Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1049: Tôi rất chờ mong Bạch Tiểu Thăng đến



- Trương Văn Tân sự vụ quan, ngài rốt cuộc đã đến.

Tiếu Thương vừa mở cửa liền thấy Trương Văn Tân đang đứng đó, đôi mắt hắn lập tức sáng ngời, tựa hồ có một ngọn lửa hy vọng đang nhen nhóm lên.

Trương Văn Tân quả thật chính là sự vụ quan của Bộ Sự Vụ thuộc khu Đại Trung Hoa.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng nếu như biết được, cũng sẽ giật nảy cả mình.

Bọn họ sẽ không nghĩ tới, thế mà cùng với một vị sự vụ quan xảy ra một loạt va chạm hiểu lầm.

Thật sự là lũ lụt vọt lên Miếu Long Vương.

Nói đến, chuyện này cũng không quá kỳ quái.

Trên thực tế, số lượng sự vụ quan tính ra hàng trăm, hơn nữa luôn có một bộ phận thích hợp có công tác ở bên ngoài.

Đừng nói là Bạch Tiểu Thăng, ngay cả chính những vị đại sự vụ quan kia như Trịnh Thiên Hồng hay Lý Hạo Phong, đều không nhất định nhận thức được toàn bộ sự vụ quan của Bộ Sự Vụ.

Thời điểm mà Bạch Tiểu Thăng cùng với Lâm Ngọc tranh đoạt vị trí đại sự vụ quan dự bị, lúc ấy Trương Văn Tân cũng đang có công tác ở bên ngoài.

Lần này, Trương Văn Tân vội vàng trở về tổng bộ một chuyến, tranh thủ trước ngày đầu thu.

Vấn đề mấu chốt của người bạn tốt khiến cho hắn sứt đầu mẻ trán.

Hắn đối với những "Sự tích" của Bạch Tiểu Thăng, phỏng chừng cũng không rảnh nghe ngóng.

Dưới ánh mắt chờ mong và hy vọng của Tiếu Thương đưa qua, nhưng đáp lại hắn là ánh mắt tỏa ra sự bất lực, mỏi mệt, ngay cả nụ cười cũng rất miễn cưỡng của Trương Văn Tân.

Tiếu Thương nhìn thấy những biểu lộ như thế hiện lên trên khuôn mặt của Trương Văn Tân, tựa hồ dự cảm được tình huống có gì đó không ổn, nụ cười trên môi cũng dần dần cứng lại.

- Có ở đây không?

Tiếng nói của Trương Văn Tân có chút khàn khàn hỏi.

- Có chứ, ngài mau vào trong.

Tiếu Thương vội vàng để cho Trương Văn Tân tiến vào bên trong, tay chỉ về một hướng.

Trương Văn Tân gật gật đầu, có điều hai chân hơi có chút chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn cất bước đi vào trong phòng khách.

Trên thực tế, hắn cùng với mấy người Bạch Tiểu Thăng sau khi tách ra, thì xấp văn kiện quan trọng lại đánh mất ở nơi nào không rõ, khiến hắn như trở thành một tên tâm thần, điên cuồng tìm kiếm rất lâu.

Đương nhiên không có thu hoạch được gì.

Và chuyện này cũng đã bị trì hoãn trong một thời gian khá dài, cứ thế dây dưa nên thời gian Trương Văn Tân đến bên này so với mấy người Bạch Tiểu Thăng còn muốn trễ hơn.

Trương Văn Tân đi vào bên trong phòng khách, ngay lập tức liền nhìn thấy một người đàn ông nhàn nhã đang ngồi uống trà.

Bộ dạng hắn yên ổn tự đắc, khí thế ổn trọng như núi.

- Văn Tân đã đến rồi sao?

Người đàn ông đang ngồi uống trà ở trước bàn lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy Trương Văn Tân liền mỉm cười chào hỏi.

Lại hướng về vị trí ngồi đối diện của mình chép miệng một cái.

Tựa hồ như hắn hoàn toàn không có lưu ý đến vẻ mặt thất lạc như nhà có tang của Trương Văn Tân.

Hai chân của Trương Văn Tân cảm giác nặng như đeo chì, di chuyển sang phía đối diện của người đàn ông, nặng nề ngồi xuống và thở dài một tiếng.

- Đồ vật, mất rồi.

Người đàn ông kia vẫn như cũ mỉm cười, tỉ mỉ rót một ly trà, đối với nước trà màu vàng trong trẻo trong chén hài lòng gật đầu, sau đó mới giao cho Trương Văn Tân.

- Nếm thử một chút đi.

- Vũ Thành, tôi nói vật đó mất rồi. Chứng cứ chứng minh sự trong sạch của cậu bị trộm mất rồi.

Hai mắt Trương Văn Tân nhìn thấy thái độ của đối phương không nhanh không chậm, gấp gáp nhịn không được nói.

Vị ngồi đối diện với Trương Văn Tân rõ ràng chính là —— Trần Vũ Thành.

- Ồ.

Trần Vũ Thành đáp lại một tiếng, nâng chén trà nhỏ nóng hổi lên khẽ hớp một ngụm nhỏ, tựa hồ như đối với chén nước trà màu vàng này hài lòng đến cực điểm.

Trương Văn Tân ngây ngốc nhìn những phản ứng của người bạn tốt, lập tức cười khổ, sau đó bưng chén trà mà Trần Vũ Thành đưa cho bản thân mình lên uống một hơi cạn sạch, cũng mặc kệ nước trà nóng hay không nóng.

- Có đôi khi mình thật không hiểu rõ cậu suy nghĩ như thế nào. Thời điểm này là lúc nào rồi, cậu lại có thể nhàn nhã như thế, lòng dạ của cậu cuối cùng là lớn bao nhiêu a.

Uống trà xong, Trương Văn Tân liền mở miệng than thở.

- Mình trên đường đến đây lo lắng hãi hùng liên tục, mang theo tư liệu chạy tới, lúc nào cũng chăm chăm chú ý, vậy mà cũng bị người khác cướp mất chứng cứ, cậu ngay cả một chút nóng nảy cũng không có à.

- Thật không biết, cậu không quan tâm chính mình hay là đã cam chịu số phận rồi?

- Cậu nhìn đi, ngay cả Tiếu Thương cũng lo lắng thay cho cậu, vậy mà cậu cho chúng tôi thấy cái loại phản ứng này sao?

Trương Văn Tân rốt cục không khống chế được cảm xúc của mình, liền vỗ bàn đứng lên rống lớn.

Trần Vũ Thành rốt cục cũng để chén trà xuống, nhưng sắc mặt vẫn như cũ yên lặng.

- Văn Tân, cậu cảm thấy mình hiện tại nên như thế nào? Cảm giác lo lắng bực bội, cơm ăn không nổi, ngủ không yên giấc. Vội vã chạy về tổng bộ, chạy đến bên ngoài văn phòng của Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải, nâng cao tấm bảng hô to oan uổng à?

Trần Vũ Thành thản nhiên hỏi.

- Hay là tỏ ra tức giận vọt tới người đối diện, chỉ vào mũi đối phương, dùng lời tâm huyết, chữ chữ như khúc ruột hô lên 'Các người hãm hại tôi. Tôi muốn liều mạng với các ngươi'.

Trương Văn Tân há hốc mồm muốn nói gì đó, nhưng lại phát không ra tiếng.

Không biết nói gì để bác bỏ.

- Hơn nữa, những cái chứng cứ kia nếu như đến liền có thể chứng minh tất cả hiềm nghi của mình là sai sao?

Trần Vũ Thành hỏi.

- Phần chứng cứ kia cũng có thể xóa bỏ đi một nửa. . . Không thì có thể giảm bớt một chút đi.

Trương Văn Tân không phục, nhìn Trần Vũ Thành cũng đang nhìn chằm chằm mình, suy nghĩ một chút, nói ra.

Một bộ phận chứng cứ kia, cũng là do Trần Vũ Thành để cho hắn giữ.

Hiện tại, trong lòng Trương Văn Tân lại có cảm giác mình đã cô phụ sự tin cậy nhờ vả của người bạn tốt, khiến cho người bạn tốt của mình lâm vào hoàn cảnh không tốt.

Hiện tại, hắn cảm thấy vô cùng khổ sở.

Trần Vũ Thành nở nụ cười.

- Những cái chứng cứ kia, mục đích không phải dùng cho mình tẩy thoát. Tối thiểu nhất dựa vào tính toán của mình thì chúng không phải dùng như vậy.

- Vậy cậu nghĩ nên dùng như thế nào?

Trương Văn Tân lập tức sững sờ, thì thào nói

- Những tập văn kiện kia, phần bản gốc mình đã gửi cho Hạ lão. Còn phần mà cậu mang tới, chỉ là bản photo mà thôi.

Lời nói của Trần Vũ Thành khiến cho Trương Văn Tân có chút phát mộng.

Lúc ấy, trong lòng hắn còn cảm thấy kỳ quái, tại sao phải mang chứng cứ vào ngày đầu thu, mà không phải trực tiếp báo cáo lên trên.

Nguyên lai là mình cầm một phần sao chép tới.

Nhưng cầm đến ngày đầu thu để làm cái gì?

- Thông tin liên quan tới hành tung của cậu, cũng là mình tiết lộ ra. Cậu bị ăn trộm mất, đó là tất nhiên.

Trần Vũ Thành tiếp tục nói.

Trương Văn Tân nghe tới đây thì kinh ngạc trợn mắt há mồm.

Nhiều năm như vậy, hắn vẫn một mực đoán không ra vị bạn thân này đang suy nghĩ cái gì.

Hiện tại cũng đã có chút ít rõ ràng.

- Sở dĩ mình để cho cậu cầm ra, nguyên bản chính là muốn cho những người kia lấy được, để cho bọn họ nhìn xem nội dung, sau đó dĩ nhiên những lời tố cáo của bọn họ sẽ có lỗ thủng, và khi bọn họ phát hiện ra vấn đề vội vã che lấp nó thì đó là thời điểm sẽ có một đống sơ hở lộ ra.

Trần Vũ Thành cười nói.

Đây chính là đang "Câu cá".

Đối mặt với tuyệt cảnh, vậy mà người bạn thân này của mình còn muốn "Câu cá".

Trong lòng Trương Văn Tân không biết là nên bội phục, hay là mắng hắn đần độn.

- Sau đó, chuyện này tranh thủ cho mình một chút thời gian. Cũng làm cho bọn họ cảm thấy mình không vội vàng tẩy thoát sự hiềm nghi, nên sẽ không truy đánh mãnh liệt.

- Mà mình, ở trong khoảng thời gian này, liền nhìn chằm chằm bám chặt đến chết cái nhân vật mục tiêu kia.

m thanh của Trần Vũ Thành hiếm thấy lúc nào mãnh liệt như thế.

- Như thế, coi như mình có bị bọn hắn thu thập đi chăng nữa, thì cậu không cảm thấy, mình cũng kiếm lời rồi sao?

Trần Vũ Thành hài hước nở nụ cười.

Tự nhiên, bên trong lời nói này chiếm đa số chỉ là chuyện cười.

Trần Vũ Thành không phải người dễ dàng khoanh tay chịu chết.

Trương Văn Tân ngơ ngác nhìn người bạn thân của mình. Thật lâu không nói gì.

- Cậu chính là một người điên.

Sau cùng, trong lòng hắn mới nhịn không được mà cảm thán một tiếng.

Chỉ có điều lại không thể không nói, cái loại hình thức thái độ này của Trần Vũ Thành để cho người khác, đặc biệt là người bên cạnh vừa hận vừa bất đắc dĩ, đồng thời trong lòng rất nhanh sẽ yên ổn quyết tâm.

Tối thiểu, Trương Văn Tân cảm thấy bản thân mình trước giờ đã không có lúc nào lại nóng nảy như vậy.

- Văn Tân, cậu từ tổng bộ đến, có nghe được thông tin của đại sự nào hay không? Dạng như thay đổi nhân sự chẳng hạn.

Trần Vũ Thành cười nói.

- Chuyện gì?

Trương Văn Tân mờ mịt hỏi.

Những ngày này, hắn vì người bạn thân này mà bận rộn bôn ba, ngay cả nhân viên trợ lý sự vụ đều phái đi ra ngoài.

Cũng đã lâu Trương Văn Tân không có chú ý đến động thái của tổng bộ.

- Ứng cử viên cho vị trí đại sự vụ quan đã xuất hiện.

Trần Vũ Thành cười ha hả nói.

- Là Lâm Ngọc sao?

Trương Văn Tân giật mình hỏi.

- Không phải, là Bạch Tiểu Thăng.

- Là người kia?

Trương Văn Tân giật mình nói.

Nửa năm trước, hai người có thảo luận qua về người này.

- Giật mình sao, Lâm Ngọc thế mà thất bại.

Trần Vũ Thành mỉm cười.

- Vẫn là thua trong tay của vị Bạch Tiểu Thăng kia.

- Thời điểm trò chuyện lúc trước, cậu không có coi trọng Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan chút nào, lần này không nghĩ tới đi, hắn hoàn toàn thắng Lâm Ngọc.

- Ban đầu mình nói như thế nào nhỉ, trận đặt cược kia, mình thắng cậu nhé.

Tâm trạng Trần Vũ Thành hiện tại rất vui vẻ.

- Kỳ thực, vốn là cậu cùng Lâm Ngọc tranh chấp vị trí này mới đúng. Mình cảm thấy rằng cậu có cơ hội leo lên cái vị trí kia.

Trương Văn Tân khẽ thở dài, tựa hồ như tiếc hận, ngậm ngùi nói.

Trương Văn Tân đối với người bạn tốt Trần Vũ Thành này rất là tin cậy.

- Không, nếu đổi lại là mình, nhất định không có cơ hội chiến thắng. Văn Tân, đến cuối cùng là cậu đã bỏ mất bao nhiêu tin tức rồi, không phải nói cậu trong khoảng thời gian này ngay cả tin tức phong phanh cũng không biết đi. Mình nói Bạch Tiểu Thăng là đại sự vụ quan dự bị cậu liền tin?

Trần Vũ Thành vô cùng khẳng định, sau đó lại nở nụ cười.

- Lẽ nào cậu lại lừa gạt mình sao, đại sự vụ quan dự bị vẫn là Lâm Ngọc à?

Trương Văn Tân lập tức sững sờ.

Trần Vũ Thành ha hả cười to.

- Bạch Tiểu Thăng xác thực là người chiến thắng, chỉ có điều, hiện tại hắn cũng không phải là đại sự vụ quan dự bị nữa. Mà là đại sự vụ quan chính thức rồi. Đại sự vụ quan Phương Bắc Quân thăng cấp tiến vào tập đoàn.

- Cậu ngay cả thông tin trên mạng nội bộ cũng không thèm nhìn một chút sao?

Lời nói này khiến cho Trương Văn Tân kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.

Những ngày này, hắn nào có tâm trạng mà nhớ xem thông tin mới.

Thậm chí ngay cả đại sự vụ quan đều đã thay đổi một vị khác.

- Thật có khả năng này sao. . .Làm sao có thể nhanh như vậy?

Trương Văn Tân thì thào nói.

- Cứ coi như là truyền kỳ đi, đầu tiên là đả bại Lâm Ngọc, về sau, trong vòng một ngày liền chuyển lên vị trí chính thức. Mình có tin tức, Bạch Tiểu Thăng đại sự vụ quan sẽ đến nơi này, điều tra chuyện của mình.

Ánh mắt của Trần Vũ Thành tựa hồ như vô cùng chờ mong.

- Chậc chậc, thật sự là muốn gặp người trẻ tuổi đó để xem bộ dáng như thế nào, vậy mà có thể sáng tạo thần tích như thế.

- Nếu là hắn đến điều tra, trong lòng mình vẫn rất mong đợi.

- Nếu như hắn ở trong lần sự kiện này, có thể giúp mình phản kích thành công. Mình rất muốn làm bằng hữu với hắn đây.

Trần Vũ Thành nụ cười tràn đầy.

Giờ này phút này.

Ngay khu hành lang chờ khu đường sắt cao tốc của thành phố Thiên Thu, có một chiếc xe đang đỗ sẵn chờ ở đó.

Trên xe lên xuống rất nhiều hành khách.

Một người trong đó được mọi người xung quanh tiền hô hậu ủng.

Người này, ngay cả Bạch Tiểu Thăng gặp cũng phải ngạc nhiên một phen.

Trầm Dụ.

Khu tổng bộ tập đoàn Bắc Tự, ngày đầu thu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận