Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1060: Muốn điên rồi



Thời điểm mà Bạch Tiểu Thăng đến tập đoàn Bắc Tự cũng đã gần giữa trưa. Ban đầu, Trầm Dụ muốn mời hắn ra nhà hàng bên ngoài ăn, nhưng Bạch Tiểu Thăng lại cự tuyệt. Hắn sớm nghe nói nhà ăn của tập đoàn Bắc Tự không tệ, hình thức tự phục vụ, món ăn rất là đa dạng và phong phú, nên muốn ghé thử một chút.

Dưới sự kiên trì của Bạch Tiểu Thăng, nên Trầm Dụ cũng không có khăng khăng quyết định. Thế nhưng về sau khi đi qua, trong lòng Trầm Dụ cũng có chút hối hận.

Chủ tịch HĐQT đích thân tới, các công nhân viên tự nhiên nhiệt tình đứng lên chào hỏi.

Lần này, hầu như tất cả mọi người đều nhìn thấy vị khách nhân trẻ tuổi Bạch Tiểu Thăng này, nhìn hắn cùng với Trầm Dụ vừa nói vừa cười, bộ dáng trò chuyện thật là vui vẻ.

Điều này sẽ rơi vào trong mắt của những người hữu tâm.

Đương nhiên, dưới cái nhìn của Trầm Dụ thì chuyện này cũng không vội vàng cho lắm.

Ăn cơm xong, Bạch Tiểu Thăng liền cùng với Trầm Dụ đi về văn phòng của hắn, đóng cửa để nói chuyện.

Ban đầu, Trầm Dụ còn cố ý phân phó viên thư ký của mình ở bên ngoài trông coi, thoái thác tất cả các sự vụ khác của công ty cần xử lý, dùng chuyện này để biểu hiện thái độ coi trọng của hắn đối với Bạch Tiểu Thăng.

Dưới cái nhìn của hắn, thì Bạch Tiểu Thăng có thể trò chuyện cùng với hắn bao lâu, cho dù tối đa thì cũng khoảng một giờ mà thôi.

Thế nhưng mà, một màn kế tiếp, khiến cho Trầm Dụ có chút trở tay không kịp.

Vị Bạch Tiểu Thăng đại sự vụ quan này bắt đầu câu chuyện, cũng không phải là đi thẳng vào mục đích chính, xuyên thẳng đến những điểm yếu hại.

Mà thay vào đó, hắn lôi một số chuyện loạn thất bát tao, không chút liên quan gì để nói.

Thậm chí hàn huyên hết một hai giờ, mà chủ đề chính là căn nhà ở hạng mục "Đình viện Kinh Tự" mà Bạch Tiểu Thăng mới mua kia.

Cái gì mà các loại chi tiết kiến trúc nội thất, cái gì mà cảnh quan cây xanh ngoại viện được thực hiện như thế nào.

Bạch Tiểu Thăng lại hào hứng dạt dào, âm thanh thao thao bất tuyệt.

Sau đó, hắn lại giành hơn một giờ đồng hồ nữa huyên thuyên về tình hình kinh tế thế giới.

Trầm Dụ nghe đến choáng váng mặt mày, cảm giác như sắp điên rồi.

Không biết dạng người như thế nào, thời gian của một vị đại sự vụ quan như ngươi lại không đáng tiền như vậy sao?

Trong lòng Trầm Dụ chỉ muốn hỏi Bạch Tiểu Thăng một câu —— "Ngươi có phải là nhàn rỗi quá hay không, ngươi còn muốn bàn chút điểm chính sự nữa hay không?".

Cứ ngồi đây thao thao bất tuyệt nhàn nhã giết thời gian, quả thực có thể so với người hầm canh gà dưới kia của hắn, đều không có chế độ dinh dưỡng.

Nụ cười ban đầu trên khuôn mặt của Trầm Dụ chầm chậm cứng ngắc lại theo thời gian, cả người như cứng lại, trong lòng thầm mặc niệm "Đủ rồi a, ngươi cứ nói ta lại có thể không nghe sao".

Thế nhưng mà, nhìn phân lượng mặt mũi thân phận của Bạch Tiểu Thăng, Trầm Dụ hắn nhịn.

Xem trọng phần mặt mũi của Vị đại nhân kia nhà mình.

Trầm Dụ hắn, lại nhịn.

Nhưng mà, nhẫn nại cũng là có mức độ.

Một lần nhịn lại nhịn thêm lần nữa, nhưng cuối cùng Trầm Dụ cũng không thể nhịn thêm được nữa.

- Tiểu Thăng đại sự vụ quan, ngài đích thân đến đây, chắc chắn không phải chỉ muốn nói những chuyện này đi, chúng ta nên tán gẫu về chuyện của Trần Vũ Thành có lẽ hay hơn.

Sau ba tiếng đồng hồ chịu trận, Trầm Dụ thật sự là không muốn nhịn thêm nữa.

- Trần Vũ Thành à.

Bạch Tiểu Thăng suy ngẫm, nghiền ngẫm mấy chữ này, liền cười nói.

- Được a.

Trầm Dụ nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

- Ngược lại, tôi thật ra có mấy cái vấn đề nho nhỏ, muốn thỉnh giáo ý tứ của Trầm Tổng một phen, chỉ có điều sợ rằng thời gian đã có chút xa, một vài chi tiết Trầm tổng không nhớ rõ ràng.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Ngài cứ nói, tôi chắc sẽ nhớ được.

Trầm Dụ vội vàng nói.

Trong lòng hắn hiện tại một ngàn lần không nguyện ý muốn nghe Bạch Tiểu Thăng dông dài trong quãng thời gian còn lại.

Bọn hắn đóng cửa văn phòng, không cho phép bất cứ người nào có thể tiến vào, việc trịnh trọng như vậy, chỉ toàn nói những thứ vô dụng, đây là đang xảy ra chuyện gì chứ.

Về sau, mấy người Quách Vân Tâm bọn họ dò hỏi, mình phải nói như thế nào đây.

Kể ra những vấn đề mà Bạch Tiểu Thăng đã nói kia sao?

Ai mà tin được.

Một vị đại sự vụ quan lại không đáng tin cậy như vậy? Có quỷ mới tin?

Trầm Dụ nguyện ý nghe Bạch Tiểu Thăng trò chuyện nghiêm chỉnh, chính đáng còn hơn.

Trước đây, Trầm Dụ không có gây chuyện, cũng không có đề cập về vấn đề hắn đã dùng giá thấp bán một biệt thự tứ hợp viện ở một hạng mục cao cấp tại thành phố Trung Kinh cho Quách Vân Tâm, hai bên xem đây như là "Người quen".

Những người như bọn họ đây, lúc rời khỏi tập đoàn cũng đã ước định với nhau một điều, chính là tận lực tránh xảy ra tình trạng để cho một người có tiếp xúc cùng với người của tập đoàn bên kia.

Hiện tại, trong lòng Trầm Dụ bỗng nhiên có chút hối hận.

Tại sao bản thân mình lại không nói ra.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn Trầm Dụ, cầm máy ghi hình ra nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Loại công cụ thu thập hình ảnh này, dưới bàn tay của đại sự vụ quan thì được sử dựng càng khéo léo hơn.

Dĩ nhiên Trầm Dụ biết rõ đây là cái gì.

Đối mặt với máy ghi hình này, Trầm Dụ không khỏi có chút khẩn trương.

Đã muốn trò chuyện đến chính sự, vậy thời gian kế tiếp dĩ nhiên không có nhẹ nhàng như vậy, Trầm Dụ hắn trả lời mỗi một vấn đề đều phải cực kỳ thận trọng mới được.

Dù sao, cái này có thể đưa ra làm chứng cớ.

- Liên quan tới chuyện ba năm trước đây, vấn đề Trần Vũ Thành nhận hối lộ, tôi muốn hỏi thăm ngài mấy cái chi tiết nhỏ.

Bạch Tiểu Thăng thần sắc cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên, khiến cho tâm đề phòng của Trầm Dụ mơ hồ cũng dâng cao.

Sau một thời gian dài câu kéo lỏng, đột nhiên lập trận thế sẵn sàng đón quân địch phản kích, khiến cho tâm lý của Trầm Dụ đặc biệt không thích ứng kịp.

Bạch Tiểu Thăng một hơi hỏi liên tiếp năm vấn đề, tất cả đều có thể chứng thực Trần Vũ Thành có vấn đề.

Nhưng mà, những vấn đề này lại cùng với những tài liệu khác trái ngược nhau.

Đây chính là lỗ thủng mà Bạch Tiểu Thăng cẩn thận thăm dò tìm ra được từ các loại liên hệ bên trong.

Nếu như Trầm Dụ thừa nhận những vấn đề này, vậy liền phủ định những chứng cứ khác.

Còn nếu như phủ định những vấn đề này, vậy thì tương đương với thừa nhận rằng Trần Vũ Thành ở những phương diện này không có vấn đề gì.

Mới đầu, Trầm Dụ không có phát giác ra sự việc, sau khi trả lời hai cái vấn đề đặt ra, hắn bỗng nhiên phát giác vấn đề không thích hợp, bắt đầu phủ nhận.

Sau khi phủ nhận lại vấn đề được một lúc, Trầm Dụ lập tức phát hiện mình lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.

Bất kể trả lời như thế nào, hắn cũng là đang giúp Trần Vũ Thành khai mở vấn đề.

Đến sau cùng, Trầm Dụ trở nên ấp úng.

- Tiểu Thăng đại sự vụ quan nói rất đúng, thời gian sự việc cũng đã quá xa, có rất nhiều sự tình quả thật tôi nhớ không được rõ ràng cho lắm.

Trầm Dụ ngược lại nhạy bén úp mở.

Có nhiều vấn đề, hắn phải cùng với mấy người Quách Vân Tâm câu thông rõ ràng mới tốt.

- Như vậy sao. Vậy chúng ta, trước hết nghỉ ngơi một chút?

Bạch Tiểu Thăng ngược lại không quan trọng cười nói.

- Được, được.

Trầm Dụ lập tức gật đầu.

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp thu lại máy ghi hình của mình, một lần nữa nổi lên hứng thú, muốn cùng với Trầm Dụ nói một số chuyện loạn thất bát tao.

Ba giờ đồng hồ sau, Trầm Dụ muốn phát điên rồi.

Thế nhưng, một khi hắn biểu hiện thái độ không kiên nhẫn, Bạch Tiểu Thăng chắc chắn sẽ hỏi thăm ‘đã nhớ ra chưa, có muốn nói đến vấn đề của Trần Vũ Thành hay không’.

Trầm Dụ tự nhiên không muốn.

Cứ như vậy, nửa ngày thời gian trọn vẹn trôi qua

Đóng cửa hàn huyên trò chuyện sáu giờ đồng hồ, Bạch Tiểu Thăng thì ung dung muốn nói cái gì thì nói cái đó, còn Trầm Dụ thì vừa nói chuyện vừa lo lắng nội dung nói chuyện có bẫy rập gì hay không, nơm nớp lo sợ, không dám có một chút thư giãn thả lỏng nào.

Cái loại thống khổ như thế, quả thực như là cực hình.

- Thời gian cũng không còn sớm nữa, hôm nay chúng ta liền dừng ở chỗ này đi. Cảm ơn ngài, Trầm tổng, tích cực phối hợp với công việc của chúng tôi như vậy.

Trên mặt Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, cuối cùng cũng chủ động kết thúc cuộc đối thoại.

Thời khắc nghe được câu nói này, quả thật Trầm Dụ cảm thấy như được đại xá, trong lòng có cảm giác như được cải tử hồi sinh vậy.

- Đúng vậy, cũng nên dừng rồi.

- Thật có lỗi, lại làm chậm trễ thời gian của ngài lâu như vậy.

- Không sao, không có gì.

- Ngày mai tiếp tục?

- Tiếp tục, tiếp tục.

Nụ cười trên khuôn mặt của Trầm Dụ hơi gượng gạo.

Sáng mai, tiếp tục?

- Tôi tin tưởng vào sáng mai, chắc chắn Trầm tổng hẳn có thể hồi tưởng lại đáp án của mấy cái vấn đề kia.

Bạch Tiểu Thăng ý vị thâm trường nói.

- Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức...

Trầm Dụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

Muốn cự tuyệt hiển nhiên là không thể, nhưng tối thiểu nhất hắn muốn đem những vấn đề kia cùng với đáp án câu thông tốt với mấy người Quách Vân Tâm, sao đó mới bàn giao cho Bạch Tiểu Thăng.

Nếu không phải vậy, hôm nay thật sự đã nói chuyện rõ ràng hết rồi.

Trầm Dụ, cố nén cảm xúc mà không khóc...

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười thỏa mãn, đứng dậy ung dung rời đi.

Sau khi đưa tiễn Bạch Tiểu Thăng, Trầm Dụ chán nản trở lại văn phong của mình, đặt mông ngồi lên trên ghế sô pha, thật lâu cũng chưa hoàn hồn lại được.

Hiện tại, toàn bộ não bộ của hắn đều là bột nhão, mất khả năng suy nghĩ rồi.

Nguyên nửa ngày hôm nay trò chuyện về cái gì?

Mình nói cái gì?

Mình đã trả lời vấn đề nào?

Mình trả lời như thế nào?

...

Hiện tại, trong đầu của Trầm Dụ toàn là những tin tức rác rưởi, cảm giác đại não của mình như muốn nổ tung, ngây ngẩn cả người, có cảm giác không nhớ được bất cứ gì cái gì.

So ra mà nói, Bạch Tiểu Thăng có sự phụ trợ từ Hồng Liên, lại hoàn toàn không có loại phiền não này.

- DCM nó.

Nghĩ đến lại phiền, Trầm Dụ tức khí hung hăng xô đổ những chồng văn kiện đặt trên bàn xuống đất.

Vừa mắng xong, một cuộc điện thoại liền gọi tới.

Chính là Tôn Hữu Hợp.

- Lão Trầm, tôi nghe nói Bạch Tiểu Thăng đi tới văn phòng của cậu, hai người còn đóng cửa văn phòng âm thầm trò chuyện với nhau đến tận giữa trưa? Hai người các người đã nói chuyện với nhau cái gì rồi?

Lời nói của Tôn Hữu Hợp vẫn khá lịch sự, nhưng ý tứ bên trong cũng có một tia ép hỏi.

Trầm Dụ không thích nghe những lời này.

Công ty của mình bên này, quả nhiên là có người nằm vùng của bọn họ.

Điều này, Trầm Dụ không cần nghĩ cũng biết rõ.

- Cũng không có vấn đề nào hữu dụng, toàn là sự tình nhỏ nhặt vặt vãnh mà thôi.

Trầm Dụ hầm hừ nói.

Ở đầu điện thoại bên kia im lặng trầm mặc trong giây lát.

- Lão Trầm, ông không tin tôi.

m thanh của Tôn Hữu Hợp không còn tốt như lúc ban đầu.

- Nói như thế nào?

- Một chút nội dung cũng không hé lộ ra, ông được lắm, khẩu phong cũng đủ kín đó.

m thanh của Tôn Hữu Hợp trở nên rét run.

- Ông suy nghĩ nhiều rồi, quả thật không có trò chuyện cái gì quan trọng.

Trầm Dụ vội vàng nói.

m thanh của Trầm Dụ mang theo tính khẩn thiết.

- Không muốn nói thì thôi, tôi cũng không thèm hỏi.

Tôn Hữu Hợp tựa hồ có chút tức giận.

- Ông đừng hiểu lầm, ông để cho tôi hồi tưởng lại một chút...

Trầm Dụ gấp giọng nói.

Không thể để giữa hai bên nảy sinh ra hiểu lầm lẫn nhau, nảy sinh ra ngăn cách.

Trầm Dụ ra sức hồi tưởng lại câu chuyện.

Nhưng mà nghe nói nhảm trọn vẹn sáu giờ đồng hồ liền, hai bên lại có thời gian nghỉ ngơi nghiêm túc nói chuyện chính sự chỉ có mười mấy phút như vậy, Trầm Dụ hồi tưởng đều là cố hết sức.

Chỉ có điều, tốt xấu gì, cuối cùng hắn cũng nghĩ đến hai vấn đề mà Bạch Tiểu Thăng đã hỏi.

Trầm Dụ nói như thật.

- Cái gì, ông khẳng định chính là những vấn đề kia, ông có phải ngu ngốc rồi hay không.

Tôn Hữu Hợp nghe xong liền bùng nổ.

Vấn đề mà Trầm Dụ khẳng định, cùng với phần chứng cứ mà công ty thuộc địa bàn hắn quản lý cung cấp hoàn toàn trái ngược nhau, xung đột lẫn nhau.

Bởi vậy, hai bên sẽ có mâu thuẫn.

- Ngươi, hắn. Mẹ, toàn là não heo a.

Tôn Hữu Hợp gào thét một tiếng.

Điện thoại lập tức cúp máy.

-...

Trầm Dụ lập tức ngây ngốc, tức giận đến mức thở phì phò, ngực đập thình thịch, hiện tại hắn quả thật muốn chửi má nó.

Ngươi muốn ta phủ nhận?

Phủ nhận, cũng là để cho Trần Vũ Thành rửa sạch mọi vấn đề.

Đổi lấy ngươi lại đây thử một chút xem, đối mặt với tình cảnh ngôn ngữ oanh tạc dồn dập của tên họ Bạch kia thử xem.

Ngươi có thể suy nghĩ chu toàn tất cả sao? Ngươi. DCM còn không bằng ta đâu.

Trầm Dụ quả thật muốn cầm điện thoại lên gọi qua, chửi cho Tôn Hữu Hợp một phen.

Hít ra thở vào hổn hển từng ngụm từng ngụm khí thô, Trầm Dụ cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn một chút.

Điện thoại lại lần nữa vang lên.

Trầm Dụ liếc mắt nhìn dãy số hiện lên, quả thực muốn chết.

Là Quách Vân Tâm.

Tôn Hữu Hợp không phải thứ gì lớn lao, nhưng dù sao vẫn còn nói chuyện tốt một chút, nhưng mà vị này, mẹ nó, càng không phải thứ dễ nói chuyện.

Trầm Dụ không có ngay lập tức kết nối điện thoại, mà hai con mắt khẽ đỏ lên, đưa tay chỉ cái tên đang hiển hiện trên màn hình điện thoại, chửi ầm lên.

- Ngươi mới là thứ con nhà hàng xóm. Đồ ngu xuẩn, đồ con rùa. Con bò, thứ hỗn trướng.

Miễn cho không có cơ hội chửi, trước tiên cứ mắng cho đã miệng sau lại tính tiếp.

Mắng xong, Trầm Dụ cảm thấy trong lòng vô cùng thư sướng, lúc này mới bấm kết nối điện thoại, âm thanh lộ ra sự niềm nở.

- Alo, Lão Quách à.

Bạn cần đăng nhập để bình luận