụ cẩn thận từng li từng tí nói:

- Ngài xem, tổng giá trị là một ngàn năm trăm vạn, có thể chứ?

Mức giá này chỉ có thua lỗ, không có kiếm lời!

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên.

Ban đầu giá của tứ hợp viện là bốn năm ngàn vạn, mà đây còn là vị trí tốt nhất, lại chỉ cần một ngàn năm trăm vạn?

Cái giá này có chút. . . quá ít!

Lời nói của đám người Mưu Ngọc Thiên đã khiến cho Trầm Dụ phải giảm giá.

Đây đúng là đánh ‘gãy xương’ mà!

- Cái giá này...

Bạch Tiểu Thăng muốn nói là mức giá quá thấp.

Thấp quá lại khiến hắn có chút xấu hổ.

- Vậy một ngàn vạn đồng, ngài thấy thế nào?

Trầm Dụ vội vàng nói.

Hắn tưởng là Bạch Tiểu Thăng chê đắt. . .

- Không được không được, tôi muốn nói là như thế thì giá thấp quá!

Bạch Tiểu Thăng vội vàng nói, hắn hiểu thật ra Trầm Dụ đang hiểu lầm.

Trầm Dụ nghe được câu nói của Bạch Tiểu Thăng thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Còn tưởng rằng là mình nói giá cao chứ.

- Một ngàn vạn, nếu ngài hài lòng với giá cả này thì chúng ta quyết định như vậy đi! Không thể cao hơn nữa! Dù sao ngài là khách hàng đầu tiên ở chỗ chúng ta, được hưởng mức chiết khấu cao nhất, còn nữa, ngài có biết là ngài vừa đến, những vị nhân vật nổi tiếng ở Trung Kinh này đều đặt phòng rồi, hơn nữa bọn họ còn không yêu cầu giảm giá, dự án này của chúng tôi được bán chạy rồi! Chỉ với danh tiếng này, tôi cũng đã kiếm lợi rất lớn!

Trầm Dụ vội vàng nói.

Lời này thực sự không phải là giả, chỉ bỏ ra mấy ngàn vạn liền làm cho bảng hiệu của dự án này nổi lên.

Sau này giai đoạn thứ hai thứ ba được mở rộng ra, bọn hắn tuyệt đối kiếm lời ‘đầy bát đầy bồn’.

Bạch Tiểu Thăng còn muốn lên tiếng.

- Thật sự không thể tăng giá cao hơn nữa!

Trầm Dụ nói với vẻ cầu xin.

Khi nhìn thấy bộ dáng kia của hắn, Bạch Tiểu Thăng không còn gì để nói.

Còn có người bán hàng cầu xin không thể tăng giá?

. . .

- Việc đó, được rồi!

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

Dù sao đến thời điểm này, xem như chính mình mang tới cho Trầm Dụ rất nhiều khách hàng, vậy xem như cho mình khoản hoa hồng đi.

Trầm Dụ tươi cười rạng rỡ, liên tiếp gật đầu hài lòng.

Nói xong về chuyện mua nhà, biểu hiện trên mặt Trầm Dụ hơi kỳ lạ, dường như có chút lời nói khó mà mở miệng.

Bạch Tiểu Thăng thấy thế, lập tức cười, nói:

- Trầm đổng còn có lời gì thì cứ nói, đừng ngại!

Hắn nhận ra ông chủ Trầm này có việc muốn hỏi, chỉ là hơi ngại mở miệng.

- Thực ra cũng không phải chuyện gì lớn, tôi chỉ muốn hỏi một chút, ngài. . . đến tột cùng là có thân phận gì?

Trầm Dụ có vẻ ấp a ấp úng, nói một cách cẩn thận từng li từng tí.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng không muốn nói, hắn sẽ không hỏi.

Hóa ra là vấn đề này, xem chừng, ông chủ Trầm này nhất định đã cố nhịn gần chết.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Thật ra coi như hắn không nói, Trầm Dụ nhất định cũng sẽ tìm hiểu.

Bên phía Trung Kinh, hơn mười vị lão đại hầu như đều biết rõ thân phận chân thật của hắn, Trầm Dụ muốn tìm hiểu rõ, thì cũng không phải việc khó khăn gì.

- Trầm đổng chắc có nghe qua tập đoàn Chấn Bắc rồi chứ? Tôi là đại sự vụ quan của Bộ Sự Vụ khu Đại Trung Hoa thuộc tập đoàn Chấn Bắc.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Người bình thường chỉ có thể nghe đến chức vụ người phụ trách khu vực khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc.

Dù sao giống năm đó, hàng ngũ Trần Cửu Thiên nhiều lần tiếp xúc với truyền thông, thanh danh được lan xa!

Còn nhớ rõ lúc trước khi Trần Cửu Thiên ‘ngã ngựa’, chính giới truyền thông đóng vai trò chủ chốt trong việc đưa tin quảng bá.

Tuy nhiên về phía đại sự vụ quan, bởi vì công tác có khuynh hướng đi sâu vào bên trong nội bộ, nên phải điệu thấp rất nhiều.

Bạch Tiểu Thăng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Vẻ mặt của Trầm Dụ sẽ tràn đầy ngưỡng mộ, ánh mắt sẽ lộ ra vẻ mịt mờ mê mang, mặt mũi tươi cười nói:

- Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!

Thế nhưng, sau khi nghe Bạch Tiểu Thăng tự báo lai lịch bản thân, đôi mắt Trầm Dụ trong nháy mắt trừng lớn, con ngươi đột nhiên co lại.

Trong ánh mắt của Trầm Dụ, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nhìn thấy một ít thứ vốn không nên tồn tại.

Hoảng sợ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận