Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1052: Thì ra là hắn!



Tầng một khách sạn, nhà ăn tự phục vụ.

Bạch Tiểu Thăng lấy đồ ăn xong thì tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.

Sáng sủa sạch sẽ, nắng sớm vừa vặn chiếu vào.

Hoàn cảnh như thế làm cho tâm tình của Bạch Tiểu Thăng rất tốt. Khi nhìn vào đồ ăn trên bàn, hắn đã có chút thèm nhỏ dãi.

Cũng phải nói đến, bữa sáng của nhà khách sạn năm sao này rất phong phú, hơn nữa chất lượng cũng rất cao.

Bạch Tiểu Thăng cầm lên một chén cơm nhỏ nóng hổi, bên trên có phủ một lớp trứng, hai con tôm đã bóc vỏ, hương khí câu dẫn ra vị giác.

Ngoài ra, hắn còn cầm thêm hai cái bánh bao và một đĩa rau trộn thập cẩm nhỏ.

Bữa sáng phong phú làm cho Bạch Tiểu Thăng cũng thật sự đói bụng.

Nhưng mà, khi Bạch Tiểu Thăng cầm đũa muốn bắt đầu thì có người ngồi xuống phía đối diện, đẩy chiếc một chiếc bàn ăn tới bằng với bàn ăn của hắn.

- Chỉ ăn một ít như thế sao, bữa sáng vẫn phải phong phú một chút mới tốt.

Đối phương mỉm cười, sau đó trực tiếp nhặt hai quả trứng gà luộc nước trà từ mâm của mình, đưa đến mâm của Bạch Tiểu Thăng rồi nhiệt tình nói,

- Ăn đi, đừng khách khí, ăn nhiều một chút !

Khuôn mặt của Bạch Tiểu Thăng đen lại.

Ở nhà ăn tự phục vụ này, thích cái gì thì lấy, ai khách khí với ngươi chứ!

Nhưng mà, đối phương cũng là có ý tốt nên Bạch Tiểu Thăng vẫn gật đầu cười nói,

- Cảm ơn.

Người này tất nhiên là Trần Vũ Thành.

- Không cần khách khí.

Trên mặt Trần Vũ Thành nở nụ cười.

Trong bàn ăn của hắn chỉ có cà phê, một chiếc bánh mì nướng nhỏ và trứng luộc, rất đơn giản.

Bạch Tiểu Thăng ăn bữa sáng, Trần Vũ Thành uống cà phê.

- Vừa rồi ở thang máy chỗ ấy, đối mặt với 'Sự thật ' được đám người nhất trí công nhận, cậu còn có thể hiệp nghĩa đứng ra, bắt được hung phạm, còn lấy lại trong sạch cho người ta.

Trần Vũ Thành tán thưởng từ đáy lòng,

- Người anh em, cậu thật lợi hại !

- Quá khen.

Bạch Tiểu Thăng cũng không ngẩng đầu lên, trả lời qua loa một tiếng.

- Không được không được, tôi thật sự rất bội phục cậu đó!

Giọng nói của Trần Vũ Thành đầy chân thành.

- Bội phục cái gì ? Bội phục tôi có kèm theo ánh sáng IQ, chuyện này chỉ có mình tôi có thể nhìn ra sự thật, còn người khác đều là kẻ ngốc sao.

Bạch Tiểu Thăng bỏ đũa xuống,

Bắt đầu bóc trứng luộc nước trà.

Trần Vũ Thành giống như cười mà không phải cười nhìn hắn,

- Vì sao lại nói như vậy ?

- Nó là ý tứ trong lời nói của anh đó. Lúc ấy ở đây có hai ba mươi người, tôi tin tưởng có không ít hơn năm người có thể nhìn ra sự thật, ông anh cũng là một người trong đó!

Bạch Tiểu Thăng cắn một phát nửa quả trứng, vừa ăn vừa nói,

- Mà tôi cũng không tự đại cho rằng 'Mọi người đều say, mình ta tỉnh', cũng không cho rằng người khác đều là kẻ ngốc.

- Tôi còn không có tự luyến đến mức như vậy !

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Cho nên anh cũng đừng coi tôi là kẻ ngốc, cái gì bội phục, quá lời rồi.

Lời nói này làm cho nụ cười của Trần Vũ Thành càng tươi hơn, thậm chí, đôi mắt cũng hơi sáng lên.

Hắn đánh giá Bạch Tiểu Thăng một chút rồi không kìm lòng được cảm thán một tiếng,

- Rất ít người có thể nhận biết một cách tỉnh táo giống như cậu !

Vẻ mặt của Bạch Tiểu Thăng đầy lạnh nhạt.

Trần Vũ Thành tiếp tục nói ——

- Cũng có rất ít người, có can đảm đứng ra giống như cậu, có can đảm đứng ở mặt đối lập với đa số người để nói ra sự thật!

- Tôi nói bội phục, có ám chỉ gì khác !

- Có người đã nhìn ra, nhưng lại không muốn gây phiền toái !

- Có người đã nhìn ra, nhưng chỉ muốn xem náo nhiệt !

- Có người đã nhìn ra, nhưng đang chờ vớt chỗ tốt !

- Nhưng cậu khác biệt ! Cậu đã nhìn ra. Cậu lựa chọn, đứng ra !

- Cậu không chỉ có năng lực nhìn thấy sự thật, mà còn có năng lực cải biến hiện trạng, để cho sự thật không bị mai một !

Trần Vũ Thành cảm thán,

- Chuyện này, mới là nguyên nhân thật sự để tôi bội phục cậu!

Bạch Tiểu Thăng có chút ngoài ý muốn nhìn Trần Vũ Thành, sau đó cười nói.

- Kỳ thực bây giờ tôi có chút hiếu kỳ.

Bạch Tiểu Thăng ăn hết nửa quả trứng còn lại, sau đó lấy khăn lau sạch tay.

- Cái gì ?

- Đổi lại là anh, lúc đó cũng phải đứng ra thì sẽ giải quyết chuyện này như thế nào?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

Bởi vì những gì người đàn ông này vừa nói, Bạch Tiểu Thăng cũng có chút lau mắt mà nhìn đối với hắn.

Có thể nói ra những lời này thì nói rõ mọi người ở trên mặt lý niệm có chút giống nhau ——

Muốn làm một chút việc !

Không so đo phiền phức, được mất, không so đo lợi ích, chỉ muốn làm một chút việc !

Loại nhận thức này để cho Bạch Tiểu Thăng rất tán thành !

Đối mặt với vấn đề của Bạch Tiểu Thăng, Trần Vũ Thành ngẫm nghĩ, sau đó lập tức nhún vai, cười nói,

- Có lẽ không khác lắm với cách của cậu.

- Có lẽ, lại dùng phương thức đặc biệt khác.

- Đáng tiếc sự tình đã kết thúc, không có cơ hội triển lãm cho cậu xem.

Trần Vũ Thành cười nói.

- Không sao, dù sao tôi cũng không quá muốn xem.

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Bởi vì tôi cảm thấy, là anh thì cũng nhất định sẽ giải quyết !

Trần Vũ Thành nở nụ cười,

- Vậy tôi phải cảm ơn sự tín nhiệm của cậu. Xưng hô thế nào ?

- Họ Bạch.

Bạch Tiểu Thăng trả lời rất đơn giản.

- Họ Trần.

Trần Vũ Thành cũng đưa ra câu trả lời này.

Bèo nước gặp nhau, tuy có chút cùng chung chí hướng, nhưng cũng không nhất định phải tiết lộ rõ ràng thân phận.

Có câu nói là, quân tử kết giao nhạt như nước.

- Đã ăn xong, hẹn gặp lại.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, đứng người lên.

Trần Vũ Thành cười gật đầu, đưa mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng rời đi.

Cho đến khi Bạch Tiểu Thăng biến mất ở cửa, Trần Vũ Thành vẫn đưa mắt nhìn theo như cũ, nhưng mà sau đó tựa hồ nhớ tới cái gì, vẻ mặt bỗng ngưng lại.

- Họ Bạch sao?!

Bạch Tiểu Thăng trên đường đi trở về cũng ở hơi trầm tư.

Người họ Trần kia, cho hắn cảm giác giống như đã từng quen biết, tựa hồ đã gặp qua ở chỗ nào đó.

Chỗ nào chứ?

Bạch Tiểu Thăng một đường trở lại gian phòng của mình, nhưng vẫn không nghĩ ra được.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đã ở bên trong xem tài liệu.

Bạch Tiểu Thăng đi qua, chào hỏi với hai người.

- Anh Tiểu Thăng, bọn em đã dùng quyền hạn của anh để lấy tài liệu của Trần Vũ Thành và hai vị phụ trách sản nghiệp tỉnh vực kia, xem nhiều thêm một chút, có lẽ sẽ có chỗ dẫn dắt.

Lâm Vi Vi nói.

- Ừ! Làm rất đúng.

Tâm tư của Bạch Tiểu Thăng cũng không ở đây, khi cầm lấy tài liệu, trong lúc vô tình nhìn thấy ảnh chụp phía trên thì lập tức sững sờ.

Lập tức, ánh mắt hắn sáng lên.

- Thì ra là hắn!

Một bên, Lâm Vi Vi khẽ giật mình,

- Cái gì ? Anh Tiểu Thăng, anh nói cái gì ?

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Không có gì, Vi Vi, em thông báo cho hai vị phụ trách sản nghiệp tỉnh vực kia, còn có Trần Vũ Thành nữa, nói là anh sẽ mời bọn hắn ăn cơm ở đây vào tối nay!

- Chúng ta mời bọn họ ăn cơm sao.

Lâm Vi Vi cười nói,

- Thế thì bọn họ còn ăn được ngon sao!

Một vị đại sự vụ quan tới đây để điều tra, người phía dưới nên chuẩn bị tiệc tiếp đãi mới đúng.

Nào có chuyện bên mình mời bọn hắn.

Đây là ra bài không theo lẽ thường !

Bạch Tiểu Thăng không quan tâm, dù sao thì ăn cơm, công ty sẽ thanh toán.

Hắn cũng chỉ dùng một loại phương thức để gặp mặt một lần với những người kia mà thôi !

Lúc này.

Tập đoàn Bắc Tự, văn phòng chủ tịch HĐQT.

Chủ tịch HĐQT Trầm Dụ đang ngồi đối diện với một người trên khu ghế sô pha.

Vẻ mặt của Trầm Dụ đầy cung kính.

Nhưng mà, sau khi lắng nghe yêu cầu của đối phương thì Trầm Dụ có chút kinh dị.

- Làm sao nhanh như vậy đã muốn mình vạch trần Trần Vũ Thành rồi? Theo kế hoạch, mình phải là nhóm sau cùng mới đúng, hơn nữa đã nói là mình không cần đi sâu vào trong nó sao?

Trầm Dụ có mấy phần không vui.

Ván cục này đúng là rất hỗn độn, đến đây điều tra là một vị đại sự vụ quan đó!

Thân ở trong nó, ai biết được có thể chọc ra phiền toái lớn hay không!

- Tình huống có biến rồi, Lão Trầm !

Người tới nhíu mày nói,

- Đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng này một hai ngày sẽ đến, chúng ta đã chặn được chứng cứ mà một vị đồng sự của Trần Vũ Thành mang theo, là bản sao, xem ra hắn định dùng chúng để giằng co ! Chứng cứ ở giai đoạn thứ nhất của chúng ta cũng có lỗ thủng, nên phải nhanh chóng bổ sung! Ông sớm ra mặt, cũng là chuyện bất đắc dĩ !

Trầm Dụ há hốc mồm, tựa hồ còn muốn nói điều gì.

- Tối nay sớm một chút, ông sẽ phải ra sân, trình tự có trọng yếu như vậy sao !

Người tới lập tức không vui,

- Cũng không để cho ông đối mặt trực diện với đại sự vụ quan họ Bạch kia, người đến gặp hắn cũng là tôi mà! Đương nhiên, nếu như điều tra đến ông thì ông cũng phải ra làm chứng, thế thì sợ cái gì, ông cũng không ở trong tập đoàn.

- Không muốn làm, không tình nguyện ? Đừng quên ! Ông đã đáp ứng người kia cái gì!

Ngữ khí của người tới có chút cứng nhắc.

Trầm Dụ muốn nói lại thôi.

Tôi không cần đối mặt trực diện với Bạch Tiểu Thăng kia?

Tôi mẹ nó ở Trung Kinh đã thấy qua rồi!

Đó là một tên khó chơi !

Giờ gặp lại, tôi có thể bình tâm tĩnh khí sao?

Trong lòng Trầm Dụ phát khổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận