Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1057: Muốn hợp tác không?



Buổi yến tiệc được Bạch Tiểu Thăng tổ chức, sáng sớm hôm sau, Quách Văn Tâm liền nhận được cuộc điện thoại từ trợ lý của Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi.

- Quách tiên sinh, chuyện là như thế này, ngay bây giờ chúng tôi muốn tiến hành điều tra đối với Trần Vũ Thành tiên sinh.

- Nhưng mà dựa theo quá trình thì chúng tôi cần được thông qua điều tra các vấn đề ở các công ty thuộc quản lý của ngài mà đồng thời đã tố giác sự vụ quan Trần Vũ Thành.

- Chỉ là một chút thông lệ mà thôi, hy vọng ngài có thể hiểu cho.

Giọng nói của Lâm Vi Vi vô cùng khách khí.

- Ồ, là như vậy à, không có vấn đề. Tôi sẽ lập tức lên tiếng với các công ty kia để ngài tuỳ ý chọn lựa tài liệu mà họ đang sở hữu.

Quách Văn Tâm nhanh chóng đáp ứng, miệng vẫn luôn cười nói.

- Có việc ngài cứ lên tiếng không cần khách khí như thế. Dù sao thì ngài chính là trợ lý của đại sự vụ quan đấy!

- Đại sự vụ quan Tiểu Thăng rất là yêu thích ngài, đã căn dặn kỹ càng là phải khách khí với ngài một chút.

Lâm Vi Vi cười nói trong điện thoại.

Trong lòng hắn cũng là sung sướng vô cùng.

Bất kể như thế nào, bên này bọn hắn giữ gìn được mối quan hệ với Bạch Tiểu Thăng.

Chắc chắn Trần Vũ Thành sẽ không được dễ chịu gì!

- Đúng rồi, đại sự vụ quan Tiểu Thăng bảo là không biết ngài có càng nhiều chứng cứ đối với vấn đề liên quan sự vụ quan Trần Vũ Thành hay không, chúng ta có thể kiểm tra đối chiếu với nhau tìm sự thật. Đại sự vụ quan Tiểu Thăng có nói, có lẽ trước đây hai vị cố kỵ lẫn nhau, nể mặt nể mũi là đồng sự với nhau nên không muốn làm tuyệt đến cùng, nhưng mà chế độ không chứa tình người, đặc biệt là trong một quần thể sự vụ quan, càng không cho phép xuất hiện nhân vật có vấn đề gì.

Lâm Vi Vi nói rất chân thành.

- Chuyện này sao…

Quách Văn Tâm dường như chỉ tỏ vẻ “khó xử” trong chốc lát.

Bạch Tiểu Thăng đã bày trận lại có lý do rất là phù hợp, đương nhiên Quách Văn Tâm sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

- Thật đúng là có một chút đó, ngài cũng biết rõ, chúng tôi trước đây đúng thật là không có vạch mặt triệt để Trần Văn Thành. Dù sao đúng là sự vụ quan điều tra chúng tôi nếu như mà ép quá, không biết chừng hắn lại vu cáo chúng tôi, chắc chúng tôi không chịu nổi!

- Đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng đã đến làm chủ cho chúng tôi! Vậy thì chúng tôi dĩ nhiên sẽ biết gì nói đấy, vạch trần toàn bộ sự thật.

Quách Văn Tâm nói lời xúc động và chính nghĩa.

Lâm Vi Vi càng khen ngợi thêm, trong lời nói càng chan chứa ý mừng rỡ.

Đối với một đại sự vụ quan mà nói, điều tra một sự vụ quan tính ra công trạng cũng không nhiều, nhưng mà có ý nghĩa to lớn vô cùng đối với trợ lý sự vụ.

Thông qua nói chuyện điện thoại, Quách Văn Tâm cũng nghe ra được người trợ lý xinh đẹp này đang khao khát đối với công trạng.

Chuyện này khiến hắn thấy rất là vui sướng.

Sợ là Bạch Tiểu Thăng cũng đang muốn biến Trần Vũ Thành trở thành công trạng cho nữ trợ lý của hắn đi.

Có lợi ích thúc đẩy, Quách Văn Tâm tin chắc rằng Bạch Tiểu Thăng sẽ không hạ thủ lưu tình đối với Trần Vũ Thành đâu.

Như vậy mới phải!

Bỏ điện thoại trên tay xuống, thậm chí Quách Văn Tâm vội đến mức không thể chờ đợi một chút đã đi thông báo cho Trầm Dụ.

- Đến lượt nhóm các ông lên sân khấu rồi, lần này nhất định phải treo mấy quả cân lên cổ Trần Vũ Thành mới được!

- Nhân lúc hắn ốm mình đòi mạng của hắn!

Cùng lúc đó, Tôn Hữu Hợp rời đi ngay trong đêm cũng nhận được điện thoại của Lôi Nghênh, nội dung tóm tắt cũng giống nhau.

Đối với chuyện đó Tôn Hữu Hợp biểu thị hết sức phối hợp.

Trần Vũ Thành này sớm xong chuyện thì bọn họ cũng là sớm giải quyết được một tảng đá trong lòng.

Cớ sao không tự nguyện mà làm.

Cũng trong lúc đó, ở khách sạn chỗ Bạch Tiểu Thăng, sảnh tiệc đứng ở tầng một.

Bên trong góc, Bạch Tiểu Thăng đang ngồi ăn cơm cùng người ngồi đối diện.

- Đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng, kỹ năng diễn xuất này của cậu thật sự vừa vặn, ngày hôm nay tôi nhìn một mạch từ đầu đến cuối thấy không hề có một kẽ hở! Không nghĩ đến cậu tuổi còn trẻ mà tuyệt vời như vậy, khâm phục khâm phục!

Trần Vũ Thành vừa uống cà phê vừa than thở.

Bạch Tiểu Thăng liếc hắn một cái rồi lại tiếp tục ăn bát mì nóng của bản thân.

- Có tính là ánh mắt của tôi rất tuyệt hay không, không cần cậu bắt chuyện đã có thể phối hợp ăn ý như vậy, tôi cảm thấy kỹ xảo của tôi cũng không kém, hoàn toàn tỏ ra là một bộ mặt đau khổ trong lòng, lại giống một người đau khổ không thể không cười làm lành.

Trần Vũ Thành mỉm cười, không tiếc lời ca ngợi chính bản thân mình.

- Bước kế tiếp cậu có kế hoạch gì chưa?

Trần Vũ Thành hỏi.

Bạch Tiểu Thăng bỏ đôi đũa trong tay xuống, lấy khăn ướt lau miệng một chút rồi thả xuống, nhìn Trần Vũ Thành không nói gì.

- Làm sao lại dùng ánh mắt này nhìn tôi?

Trần Vũ Thành nói bằng giọng ngạc nhiên.

- Hiện tại anh đã biết tôi là đại sự vụ quan rồi sao câu nào câu đấy vẫn gọi là “cậu”. Đây có có phải là không có quy củ hay không? Anh nói xem tôi có cần tiếp nhận chứng cứ mà bọn họ cung cấp…

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười.

- Xử anh thêm một lần nữa hay không!

Giọng nói lạnh lùng.

- Cậu thật là thích nói đùa.

Trần Vũ Thành vẫn mỉm cười trên mặt, nhưng sau đó nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Bạch Tiểu Thăng, nét cười của hắn cũng hơi trầm xuống.

- Không phải cậu đang nghiêm túc thật chứ!

- Anh nói xem.

Bạch Tiểu Thăng lại cười.

Quét sạch sành sanh mấy cái lạnh lùng với cả nghiêm túc.

Trần Vũ Thành âm thầm thở pháo một cái nghĩ thầm trong lòng.

- Cái tên này sao lại khống chế vẻ mặt đến mức lợi hại như vậy chứ.

- Ánh mắt vừa nãy trong nháy mắt thôi dọa mình nghĩ là hắn muốn nghiêm túc thật sự cơ!

Bạch Tiểu Thăng nhìn Trần Vũ Thành.

Trần Vũ Thành đang oán thầm thì nhìn thấy cái vẻ mặt này của Bạch Tiểu Thăng, lập tức nở một nụ cười hỏi.

- Sao thế?

- Sự vụ quan Trần Vũ Thành, tôi cảm thấy quả thật anh là một người tài, hơn nữa còn có dũng khí siêu phàm, cho dù Lâm Ngọc cũng có rất nhiều mặt không bằng cậu đâu!

Bạch Tiểu Thăng nói bằng giọng nghiêm túc.

Trần Vũ Thành nhe bộ răng trắng ra cười.

- Cám ơn đã khen, mà sao tự nhiên lại nhớ ra khen tôi?

- Bởi vì anh lợi hại đó!

Bạch Tiểu Thăng nói bằng giọng than thở.

- Trước sau tôi đã suy đoán một lượt, kết hợp với tư liệu mà anh đưa cho Hạ lão, còn có báo cáo…

- Tôi có kết luận là ba năm qua anh đã đuổi đánh đến cùng một nhóm tổ chức nào đó, tiêu hao được một chút kiên trì của đối phương, ván cờ này là lấy bản thân ra để làm mồi nhử, khiến cho đối phương ra tay đối với anh! Mà anh thì nhất định đã nắm được chứng cứ chính xác tự chứng minh được bản thân trong sạch, có thể công khai ra ngoài khi anh thu hoạch được công trạng, có đúng vậy không?

- Trước đây vài ngày, nhìn như anh từ bỏ tranh cướp cái suất đại sự vụ quan dự bị, thật ra là anh cố ý vì anh không có nắm chắc sẽ thắng! Anh coi lần thu hoạch này là cái cọc để tính toán một lần đột phá trực tiếp trở thành đại sự vụ quan dự bị!

Bạch Tiểu Thăng chú ý vẻ mặt của Trần Vũ Thành.

Con ngươi của Trần Vũ Thành co nhỏ lại, nụ cười cũng dần tắt, có thái độ hơi chăm chú nhìn.

Xem ra suy đoán của mình không hề sai!

Bạch Tiểu Thăng nói thầm trong lòng.

- Những điều này là do một mình cậu nghĩ đến à!

Trần Vũ Thành không khỏi nhìn Bạch Tiểu Thăng một cách chăm chú rồi từ từ hỏi.

- Hạ lão đang rất bận rộn, chỉ sợ là không có thời gian nói chuyện với tôi về những chuyện này đâu, ngay cả các đại sự vụ quan khác cũng gần như vậy ý.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Cái giọng điệu này của anh, là đang ngầm thừa nhận suy đoán của tôi có phải không?

- Tôi cảm thấy tôi đang hơi coi thường cậu!

Trần Vũ Thành nói bằng giọng nghiêm túc.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

- Thật ra, tôi nghĩ nghiêm túc một chút thì tôi cảm thấy người như anh sao lại bình tĩnh như thế, những thủ đoạn bảo vệ tính mạng của anh nhất định là không có giới hạn trong những chứng cứ gửi lên cho Hạ lão.

- Vì lẽ đó khi tôi điều tra thái độ bình xét trong bộ sự vụ đối với anh, rất nhiều sự vụ quan đánh giá với anh rất là tích cực!

Ở trong tình thế xấu như vậy mà bọn họ không bỏ đá xuống giếng mà còn khen anh…

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Tôi có thể lý giải là quan hệ ngầm của anh rất rộng rãi, lần này chỉ cần anh ngồi vững sau khi bị vu oan giá họa, sẽ có một đám rất đông người đứng ra làm chứng cho anh, giúp đỡ anh thoát khỏi khó khăn, có đúng không!

Những câu nói này của Bạch Tiểu Thăng khiến cho nụ cười của Trần Vũ Thành càng trầm xuống, ánh mắt nhìn rất là chăm chú.

- Ồ, quên không nói. Tôi cảm thấy bây giờ anh thu hoạch công trạng lại động đến chỗ trọng yếu của đối phương, vì đối phương không tha cho, mà anh --

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

- Vì chức quyền có hạn, cái miệng không đủ to!

- Nhưng mà tôi thì có đủ chức quyền nha!

- Có muốn hợp tác cùng với tôi hay không?

- Hoặc là dứt khoát gia nhập dưới trướng của tôi đi!

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Trần Vũ Thành nhìn Bạch Tiểu Thăng rất chăm chú, lần đầu tiên hắn dùng thái độ rất chăm chú như thế này.

Nhưng lập tức Trần Vũ Thành cười.

- Coi như hợp tác thì tôi cũng làm sao có thể biết được đại sự vụ quan Tiểu Thăng có năng lực giống như cậu nói hay không nhỉ!

Trần Vũ Thành nói.

- Hay là trước hết cứ để cho tôi xem, ngài giúp tôi giải quyết tình cảnh khốn khó trước mắt như thế nào một chút đi!

Chữ “cậu” biến thành chữ “ngài”.

Chỉ hơn kém nhau một chữ thôi nhưng ý nghĩa đã thay đổi hoàn toàn.

Nhưng dường như Bạch Tiểu Thăng không có chú ý tới những biến hóa này.

- Được.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười rồi đứng dậy rời đi.

Bóng lưng hắn thật thản nhiên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận